“Hân Nghiên.”
Nhanh như chớp, Dạ Vũ Đình túm chặt lấy tay cô: “Hân Nghiên, ngoài những bằng chứng ở chỗ anh ra, em không thể tìm được bất kỳ bằng chứng nào khác nữa đâu.
Tống Thanh Hoa hành động rất cẩn thận.
Huống chi, bây giờ sự việc đã bại lộ.
Bà ta hiểu nguyên tắc càng làm càng sai hơn ai hết.
Vào thời điểm này, chẳng những không có thêm động tĩnh gì mà bà ta còn xóa sạch dấu vết sót lại nữa...”
Tống Hân Nghiên chau mày rụt tay lại, không kiên quyết đòi xuống xe nữa.
“Thì sao? Không điều tra được thì từ bỏ à?”
Cô quay đầu lại: “Dạ Vũ Đình, anh lắm lời như vậy là muốn nói với tôi điều gì? Rằng Tống Thanh Hoa lao tâm khổ tứ đối phó với PL như vậy chỉ để nhắm vào tôi sao?”
Dạ Vũ Đình lắc đầu: “Anh không rõ.
Nhưng anh biết chắc chắn là dã tâm của Tống Thanh Hoa không chỉ có vậy.
Với năng lực của bà ta mà muốn đối phó với em thì vô cùng đơn giản.
Nhưng bà ta chưa bao giờ làm tổn thương em thật sự.
Cho nên, dù có liên quan đến em đi chăng nữa thì em cũng chỉ là một trong số những nguyên nhân, có lẽ PL cũng phải chiếm một phần lớn nguyên nhân trong đó.”
Tống Hân Nghiên cười khẩy: “Không cần biết là nguyên nhân gì, bây giờ đã xảy ra án mạng thì buộc phải điều tra cho rõ ngọn ngành.
Hơn nữa, bắt buộc phải có người chịu trách nhiệm cho vụ này!”
Người này nhất định phải là kẻ khởi xướng phía sau.
Nếu không thì công lý ở đâu?
“Báo cảnh sát không có tác dụng đâu.” Dạ Vũ Đình nói thẳng: “Vả lại, báo cảnh sát gây động tĩnh quá lớn, sẽ chỉ đánh rắn động cỏ thôi.
Anh vẫn giữ nguyên câu nói đó, Hân Nghiên, chỉ có anh nắm được bằng chứng.
Nếu em không tin thì có thể tự mình thử xem.”
Tống Hân Nghiên lẳng lặng nhìn chằm chằm Dạ Vũ Đình, nhưng trong lòng lại do dự.
Chỉ trong giây lát, cô đã có quyết định.
“Cảm ơn anh đã cho tôi biết những điều này.”
Nhẹ nhàng dứt lời xong, cô dứt khoát mở cửa xuống xe.
“Hân Nghiên!”
Dạ Vũ Đình không cam lòng bèn cất tiếng gọi.
Như không hề nghe thấy, Tống Hân Nghiên sải bước rời khỏi đó.
Cô bỏ đi với dáng vẻ phóng khoáng, kiên quyết, vô cùng dứt khoát.
Dạ Vũ Đình ngồi trong xe siết chặt bàn tay đặt trên vô lăng, ánh mắt trìu mến ban đầu cũng trở nên tối sầm.
Anh ta cong môi, cất giọng nham hiểm: “Đợi đến lần sau em quay lại tìm anh, sẽ không còn là điều kiện này nữa đâu.”
Tống Hân Nghiên dường như không hề nghe thấy.
Sau cuộc trò chuyện với Dạ Vũ Đình, nỗi hoang mang trong lòng cô đã vơi đi, lúc này đang tràn đầy năng lượng.
…
Lúc Tống Hân Nghiên về đến nhà, trong nhà bếp tỏa ra mùi thức ăn thơm nồng.
Khương Thu Mộc lo cô gặp chuyện không vui nên đã dành cả ngày cùng dì vào bếp để học và chuẩn bị rất nhiều món ăn yêu thích của cô.
Hai người gọi cả Tống Dương Minh đến.
Họ khui rượu ra.
Ban đầu Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh còn lo rằng Tống Hân Nghiên sẽ sa sút tinh thần, nhưng giờ lại thấy cô ăn uống ngon lành, dường như không bị ảnh hưởng chút nào.
Khương Thu Mộc sợ cô giả vờ cho họ yên tâm, bèn gắp cho cô ít thức ăn, ướm hỏi: “Nghiên, về đến nhà rồi thì cứ thoải mái, không việc gì phải căng thẳng đề phòng nữa đầu.”
Tống Hân Nghiên nuốt thức ăn trong miệng, thản nhiên đáp: “Tớ thật sự không sao hết.
Bây giờ tội nghiệp nhất là những công nhân viên vô tội đã hy sinh và bị thương, cả gia quyến của họ nữa.”
Cô dừng lại một thoáng, sau đấy giọng nói trầm hẳn xuống: “Hiện giờ đáng lý ra tớ cũng không nên căng thẳng hay thả lỏng.
Lúc này điều tớ cần nhất là bình tĩnh.
Tớ không có tư cách để suy sụp.”
Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh nhìn nhau.
Trong đôi mắt hai người đều thấy được nỗi xót xa, nhưng cũng chỉ đành bất lực.
Có điều họ biết rằng, chắc Tống Hân Nghiên đã có cách rồi.
Dùng bữa xong.
Khương Thu Mộc giúp dì thu dọn bát đũa.
Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh vào phòng sách một mình.
Cô kể lại vắn tắt chuyện hôm nay gặp Dạ Vũ Đình, và những tin tức có được từ anh ta cho Tống Dương Minh.
Tống Dương Minh sửng sốt, sau đó chau mày lại: “Nếu như việc này đúng là do Tống Thanh Hoa gây ra thì bà ta đã thực sự đi quá giới hạn rồi!”
Dù gì Tống Thanh Hoa cũng là cô ruột của Tống Dương Minh nên ban đầu Tống Hân Nghiên còn hơi lo lắng.
Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh ấy, rồi nghĩ về chuyện Tống Thanh Hoa đã làm, cộng thêm tinh thần trách nhiệm và sứ mệnh mà người anh được luyện rèn trong quân đội, cô đột nhiên cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.
“Anh, chuyện này vẫn cần anh giữ bí mật giúp em.
Nếu Tống Thanh Hoa muốn đối phó với em thật, hoặc là có mục đích khác lớn hơn, em sợ đây mới chỉ là bắt đầu.
Càng nhiều người biết thì sẽ càng nhiều người rơi vào nguy hiểm.
Vì sự an toàn của tất cả mọi người, chúng ta chỉ có thể âm thầm điều tra chuyện này thôi.”
Tống Dương Minh gật đầu tán thành: “Em quá nổi bật.
Đừng nhúng tay vào việc này nữa, để anh lo.”
Dặn dò xong, anh ấy vội vàng rời khỏi.
Lúc Khương Thu Mộc bưng hoa quả đi vào, thấy căn phòng trống trải thì tràn đầy thất vọng.
Buổi tối, Cố Vũ Tùng gửi cho Tống Hân Nghiên một đoạn clip.
Là clip ghi hình Tưởng Minh Trúc.
Mu bàn tay cô nhóc vẫn đang đặt kim truyền, trên giường bệnh kê thêm một cái bàn, đầy bàn là suất ăn trẻ em được đặt riêng.
Trong clip, cô bé vừa vui vẻ ăn uống vừa nói với giọng trẻ con: “Tống Hân Nghiên, không được khóc đâu đấy nhé.
Bây giờ con đã khỏe rồi, có thể ăn uống được rồi.
Có ốm cũng không liên quan gì đến mẹ đâu.
Còn nữa, không cần phải lo lắng, máu của mẹ đang chảy trong người con mà.
Mẹ con mình bây giờ là một rồi.
Con sẽ giống như mẹ, làm một con gián bất bại…”
Cô nhóc nói năng đơn giản bình tĩnh, nhưng Tống Hân Nghiên nghe xong, hai mắt lại đỏ hoe.
Cô kìm nén cảm giác cay cay nơi sống mũi, sụt sịt, ấn vào tin nhắn thoại: “Không phải con gián bất bại mà là chiến binh! Chiến binh nhí, cố lên!”
Tống Hân Nghiên cất điện thoại di động đi, sau đó ôm laptop lên giường, xem lần lượt những bức ảnh chụp hiện trường cháy nổ.
Cô phóng to từng bức ảnh đến phạm vi tối đa pixel cho phép, hết sức tỉ mỉ, không bỏ lỡ một ngóc ngách nào.
Xem hết một vòng, thì ra rất nhiều chi tiết ở hiện trường không mấy chú ý đến đều đã hiện ra cả.
Vẻ mặt Tống Hân Nghiên trở nên trầm trọng…
…
Trong khoa nhi bệnh viện.
Tưởng Tử Hàn mở tin tức trên điện thoại ra xem.
Do ảnh hưởng của vụ cháy nổ, giá cổ phiếu PL đã chuyển màu xanh đến tận đáy ngay lúc mở cửa, những tin tức tiêu cực cũng ùn ùn xuất hiện, hết tin này đến tin khác nổ ra.
Người đàn ông xem mà chau đôi mày kiếm lại, bực bội mắng mỏ: “John đi đâu mất rồi!”
Ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Chúc Minh Đức: “Bên phía PL phản ứng thế nào? Điều tra nguyên nhân cháy nổ đến đâu rồi?”
Có được bài học trước đó, lần này Chúc Minh Đức đã biết ý hơn.
Mặt anh ta cúi gằm, lắc đầu: “Sếp, tôi bận lắm.
Việc của bản thân trong công ty mình còn làm không xuể, thời gian đâu quan tâm chuyện của PL.”
Tưởng Tử Hàn cực kì tức giận, giọng mắng lạnh tanh: “Tôi nuôi đám trong phòng thư ký toàn những người vô tích sự à mà cần cậu tự mình làm tất cả? PL còn có cổ phần của tôi trong đó đấy.
Làm trợ lý đặc biệt mà nghiệp vụ thông thường cũng không quan tâm.
Tôi cần cậu làm gì nữa!”
Chúc Minh Đức khóc không ra nước mắt.
Người không cho quan tâm là sếp, bây giờ mắng anh ta không quan tâm cũng là sếp.
Kiểu gì cũng sai.
Anh ta khổ quá đi mất!
Chúc Minh Đức giận lắm nhưng không dám nói, chỉ uất ức đưa đầu ra chịu mắng.
Từ sau khi sếp bị thương, trí nhớ rối loạn đã đành, còn cái tính cách này thì thật sự mỗi ngày một tệ hại.
Cứ tiếp tục thế này, anh ta đoán mình sẽ phát điên mất…
…
Ngày hôm sau.
Người được tổng công ty của PL cử đến vừa tới đã thông báo mở cuộc họp.
Đường Vũ Diệp dẫn theo Tống Hân Nghiên cùng đi về phía phòng họp.
Vừa đi cô ấy vừa dặn trước Tống Hân Nghiên: “Người được tổng công ty cử đến là tổng giám đốc quản lý khu vực nước Z, là một người nước Z cực kỳ nghiêm túc, tên là Trương Tấn Tài.
Người này chưa già, chắc khoảng ngoài ba mươi, nhưng nghiêm khắc đến mức biến thái.
Nghe nói từ khi vào công ty thì chưa khen ai bao giờ.
Chẳng những không khen ai mà phê bình người ta cũng chưa bao giờ khách sáo cả.”.