John dựa lưng vào ghế, mệt mỏi day trán: “Tiếp tục điều tra đi.
Bộ phận hậu cần và quan hệ công chúng làm tốt nhiệm vụ trấn an nạn nhân và gia đình của những người bị thương và thiệt mạng.
Bộ phận y tế cử nhân viên đến theo dõi tình trạng của người bị thương, cố hết sức để cứu chữa.
Các bộ phận còn lại hợp tác điều tra với cảnh sát!”
“Đã rõ ạ!”
Mọi người đồng thanh đáp lại, thu dọn đồ đạc rồi lần lượt rời khỏi phòng họp.
Suốt buổi họp Tống Hân Nghiên không nói năng gì, im lặng đứng dậy theo mọi người đi ra ngoài.
“Nghiên, chờ chút đã.” John gọi.
Tống Hân Nghiên dừng lại: “Còn có việc gì thế?”
Giọng cô khàn đi, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt.
John đứng dậy, đi về phía cô, vỗ vai an ủi: “Cô về nghỉ ngơi trước đi.
Phía công ty cứ giao lại cho những người chuyên phụ trách đi.
Còn nữa… Cô đừng quan tâm đến những lời đàm tiếu phỉ báng trên Internet, đợi đến ngày sự thật được phơi bày, những lời đồn ấy sẽ tự khắc biến mất thôi.”
Tống Hân Nghiên nhếch môi cười gượng gạo: “Tôi không quan tâm đâu.
Nhưng tai nạn lần này quá nghiêm trọng.
Cứ cho là điều tra được nguyên nhân thực sự đi chăng nữa thì chắc hẳn hình ảnh của công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Hơn nữa, sản phẩm mới…”
Cô dừng lại một thoáng rồi nghiêm túc đề nghị: “Tôi đề nghị nên dừng sản xuất và bày bán lại trước đã.
Vừa mới tung ra thị trường đã xảy ra sự cố, nếu không có một lời giải thích thông báo thỏa đáng thì tin tức người tiêu dùng đồn nhau sẽ càng ngày càng thậm tệ hơn, kể cả chất lượng sản phẩm có tốt hơn đi chăng nữa cũng không chống đỡ nổi miệng lưỡi thiên hạ đâu.”
John cười khổ, gật đầu: “Dù cô không đề nghị thì tất nhiên cũng sẽ làm như vậy rồi.
Đợt đầu tiên đã bán ra, bây giờ chúng ta không có hàng tồn kho, cũng không có dung dịch gốc.
Kể cả muốn tiếp tục sản xuất cũng không thể sản xuất được.”
Anh ta vuốt mặt, than thở: “Tạm thời phía tổng công ty cũng sẽ không cung cấp dung dịch gốc cho chúng ta.
Về đi, nghỉ ngơi cho khỏe, những việc sau để tôi xử lý.”
Ngoại trừ việc nghiên cứu và phát triển ra, Tống Hân Nghiên cũng không giúp gì được.
Cô gật đầu, quay người ra ngoài.
Ra khỏi công ty.
Tống Hân Nghiên đứng thất thần ở bên đường.
Nhìn hết này đến người kia đi qua trước mặt.
Có người vội vàng đi làm, bước đi vội vã, vẻ mặt nghiêm túc.
Cũng có người vội vàng trở về nhà, xách túi đồ ăn và đồ dùng hàng ngày mua ở trung tâm thương mại phía đối diện.
Có cả gia đình ba người đang đi dạo, hoặc cũng có thể là bốn, năm người.
Bà mẹ trẻ tuổi bụng bầu to tướng, đi lại hơi khó khăn.
Người chồng muốn chờ vợ mình mà cố ý bước chậm lại.
Hai người còn dắt theo một bé trai hai, ba tuổi.
Bé trai tung ta tung tăng, người ba trẻ tuổi cố gắng giữ cậu bé trong phạm vi quanh người người, tránh để đứa trẻ chưa hiểu chuyện này làm tổn thương đến người vợ yêu quý.
Đứa trẻ còn nhỏ chưa hiểu được những nỗi lo của người lớn, tiếng cười khúc khích theo cùng làn gió.
Cặp ba mẹ trẻ tuổi nhìn nhau, hai mắt cong cong lại.
Tống Hân Nghiên nhìn mà thất thần, ánh mắt không giấu nổi sự buồn bã.
Nếu như cô không mạnh mẽ như vậy, không tập trung hết mình vào sự nghiệp như thế, liệu có thể cũng có được cuộc sống hạnh phúc, bình yên như họ không?
Có lẽ… không thể được.
Điều kiện tiên quyết của hạnh phúc và yên bình là phải có lòng thanh thản, bình yên.
Cô không có.
Trước kia muốn lập thành tích cho nhà họ Tống, để cho những người anh em kia nhìn thấy, nhìn xem một người phụ nữ như cô cũng có thể mạnh mẽ như đàn ông.
Mà giờ đây… Người trong lòng cô, có yêu có hận, không thể bình tĩnh được.
Gia đình ba người kia đi xa.
Tống Hân Nghiên cũng ngồi xuống chiếc ghế ở bên đường, vừa trống rỗng, vừa lạc lõng.
Một chiếc Lamborghini màu xanh “Kít” một tiếng đỗ lại bên lề đường.
Cửa xe nâng lên như cánh bướm, Dạ Vũ Đình bước từ trong xe ra ngoài.
Anh ta từ từ ngồi xuống bên cạnh Tống Hân Nghiên, ánh mắt nhìn theo hướng nhìn của Tống Hân Nghiên, giọng nói trầm thấp vang lên: “Anh biết người đứng sau vụ nổ PL này là ai.”
Tống Hân Nghiên khựng hai giây, đôi mắt rưng rưng chớp chớp, tỉnh táo lại.
Cô quay đầu, trong mắt đầy sự kinh ngạc: “Là ai?”
Dạ Vũ Đình nghiêng đầu về phía xe: “Lên xe đi.”
Nói xong, anh ta bước đi về xe trước.
Tống Hân Nghiên do dự một lát, sau đó ngồi vào ghế phụ.
Không gian của xe thể thao không lớn lắm, vừa đóng cửa lại, mắt có thể thấy, mũi có thể ngửi được mùi hương của người khác rõ ràng.
Bầu không khí quá mập mờ.
Tống Hân Nghiên vô thức nhíu mày lại.
Dạ Vũ Đình lại rất hài lòng với hiệu quả này.
Anh ta nhếch miệng nở nụ cười khó phát hiện, lấy ra vài bức ảnh từ hộp đựng bên cạnh ra: “Nhìn thử xem.”
Tống Hân Nghiên cầm lấy.
Bức ảnh được chụp lén, nhân vật chính là một người đàn ông trông khá quen mắt, nhưng lúc này cô lại chẳng thể nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Dạ Vũ Đình đúng lúc trả lời nghi ngờ của cô: “Anh ta tên là Lưu Thái, là thư ký kiêm trợ lý riêng của Tống Thanh Hoa.
Tất cả những chuyện lớn nhỏ, cả tin tức bí mật của Tống Thanh Hoa đều qua tay anh ta.”
Vẻ mặt Tống Hân Nghiên đanh lại, nghiêm túc nhìn lại những bức ảnh kia.
Bối cảnh trong ảnh là một nhà kho, nhìn logo bên cạnh thì có thể thấy được đó là một nhà kho chuyên dụng của sân bay.
Mà hàng hóa phía sau lưng Lưu Thái đều có nhãn hiệu PL, là đóng gói từ tổng công ty ở nước Z.
Vây là…
Ngọn nguồn của chuyện này đã rõ ràng.
Tống Hân Nghiên nắm chặt bức ảnh: “Sau khi dung dịch gốc của chúng tôi đến cửa hải quan thì đã bị Tống Thanh Hoa sắp xếp người đến động tay động chân phía trong sao?”
Nghe rất có lý.
Dung dịch gốc từ tổng công ty không có vấn đề gì cả, hải quan kiểm tra cũng không có vấn đề gì hết.
Nhưng từ phía hải quan đến nhà kho rồi về đến nhà máy của mình lại có vấn đề.
Nếu như vấn đề nằm ở lúc sau khi hải quan đã kiểm tra, trước thời điểm bọn họ nhận được hóa đơn nhận hàng này…
Dạ Vũ Đình không trả lời, dửng dưng như thường, nói: “Trong tay anh còn có những hình khác nữa, cho dù chưa thể lật đổi được Tống Thanh Hoa nhưng có những chứng cứ này, ít nhất cũng đưa Lưu Thái ở tù đến mục xương.”
Anh ta dừng lại, quay đầu lại nhìn Tống Hân Nghiên, không nói gì tiếp.
Tống Hân Nghiên không ngốc, cảnh giác nheo mắt lại: “Tại sao anh lại có những thứ này?”
“Ghét một người mà thôi!”
Dạ Vũ Đình không hề che giấu sự bất mãn và căm ghét của mình với Tống Thanh Hoa: “Anh không muốn lúc nào cũng bị người ta chỉ đạo, càng không muốn lúc nào cũng bị người khác kiềm chế.
Huống chi, Tống Thanh Hoa còn kiềm chế cả nhà họ Dạ! … Anh đã sớm cho người theo dõi bà ta và người bên cạnh của bà ta, đó cũng là lý do vì sao anh biết quan hệ của cô ta với Tưởng Diệc Sâm.”
Tống Hân Nghiên không tin vô duyên vô cớ lại có chuyện tốt như vậy được, nói thẳng: “Điều kiện của anh là gì?”
Sự căm ghét trong ánh mắt của Dạ Vũ Đình tản bớt, thay vào đó là nỗi u buồn và thâm tình.
“Hân Nghiên, nếu như anh nói anh chỉ muốn giúp em thôi, em có tin không?”
Anh ta nắm lấy tay của Tống Hân Nghiên.
Tay Tống Hân Nghiên vội co rụt lại về phía sau, tránh thoát.
Ánh mắt Dạ Vũ Đình thoáng qua vẻ ảm đạm, tự giễu nói: “Anh biết rằng bây giờ dù anh có nói anh thích em đi chăng nữa, em cũng sẽ không tin tưởng anh.”
Anh ta thở dài: “Nếu đã không tin, vậy anh sẽ không nói nữa.
Nói thêm nữa cũng có ích gì đâu.”
Ánh mắt Tống Hân Nghiên nhoáng qua vẻ u tối sắc lạnh.
Cô lạnh lùng nhìn bức hình trong tay: “Dạ Vũ Đình, nếu như anh có thể đưa kẻ chủ mưu vụ nổ kia ra trước công lý, nợ máu phải trả bằng máu thì tôi sẽ đồng ý không nói đến chuyện ly hôn với anh nữa.
Anh muốn diễn vợ chồng thương yêu nhau thế nào thì tôi sẽ cùng anh diễn thế ấy, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng, diễn trong phạm vi thì tôi sẽ không từ chối!”
Dạ Vũ Đình ra vẻ thoáng ngạc nhiên.
Nhưng mà cũng chỉ nháy mắt mà thôi, nhanh đến nỗi Tống Hân Nghiên chẳng thể phát hiện ra.
Anh ta lại lắc đầu, vừa thâm tình lại vừa buồn bã: “Sao em lại không hiểu rằng anh không hề muốn cái diễn xuất đó.
Từ đầu đến cuối anh chỉ mong em thật lòng với anh.
Anh mong tình cảm thật lòng từ em, cùng em thật lòng sống bên nhau…”
“Vậy thì xin lỗi anh.”
Tống Hân Nghiên trực tiếp lơ đi: “Tôi không thể có bất cứ tình cảm nào với anh nữa.
Nếu như đây không phải là điều kiện của anh, vậy thì xin lỗi, tôi không thể đồng ý được.”
Cô vứt bức ảnh xuống ghế xe, kéo cửa ra định xuống..