Ánh mắt Tưởng Tử Hàn dần mất tiêu điểm, Mộ Kiều Dung trên giường bệnh dần biến dạng, biến thành Tưởng Khải Chính nằm trong quan tài pha lê…
Người ba chưa từng để ý tới anh đã chết rồi, bây giờ người mẹ không yêu thương anh cũng sắp chết.
Chuyện mà anh lo lắng từ nhỏ đến lớn cuối cùng cũng xảy ra.
Anh, cuối cùng cũng trở thành một kẻ đơn độc…
“Tưởng Tử Hàn!”
Tô Thần Nam kéo cơ thể Tưởng Tử Hàn quay về phía mình, quát lớn: “Anh tỉnh táo lại đi.
Dì chưa chết, bà ấy vẫn còn thở, đang được cấp cứu! Ngoài mẹ ra, anh vẫn còn con gái, con gái của anh mới bốn tuổi thôi! Anh còn có ba, ba anh…”
Tưởng Tử Hàn bị quát tỉnh, ánh mắt dần dần lấy lại tiêu cự.
Anh quay đầu, nhìn về phía giường bệnh một lần nữa.
Túi khí trên đầu giường còn đang phập phồng, máy đo nhịp tim còn đang kêu lên ‘tít tít tít’ đều đặn.
Còn sống!
Vẫn còn sống!!
Cơ thể căng cứng đột nhiên thả lỏng.
Mẹ của anh… vẫn chưa chết.
Ba anh… cũng chỉ là giả chết thôi!
Tưởng Tử Hàn thở hổn hển.
Không sao!
Vẫn còn cơ hội!
Tưởng Tử Hàn, mày phải tỉnh táo, phải tỉnh táo…
Thấy Tưởng Tử Hàn có phản ứng, lúc này Tô Thần Nam mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai mắt Tưởng Tử Hàn nhắm nghiền, khàn giọng dặn dò: “Phải cấp cứu bằng mọi giá.
Tôi muốn bà ấy… sống sót!”
Dứt lời, anh nắm chặt bàn tay run rẩy, xoay người đi ra ngoài.
Tưởng Tử Hàn ngồi sụp xuống ghế chờ bên ngoài phòng cấp cứu với vẻ mặt mệt mỏi.
Lục Minh Hạo đang lo lắng túc trực ở bên ngoài vội vã chạy tới.
“Dì ấy sao rồi?”
Tưởng Tử Hàn chống hai khuỷu tay lên đầu gối, ôm đầu không nói gì.
Tô Thần Nam vừa mới ở bên trong đã hiểu sơ về tình hình.
Anh ta lắc đầu với Lục Minh Hạo: “Bị thương động mạch chủ, không chết đã là kỳ tích rồi.”
Anh ta liếc nhìn Tưởng Tử Hàn rồi thở dài: “Mất máu quá nhiều, não thiếu dưỡng khí quá lâu, ngoại trừ nhịp tim còn đập thì không khác gì người đã chết.”
Nói thẳng ra chính là người thực vật.
Chỉ là những lời này quá tàn nhẫn đối với Tưởng Tử Hàn, cho nên anh ta không chọn nói thẳng.
Tưởng Tử Hàn đột nhiên bùng nổ, tóm chặt áo của Tô Thần Nam, dữ tợn quát lên: “Bà ấy chưa chết!”
Hai mắt anh đỏ ngầu, hít thở nặng nhọc.
Các bác sĩ và y tá ra ra vào vào ở xung quanh cũng bị dọa đến không dám thở mạnh, vội vàng men theo góc tường rồi chuồn mất.
Tô Thần Nam nhìn anh bằng ánh mắt trầm lặng, tỉnh táo nhưng lại tàn khốc: “Đúng là chưa chết, nhưng nếu anh cứ tiếp tục gục ngã như vậy, những người dựa vào anh mà sống cũng sẽ cách cái chết không xa đâu!”
Tưởng Tử Hàn giống như quả bóng bị chọc thủng, đột nhiên mất hết sức lực.
Anh buông áo Tô Thần Nam ra, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt ra lần nữa, lửa giận không kiềm chế được trong mắt đã mờ đi: “Cố Vũ Tùng đâu? Cậu ta chết ở đâu rồi!”
Tô Thần Nam quay lại nhìn Lục Minh Hạo.
Lục Minh Hạo xòe hai tay ra: “Em cũng không biết.
Từ lúc bọn em trở về chưa từng gặp cậu ấy.”
Tưởng Tử Hàn nghiến răng giận dữ: “Được! Được lắm! Lúc quan trọng thì Chúc Minh Đức chạy, Cố Vũ Tùng cũng chạy!”
Anh gào lên: “Khốn kiếp! Ở đây còn ai sống không!”
Tâm trạng của Tưởng Tử Hàn không tốt, Lục Minh Hạo và Tô Thần Nam đều biết điều đó, cũng không so đo với anh.
Lục Minh Hạo sờ sờ mũi, ra vẻ buồn bã: “Chẳng lẽ chúng ta không phải người sống sao?”
“Ngậm cái miệng cậu lại đi.” Tô Thần Nam hờ hững liếc cậu ta một cái.
Sự điên cuồng và ngang tàng trong mắt Tưởng Tử Hàn lại dâng lên lần nữa.
Tô Thần Nam đè vai anh lại: “Chắc Cố Vũ Tùng đang có việc bận, ở đây có chúng tôi rồi.
Anh có chuyện gì thì giao cho chúng tôi làm cũng vậy thôi!”
Sau đó lại quay đầu liếc mắt nhắc nhở Lục Minh Hạo, thấp giọng nói: “Bây giờ anh ấy kẻ thù khắp nơi, chịu đả kích hết lần này đến lần khác, ngay cả cơ hội há miệng thở dốc cũng không có, đừng kích thích anh ấy nữa.
Lập tức đi tìm Cố Vũ Tùng trở về đi.”
Lục Minh Hạo gật đầu, cậu ta vừa định xoay người rời đi.
“Tử Hàn…”
Một giọng nói rụt rè vang lên.
Ba người cùng quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa Sở Thu Khánh mặc quần áo bệnh nhân kéo giá truyền dịch di động đi về phía bên này.
Trông cô ta có vẻ thê lương, vô cùng yếu ớt: “Dì… Dì thế nào rồi?”
Lời nói còn chưa dứt, nước mắt đã lăn dài trước.
Sở Thu Khánh nghẹn ngào nói: “Đều tại em, nếu như lúc đó em không ngã xuống, chắc chắn dì sẽ không xảy ra chuyện.
Tại sao em lại vô dụng như vậy chứ…”
Cô ta giơ tay lên, “chát” một tiếng, tự tát mình một cái thật vang.
Tiếng tát vang dội khiến ba người đàn ông nghe được đều cau mày.
Tưởng Tử Hàn đè nén đau buồn và tức giận, thản nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Sở Thu Khánh: “Đây không phải là lỗi của em.
Thu Khánh, bây giờ em cố gắng khỏe mạnh là đang giúp anh rồi.
Trở về phòng bệnh nằm nghỉ cho khỏe, tự chăm sóc tốt cho mình đi.”
Sở Thu Khánh giàn dụa nước mắt: “Nhưng Tử Hàn à, em lo lắng cho anh, em…”
Tưởng Tử Hàn bước tới, vỗ nhẹ lên lưng cô ta: “Không sao đâu.
Có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không để mọi người xảy ra chuyện lần nữa đâu!”
Đang nói thì cuối hành lang chợt có tiếng bước chân gấp gáp truyền đến.
Cố Vũ Tùng hớt hải chạy tới.
Anh ta liếc nhìn phòng cấp cứu, thở dốc hỏi: “Em vừa nghe nói đã tìm được dì rồi à, dì ấy sao rồi?”
Ánh mắt của Tưởng Tử Hàn vô cùng lạnh lùng và tức giận: “Cậu vừa đi đâu đấy?”
Cố Vũ Tùng sững sờ, vội nói: “Tống Hân Nghiên xảy ra chuyện rồi, cảnh sát nắm được chứng cứ mới, chỉ ra chị ấy là người đã lên kế hoạch vụ PL bị nổ, đã bị cảnh sát đưa đi rồi…”
Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo vô cùng khiếp sợ: “Sao có chuyện đấy được!”
Cố Vũ Tùng nói sơ qua về tình hình.
Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo nhíu chặt mày.
Trên mặt Tưởng Tử Hàn vẫn còn tức giận, nhưng lại mím chặt môi không nói gì.
Không biết tại sao, sau khi nghe nói người phụ nữ đáng ghét kia bị bắt đi, trong ngực anh liền ngột ngạt đến khó chịu.
Lửa giận cuồn cuộn trong lồng ngực giống như lớp đất đang dâng lên, phóng lên nhảy xuống, nhưng làm thế nào cũng không thoát nổi.
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn đè nén đến mức cực kỳ khó coi, áp suất không khí khắp người hạ thấp với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Ba người Cố Vũ Tùng, Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo lẳng lặng lui sang một bên.
Chỉ có Sở Thu Khánh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình vẫn chưa nhận ra.
Đôi mắt đang cụp xuống của cô ta nhoáng hiện vẻ sắc bén rồi chợp tắt, khóe môi cũng nhếch lên khẽ tới mức khó mà nhận ra được.
Người phụ nữ kia bị bắt rồi ư, ha!
Cô ta còn chưa tìm được cơ hội thích hợp để giải quyết Tống Hân Nghiên đây, vậy mà Tống Hân Nghiên lại tự đưa mình vào cục cảnh sát rồi à?
Ông trời đúng là có mắt!
Bầu không khí bỗng đông nghẹt lại, ngay cả hơi thở của mọi người cũng chậm lại.
Qua một lúc lâu, Tưởng Tử Hàn mới thản nhiên lạnh giọng phân phó: “Cố Vũ Tùng, lập tức liên hệ với chuyên gia khoa não nổi tiếng thế giới, mau tiến hành hội chẩn cho mẹ tôi càng sớm càng tốt.”
“Vâng.” Cố Vũ Tùng vội vàng đáp lại.
Tưởng Tử Hàn quay sang Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đào sâu ba thước cũng phải bắt hết bọn bắt cóc không thiếu một ai cho tôi! Tôi muốn bọn chúng sống không được, chết cũng không xong!”
“Anh yên tâm.”
Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo gật đầu hứa hẹn.
Sở Thu Khánh đang dựa vào bên cạnh Tưởng Tử Hàn lại bất giác rùng mình.
Tưởng Tử Hàn liếc nhìn cô ta: “Lạnh à?”
Sắc mặt Sở Thu Khánh tái đi mấy phần, cô ta vội vàng lắc đầu: “Vết thương… Vết thương hơi đau.”
Trên khuôn mặt yếu ớt của cô ta đều là vẻ lo lắng: “Tử Hàn, sắc mặt của anh kém lắm, em đỡ anh đến phòng bệnh của em nghỉ ngơi một lát nhé.”
Tưởng Tử Hàn dịu dàng nói: “Em còn đang bị thương, chăm sóc tốt cho mình là được.”
Anh dùng một tay kéo giá truyền dịch di động của Sở Thu Khánh, tay kia đỡ cô ta, lướt qua ba người Cố Vũ Tùng rồi rời đi.
Mãi đến khi bóng dáng hai người biến mất khỏi tầm nhìn, Cố Vũ Tùng mới thu hồi ánh mắt.
Anh ta nghi hoặc nhìn về phía hai người anh em của mình: “Sao tôi cảm thấy anh Hàn lại đột nhiệt dịu dàng lịch thiệp với Sở Thu Khánh thế nhỉ?”
Mặc dù trước đó anh cũng luôn miệng nói Sở Thu Khánh là vợ anh, là tình cảm chân thành của anh, anh phải bảo vệ cô ta cả đời.
Nhưng dù thế nào thì khoảng cách vô hình giữa bọn họ cũng giống như lạch trời vậy.
Không nhìn thấy, nhưng cũng không vượt qua được.
Thế nhưng vừa rồi….