Tưởng Tử Hàn giận giữ đến mức mặt mày đỏ bừng, cười khẩy: “Tôi có bản lĩnh hay không, không phải cô cứ thử là biết ngay à! Còn về mấy cái lời ngon tiếng ngọt kia của cô, đừng có mơ...”
“Tinh!”
Thang máy bên cạnh hai người vang lên.
Tống Hân Nghiên đẩy phắt Tưởng Tử Hàn ra, cơ thể nghiêng sang bên cạnh, lùi vào trong thang máy.
Tưởng Tử Hàn bị đẩy cho loạng choạng lùi về sau hai bước.
Tống Hân Nghiên ấn nút đóng cửa.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Giọng nói giễu cợt của cô phát ra: “Sao anh biết được là tôi chưa thử? Tưởng Tử Hàn, lúc nào cũng nổi nóng, lúc nào cũng trốn tránh, không giải quyết được vấn đề gì hết.
Có những nghi hoặc, cho dù anh có giấu trong lòng mười năm hai mươi năm thì nó vẫn là nghi hoặc.
Tự anh từ từ suy nghĩ đi!”
Cô vẫy tay châm chọc, sau đó cửa thang máy hoàn toàn đóng lại.
Bóng dáng Tống Hân Nghiên hoàn toàn biến mất trước mắt anh theo buồng thang máy đi xuống.
Tưởng Tử Hàn hoàn hồn lại, cơn tức xông thẳng từ mu bàn chân lên đến sợi tóc, sắp tức nổ người luôn rồi.
Nhưng anh thực sự không có thói quen ra tay với phụ nữ.
“Rầm!”
Tưởng Tử Hàn phẫn nộ đấm một đấm lên trên tường.
Mấy khớp trên mu bàn tay lập tức đau đến mức mất đi cảm giác, cơn tức giận tích tụ trong lòng cũng tiêu tan một ít.
Anh hít vào để làm nguôi ngoai cơn giận, vừa xoay người đã đối diện với đôi mắt to tròn phát sáng của con gái.
Cô nhóc bị phát hiện cũng không xấu hổ, ngược lại còn lè lưỡi tinh nghịch, bật cười khúc khích.
“Lão Tưởng, ba đáng thương thật đấy.
Trước đây không đấu lại được Tống Hân Nghiên, bây giờ vẫn không đấu lại được!”
Mặt Tưởng Tử Hàn đen như mực: “Ba không ra tay với phụ nữ.”
“Nhưng ban nãy ba ra tay rồi còn gì.
Tuy không phải đánh nhưng dùng sức lực và ưu thế chiều cao để bắt nạt phụ nữ thì cũng là bắt nạt thôi, ba cũng thật không biết xấu hổ.”
Khóe miệng Tưởng Tử Hàn run rẩy, một hàng quạ bay qua đỉnh đầu.
Cô nhóc vừa tới đã ba la bô lô mỉa mai một trận, mỉa mai xong thì còn không cho người ta cơ hội chống trả đã quay người trở về phòng bệnh.
Tưởng Tử Hàn: “!!!”
Nhóc con khốn nạn này chắc chắn học cái trò này từ người phụ nữ kia.
Cả hai đều không coi anh ra gì hết.
Tưởng Tử Hàn tức giận tới mức bật cười: “Được! Được lắm!”
Anh đường đường là chủ tịch của Tưởng Thị, nắm giữ huyết mạch kinh tế đứng đầu bốn nhà tài phiệt của thủ đô.
Vậy mà đến hai người con gái cũng không xử lý được, đây đúng là nỗi sỉ nhục to lớn từ trước đến nay!
...
Ở một bên khác.
Trong thang máy.
Cả người Tống Hân Nghiên như bị rút sạch sức lực, thất thểu dựa vào thành thang máy.
Vẻ mạnh mẽ cố chống đỡ trên mặt rút đi, cảm giác mệt mỏi và chua xót dâng lên vành mắt.
Cô hít sâu một hơi, xoa cái mũi mềm mại, cười tự giễu nói: “Tống Hân Nghiên, đừng yếu đuối, không có chuyện gì to tát cả.”
Cô còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, bây giờ không phải là lúc để tùy hứng!
Thang máy dừng lại ở tầng một.
Tống Hân Nghiên vừa bước ra khỏi thang máy đã gặp mặt Cố Vũ Tùng đang đợi thang máy ở bên ngoài.
“Chị dâu.”
Cố Vũ Tùng bất ngờ vui mừng đi lên chào hỏi: “Tới thăm Minh Trúc à?”
Anh ta đánh giá sắc mặt thản nhiên của Tống Hân Nghiên: “Không bị làm khó chứ?”
Tống Hân Nghiên mỉm cười lắc đầu: “Không.
Cậu cũng tới thăm Minh Trúc à? Cậu đi đi, tôi còn có việc, đi trước nhé.”
Nói xong liền vòng qua anh ta rời đi.
“Này, đợi đã.”
Cố Vũ Tùng vội vàng quay người đuổi theo bước chân Tống Hân Nghiên: “Vốn dĩ tôi cũng có việc muốn tìm chị.
Bên phía Ellis gửi tin tức tới, đợt điều trị này của dì rất thuận lợi, chị có thể yên tâm được rồi.”
Tống Hân Nghiên phải sững sờ mất một lát thì cảm giác vui mừng mới dần dâng lên trong lòng: “Cậu Cố, cảm ơn nhé.”
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cô có hơi bận rộn quá mức, đã mấy ngày không có thời gian chú ý tới tình hình của mẹ rồi.
Lúc này nghe thấy tin tức này, cảm xúc căng thẳng bấy lâu nay cuối cùng cũng thả lỏng.
Cô loại bỏ những suy nghĩ lung tung, dồn toàn bộ sức lực vào công việc lần nữa.
Hai ngày nữa trôi qua.
Tống Dương Minh tới PL.
Tống Hân Nghiên mặc áo blouse trắng của phòng thí nghiệm gặp mặt anh ở vườn hoa bên dưới tầng PL.
Khuôn mặt cương nghị của Tống Dương Minh đầy mệt mỏi và áy náy: “Hân Nghiên, xin lỗi nhé, lần này anh không đem được tin vui gì về cho em.”
Anh thở dài: “Anh đã dùng hết tài nguyên có thể dùng với Tống Thanh Hoa rồi, đồng nghiệp điều tra tội phạm có thể tìm cũng đã tìm rồi, ban đầu còn tưởng sẽ có thu hoạch, nhưng cuối cùng lại chẳng tìm được manh mối có tác dụng nào cả.”
Tống Dương Minh mỉm cười tự giễu: “Uổng công anh làm lính nhiều năm như vậy.”
Tống Hân Nghiên an ủi: “Anh à, cái này không trách anh được.
Huống hồ anh làm lính kĩ thuật trong quân đội chứ đâu phải làm lính trinh sát đâu.
Hơn nữa cho dù là lính trinh sát cũng không thể tra ra rõ ràng tất cả mọi chuyện được.
Không sao đâu.”
Tố chất tâm lý của Tống Dương Minh tuyệt đối không có gì để chê, chắc chắn sẽ không vì sự thất bại này mà nghi ngờ bản thân mình.
Điều khiến anh khó chịu chẳng qua là khi Tống Hân Nghiên cần anh nhưng anh lại chẳng giúp được gì.
Anh gật đầu: “Anh không phát hiện được ra manh mối hữu ích nào, nhưng những thứ không có ích thì lại phát hiện được một chút.
Gần đây Tống Thanh Hoa và Tống Mỹ Như rất thân thiết.
Anh phát hiện, hình như Tống Mỹ như đang giúp Tống Thanh Hoa theo dõi mọi hành động của anh.
Cho nên thành ra bây giờ anh cũng không dám làm gì quá rõ ràng.
Em cũng cẩn thận chút đi.”
Tống Hân Nghiên cau mày.
Cô chẳng bất ngờ gì khi Tống Mỹ Như và Tống Thanh Hoa bắt tay với nhau.
“Yên tâm đi anh, trong lòng em có tính toán cả rồi.
Nếu như bọn họ đều đang để ý chúng ta, vậy thì dứt khoát không làm gì hết, giao cho cảnh sát, điều tra một cách công khai.
Như vậy bản thân chúng ta cũng có cơ hội nghỉ ngơi một chút.”
Hai anh em bàn bạc xong liền tạm biệt.
Tống Hân Nghiên vừa định trở lại phòng thí nghiệm thì nhận được tin nhắn hẹn gặp mặt của Dạ Vũ Đình, nói muốn đưa cho cô càng nhiều chứng cứ hơn.
Sau khi tan làm, Tống Hân Nghiên chạy thẳng tới nhà hàng mà Dạ Vũ Đình đặt.
Đang là thời gian ăn uống cao điểm, nhưng trong nhà hàng rộng lớn lại chẳng có một ai.
Tống Hân Nghiên nghi ngờ đi theo sau quản lý nhà hàng bước vào bên trong.
Hoa hồng tươi trải dọc hành lang, bóng bay hình trái tim và ruy băng trang trí khắp nhà hàng, ánh đèn nhiều màu sắc đẹp mắt cùng với bản nhạc lãng mạn bay bổng khắp không gian.
Dạ Vũ Đình mặc bộ vest may đo thủ công thẳng thớm, ôm một bó hoa hồng phấn đợi ở lối vào rải hoa tươi.
Tống Hân Nghiên đi tới gần, anh ta nâng hoa trong tay lên: “Hân Nghiên, em có thể đồng ý đến cuộc hẹn này khiến anh rất vui.”
Tống Hân Nghiên ngước mắt lên nhìn hoa hồng phấn rực rỡ đọng nước, không đón lấy.
Cô lạnh nhạt nói: “Dạ Vũ Đình, bây giờ hai chúng ta có quan hệ hợp tác, anh không cần phải tiêu xài phung phí như vậy đâu.”
Dạ Vũ Đình cứ thế nhét hoa vào trong lòng cô: “Anh không cảm thấy đây là tiêu xài phung phí, từng đồng tiêu cho em, mỗi một suy nghĩ dành cho em đều đáng giá.”
Anh ta dắt Tống Hân Nghiên ngồi xuống bàn ăn đã được trang trí tỉ mỉ, dịu dàng đưa một bức thư: “Biết em nôn nóng, xem đi.”
Tống Hân Nghiên mở ra, bên trong là một xấp ảnh chụp...!ảnh chụp hiện trường thêm áp suất cho dung dịch gốc!
Hơi thở của cô nghẹn lại, tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng phẫn nộ lúc suy đoán và khi thực sự nhìn thấy chứng cứ hiện trường vẫn khác nhau.
Dạ Vũ Đình quan sát sắc mặt cô, đưa một phần tài liệu tới rất đúng lúc: “Đây là một vài lời khai, bao gồm lời khai của người trông coi kho hàng, cũng có lời tự thú của những người tham gia tăng áp suất trong đó.”
Tống Hân Nghiên vội vàng nhận lấy, nhanh chóng mở ra, lướt mắt nhìn thật nhanh.
Lúc cô xem, Dạ Vũ Đình lạnh nhạt nói: “Trong tay anh còn nắm giữ một số video, ghi âm, cùng với hành tung của những người làm chứng này...”
Trong lòng Tống Hân Nghiên dao động lên xuống, ngoài mặt lại không thể hiện gì.
Cô bình tĩnh xếp đồ lại như cũ, đẩy về: “Anh cầm những thứ này về đi.”
Dạ Vũ Đình kinh ngạc: “Em không muốn tra ra hung thủ thật sự sao?”
“Muốn chứ!”
Tống Hân Nghiên đáp không chút do dự: “Nhưng tra ra hung thủ thật sự là việc của cảnh sát, nếu như chứng cứ của anh thực sự có ích, tôi muốn mời anh âm thầm giúp cảnh sát phá án.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, tôi muốn...!chính Tống Thanh Hoa phải trả giá! Mà không chỉ là người bên cạnh bà ta.”.