Cố Vũ Tùng vội vàng nhân cơ hội lùi ra xa vài bước, vội vã nghe máy tránh bị trách mắng.
Nhưng ai mà biết được.
Cuộc gọi vừa được kết nối, cũng không biết đều bên kia nói cái gì, mặt anh ta lập tức biến sắc, cúp điện thoại xong nhìn sang Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tử Hàn cau đôi mày kiếm: “Có gì thì nói mau đi.”
Môi Cố Vũ Tùng mấp máy, trên mặt là vẻ nôn nóng, cũng có chút không nhịn được, cuối cùng lựa chọn nói thật: “Sở Thu Khánh và dì Mộ xảy ra chuyện rồi.
Trên đường về bọn họ bị bắt cóc, một người rơi xuống không rõ tình hình như thế nào, một người thì...”
Tưởng Tử Hàn ngồi phắt dậy, giật phắt kim truyền đang truyền dịch ra, nhảy xuống giường rồi lao ra ngoài.
Mấy người Cố Vũ Tùng không dám ngăn cản, vội vàng túm lấy áo khoác của anh đuổi theo.
Tô Thần Nam vừa lấy điện thoại ra gọi vừa dặn dò Cố Vũ Tùng và Lục Minh Hạo: “Cố Vũ Tùng sắp xếp bác sĩ làm công tác tiếp ứng bất cứ lúc nào, Minh Hạo, lập tức dùng các quan hệ của nhà cậu, mau chóng tìm được người.”
“Được!”
Bên này vừa đáp xong thì cuộc gọi cũng được kết nối.
Tô Thần Nam lập tức nói với người đầu bên kia điện thoại: “Giúp tôi tìm một người, có thể dùng hệ thống Thiên Võng của cậu...”
...
Tập đoàn PL.
Tống Hân Nghiên ở trong phòng thí nghiệm một buổi sáng, nhân lúc rảnh rỗi đi uống nước thì nhìn điện thoại một cái.
Bên trên hiện rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Tống Dương Minh.
Tống Hân Nghiên nghi hoặc trong lòng, vội vàng gọi lại: “Anh à, làm sao thế?”
Giọng nói trước giờ vẫn luôn trầm ổn của Tống Dương Minh có hơi nôn nóng: “Hân Nghiên, em nghe anh nói, có một đoạn video giám sát bị hư hỏng ở sân bay đã được khôi phục rồi, nội dung rất bất lợi đối với em, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Anh đã đang trên đường tới PL rồi, đừng sợ, chuyện gì cũng có anh ở đây.”
Tống Hân Nghiên vừa kích động vừa nghi hoặc: “Video ở đâu, cho em xem đi.”
“Điện thoại không tiện gửi, nhưng anh sắp tới PL rồi, tới rồi cho em xem.”
Không tiện gửi?
Sự kích động trong Tống Hân Nghiên lắng xuống một chút, đầu óc quay cuồng: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Lời vừa dứt, đã thấy John dẫn mấy cảnh sát đi tới.
Trong lòng Tống Hân Nghiên dâng lên dự cảm không lành, cúp máy thẳng luôn.
Tống Hân Nghiên nhìn John: “Anh John, mọi người như vậy...”
Không đợi Tống Hân Nghiên nói dứt lời, cảnh sát đã giơ lệnh bắt giữ cho cô xem.
Một người khác thì lấy còng tay ra, túm lấy cổ tay Tống Hân Nghiên rồi khóa lại.
Tống Hân Nghiên hoang mang cùng cực, sắc mặt trầm xuống: “Trước khi bắt tôi, tôi nghĩ tôi có quyền biết vì sao mình lại bị bắt chứ?”
Cảnh sát dẫn dầu nghiêm túc nói: “Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan tới vụ nổ kho dung dịch gốc của PL trước đây, cô Tống, đi một chuyến với chúng tôi đi.”
Tống Hân Nghiên nhìn sang John với ánh mắt không thể tin nổi, dường như đang hỏi đây là sự thật sao?
Sắc mặt John không tốt lắm, nhưng vẫn trấn an cô: “Nghiên, tôi và tổng giám đốc Trương tin cô 100%.
Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm.
Cô đừng sợ, chúng tôi sẽ mau chóng tra rõ chân tướng rồi đón cô ra nhanh thôi.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên trầm xuống, nhớ tới vẻ sốt sắng của Tống Dương Minh trong điện thoại.
Anh ấy nói video rất bất lợi đối với cô, cho nên...
Cô nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn John bằng ánh mắt bình tĩnh, mỉm cười nói: “Tôi không làm chuyện gì có thẹn với lòng, cho nên không sợ.”
“Đi thôi.”
Cảnh sát không tịch thu điện thoại của cô, áp giải cô xuống dưới tầng.
Nhóm người vừa tới tầng dưới liền gặp phải Tống Dương Minh đang vội vã chạy tới.
Nhìn thấy còng tay trên cổ tay Tống Hân Nghiên, ánh mắt Tống Dương Minh lạnh lẽo.
Cuối cùng vẫn tới trễ!
Tống Hân Nghiên cũng nhìn thấy anh ấy.
Cô dừng bước lại.
Cảnh sát áp giải cô cùng với những nhân viên PL đang hóng chuyện đều nhìn về phía Tống Dương Minh.
Tuy Tống Hân Nghiên không nhìn thấy video kia, nhưng lúc này ít nhiều gì cũng đoán được nội dung bên trong.
Cô mỉm cười bất lực với Tống Dương Minh: “Anh, xem ra em thực sự nên đi bái phật để giải xui rồi.”
Đáy mắt Tống Dương Minh đè nén vẻ đau lòng, trầm giọng an ủi: “Em đừng lo, có anh trai ở đây rồi.
Anh nhất định sẽ tra ra hung thủ thực sự rồi cứu em ra.”
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Nhìn Tống Hân Nghiên bị cảnh sát đưa đi, Tống Dương Minh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Khương Thu Mộc: “Thu Mộc, Hân Nghiên xảy ra chuyện rồi, phiền em chuẩn bị một số đồ dùng sinh hoạt giúp em ấy rồi chuẩn bị mấy bộ quần áo, đem tới...”
Sau khi Khương Thu Mộc hỏi rõ tình hình thì lập tức sốt ruột tới mức chảy cả nước mắt.
...
Trong phòng hỏi cung của trại giam.
Căn phòng trống rỗng đến cả cửa sổ cũng không có.
Trong căn phòng trống không bày một cái bàn dài.
Tống Hân Nghiên và hai cảnh sát thẩm vấn đang ngồi hai bên bàn.
Trên đỉnh đầu ba người, ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đèn sợi đốt trên trần chiếu xuống, mang đến cho người ta cảm giác áp lực vô hình.
Cảnh sát thẩm vấn cất lời với vẻ mặt vô cảm: “Tống Hân Nghiên, mùng 1 tháng 11 năm ngoái, vào bốn giờ chiều, cô đang ở đâu? Đã làm gì?”
Tống Hân Nghiên bị thẩm vấn đến mức sống không còn gì luyến tiếc.
“Anh cảnh sát, ngày 8 tháng 1 là ngày đặc biệt gì sao?”
“Đừng đổi chủ đề.”
Tống Hân Nghiên bất lực thở dài: “Anh cảnh sát, đó đã là chuyện của năm trước rồi, cách bây giờ cũng đã hai ba tháng.
Nếu như không phải thời gian đặc biệt gì, cũng không có chuyện gì đặc biệt, vậy thì chính là một ngày bình thường.
Đừng nói là một khoảng giờ vào ngày đó, cho dù đoạn thời gian đó thì một người bình thường cũng không thể nhớ rõ được.”
Hai điều tra viên nhìn nhau: “Nếu như là một ngày rất bình thường, vậy cô sẽ làm những gì?”
Tống Hân Nghiên nhớ lại.
Khoảng thời gian đó, cô và công ty của Dạ Vũ Đình vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị.
“Chắc là tôi chuẩn bị cho việc thành lập công ty, giám sát tiến độ lắp đặt của công ty, chuẩn bị đưa vào thị trường.
Sau khi tan làm, chắc tôi sẽ về nhà.
Lúc đó tôi ở biệt thự Lộc Hồ, có lúc cũng sẽ tới phòng tập boxing ở trung tâm thương mại, ngày nào cũng vậy.”
Cảnh sát không hỏi ra được thông tin hữu ích nào, nhắc nhở cô: “Thời gian đó còn xảy ra một chuyện liên quan tới cô nữa, con gái Tưởng Minh Trúc của chủ tịch tập đoàn Tưởng Thị trúng độc, ban đầu cô là kẻ tình nghi lớn nhất.
Thời gian đó, cô cũng thường hay tới nhà cũ nhà họ Dạ...”
Ngày 1 tháng 11, chính là mười ngày trước khi mở công ty.
Thời gian đó, chuyện của Tưởng Minh Trúc đã kiện được một thời gian, là Ninh Bội và Dạ Như Tuyết giở trò.
Cho nên vào đoạn thời gian đó, đúng thật là Tống Hân Nghiên từng tới nhà cũ nhà họ Dạ.
Chỉ là cô không nhớ rõ rốt cuộc có phải là ngày đó không.
“Chắc là vậy.”
Cảnh sát vội vàng ghi âm lại trên bút ghi âm, nói tiếp: “Sau khi đi ra khỏi nhà họ Dạ, trong ba giờ tiếp theo, cô tới sân bay.
Lô dung dịch gốc của PL xảy ra chuyện được vận chuyển tới hải quan vào đúng ngày đó.”
Tống Hân Nghiên kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn sang cảnh sát đang nói với vẻ không dám tin: “Mấy người nghi ngờ tôi động tay động chân với dung dịch gốc có vấn đề của PL sao?”
Cô hơi kích động: “Tôi không làm! Chưa nói đến việc tôi còn chưa nhìn thấy lô dung dịch gốc đó bao giờ, tự dưng đang yên đang lành sao tôi lại phải giở trò với những thứ đó chứ? Huống hồ còn là chạy tới sân bay, khi đó tôi tới đây tổng cộng chưa được mấy tháng, số lần tới sân bay có thể đếm trên đầu ngón tay...”
Cảnh sát thẩm vấn trong khoảng thời gian này rất lâu, nhưng mãi vẫn không có tiến triển gì.
Trong cơn bất lực, bọn họ lấy đoạn video ở sân bay vừa được khôi phục kia ra.
Video được chiếu lên trên tường.
Camera nhắm thẳng vào cửa kho hải quan.
Trong camera giám sát trống rỗng, dần dần xuất hiện một vài chấm trắng nhỏ ngược sáng.
Là một người phụ nữ dẫn theo mấy tên đàn ông áo đen cùng đi vào khung cảnh.
Người phụ nữ xõa mái tóc dài, đeo khẩu trang và kính râm.
Chỉ là thân hình kia, tư thế đi rồi cả quần áo cô ta mặc...
Trái tim Tống Hân Nghiên đập thình thịch thình thịch, nhịp đập bắt đầu nhanh hơn.
Cực kỳ giống cô!
Người phụ nữ đến nhà kho, nhìn xung quanh rồi đi thẳng về phía để dung dịch gốc của PL.
Cô ta dừng lại, kéo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt giống y hệt Tống Hân Nghiên!.