“Ra ngoài tìm một nhân chứng quan trọng, chỉ cần tìm được anh ta làm chứng cho em là có thể chứng minh người trong video không phải là em.” Tống Hân Nghiên mỉm cười an ủi: “Đừng lo lắng quá.”
Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh vô cùng vui mừng.
Tống Dương Minh cẩn thận hỏi: “Tìm ai vậy?”
Tống Hân Nghiên khom người thay giày: “Tưởng Tử Hàn.”
Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc đồng loạt sửng sốt.
Vậy là, thời gian sau khi Hân Nghiên tiễn bọn họ ra sân bay, cô đều ở chung với Tưởng Tử Hàn ư?
...
Bệnh viện, bên ngoài phòng ICU.
Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng đứng bên ngoài phòng bệnh của Mộ Kiều Dung.
Qua bức tường kính, hai người nhìn nhóm chuyên gia mặc áo vô trùng đang tiến hành kiểm tra cho Mộ Kiều Dung lần nữa.
Nhóm chuyên gia nhanh chóng ra khỏi phòng.
Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng vội vàng bước lên.
Cố Vũ Tùng hỏi: “Sao rồi?”
Các chuyên gia lần lượt lắc đầu: “Theo kết quả kiểm tra, bệnh nhân vẫn như trước đây.
Thần kinh bệnh nhân có phản xạ với thế giới bên ngoài chứ không phải là không có, nhưng chưa đủ để tạo ra phản ứng.
Trong trường hợp này, cố gắng chăm sóc thật tốt, có lẽ vẫn có cơ hội tỉnh lại.”
Là có cơ hội, chứ không phải khẳng định một cách chắc chắn.
Mấy ngày nay, Tưởng Tử Hàn đã nghe kết luận như vậy quá nhiều.
Anh bình tĩnh gật đầu: “Mọi người vất vả rồi!”
Hầu hết mọi người đều là bác sĩ, tình huống thế này trong lòng ai cũng rõ như tờ, chỉ nói có chừng mực.
Không biết mở miệng nói lời an ủi thế nào.
Các bác sĩ thở dài rời đi.
“Cộp...!Cộp..”
Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên trong hành lang yên tĩnh.
Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng vừa quay đầu lại thì thấy Tống Hân Nghiên đang đi về phía bọn họ.
Cô đội mũ, đeo khẩu trang và kính râm, trang bị đầy đủ y như muốn đi cướp ngân hàng.
“Chị...!Tống Hân Nghiên?”
Cố Vũ Tùng kinh ngạc, mặc dù cô đã bịt kín mít nhưng Cố Vũ Tùng vẫn nhận ra.
Tống Hân Nghiên tháo kính râm và khẩu trang xuống, khẽ gật đầu với anh ta: “Cậu Cố.”
Cô dời mắt nhìn về phía Tưởng Tử Hàn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, muôn vàn cảm xúc đều quyện trong ánh mắt phức tạp.
Cố Vũ Tùng nhìn Tống Hân Nghiên, rồi lại nhìn Tưởng Tử Hàn: “...!Tôi đi hút điếu thuốc trước đây.”
Tống Hân Nghiên dừng lại cách hai người họ vài bước, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn, không cần lâu quá đâu, tôi chỉ nói vài câu với anh Tưởng thôi.”
“Hai người cứ nói chuyện đi.” Cố Vũ Tùng gật đầu, đi ra chỗ khác để lại không gian cho hai người.
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn lạnh lùng.
Từ lúc Tống Hân Nghiên xuất hiện, anh đã nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
So với lần gặp trước, cô đã gầy đi, nét mặt hốc hác hơn, vẻ mỏi mệt trong mắt ngay cả có trang điểm cũng không che giấu được.
“Sao? Cô đến đây để chê cười à?” Trong mắt anh lộ ra vẻ khinh thường, cất giọng mỉa mai: “Tống Hân Nghiên, chẳng phải cô luôn nghi ngờ mẹ tôi hại cô sẩy thai sao? Bây giờ bà ấy bị như vậy, trong lòng cô rất vui sướng đúng không?”
Nét mặt Tống Hân Nghiên bình tĩnh, không có chút cảm xúc dư thừa nào: “Những chuyện này đã qua rồi, cho dù đứa bé không mất thì tôi cũng sẽ phá bỏ nó.
Không có ba và gia đình trọn vẹn, sinh đứa bé ra là vô trách nhiệm với nó.”
Không biết vì sao, sau khi nghe vậy, trong lòng Tưởng Tử Hàn lại cảm thấy tức giận một cách khó hiểu.
Ánh mắt anh rét lạnh đến nỗi hận không thể phanh thây xé xác Tống Hân Nghiên ra.
Mà Tống Hân Nghiên lại chẳng quan tâm đến sự buồn bực và tức giận trong mắt anh.
Cô đi thẳng vào vấn đề, thẳng thừng hỏi: “Tưởng Tử Hàn, ngày một tháng mười một, anh còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?”
Tưởng Tử Hàn cảm thấy buồn cười, khóe miệng rướn lên nở nụ cười giễu cợt: “Cô lại muốn mê hoặc gì tôi nữa đây?”
“Anh có gì đáng để tôi mê hoặc ư?” Tống Hân Nghiên nghiêng đầu, cười châm biếm: “Vợ chồng cũ đã ly hôn, nếu tôi muốn mê hoặc thì hoàn toàn không cần phải chờ đến bây giờ.”
Hai chữ ly hôn giống như cây kim đâm vào ngực Tưởng Tử Hàn.
Anh nhíu chặt mày.
Tống Hân Nghiên bình tĩnh cất giọng: “Khoảng thời gian đó, Tưởng Minh Trúc con gái anh bị người nhà họ Dạ hạ độc, anh nổi giận đùng đùng.
Ngày một tháng mười một, tôi đến sân bay tiễn anh tôi và Thu Mộc về Hải Thành.
Anh giận lây sang tôi, ở bãi đậu xe sân bay, anh còn kéo tôi vào xe RV, muốn cưỡng ép tôi phát sinh quan hệ với anh!”
Tưởng Tử Hàn nghẹn họng trừng mắt nhìn cô, không thể tin được: “Tống Hân Nghiên, cô thèm đàn ông đến phát điên rồi phải không? Tôi cưỡng ép cô?”
Anh bật cười chế nhạo, giận dữ trách mắng: “Cô cảm thấy Tưởng Tử Hàn tôi thiếu đàn bà chắc? Cho dù có thiếu cũng sẽ không nảy sinh hứng thú với người mà tôi nghĩ đến đã cảm thấy vô cùng chán ghét! Cưỡng ép cô? Cô có tư cách đó sao?”
Bị mỉa mai như thế, Tống Hân Nghiên cũng không nổi giận.
Cô cười khẽ: “Ừm, tôi không có tư cách, nên anh không cần cưỡng ép, là tôi thiếu tự trọng tự bò lên xe RV của anh.”
Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi tiếp tục: “Sự thật thế nào đã không còn quan trọng nữa.
Rốt cuộc ngày đó xảy ra chuyện gì anh có thể đi điều tra thêm, dù không nhớ cũng chẳng sao, anh xem cái này đi.”
Tống Hân Nghiên lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh lên.
Tấm ảnh này cô lấy được từ trong điện thoại của Khương Thu Mộc, là bộ quần áo cô mặc ngày hôm đó bị Tưởng Tử Hàn xé tan nát.
“Đây là bộ đồ tôi mặc vào ngày hôm đó, anh có ấn tượng gì không?”
Trong lòng Tưởng Tử Hàn tức muốn bốc hỏa!
Mẹ nó, người phụ nữ này bị điên thật rồi!
Vừa đến đã nói anh cưỡng hiếp cô, giờ còn cho anh xem hình, cô muốn anh có thể nhớ lại cái gì!
Tống Hân Nghiên thu hồi cảm xúc, trên mặt chỉ còn lại sự nghiêm túc: “Mấy ngày nay tôi bị nhốt trong trại tạm giam, cảnh sát cứ thẩm vấn tôi chuyện liên quan đến ngày hôm đó hết lần này đến lần khác, nhưng từ đầu đến cuối tôi không khai chuyện này ra với bọn họ.
Một là vì tôi muốn giữ thể diện cho anh, dù sao đây cũng là loại chuyện mờ ám.
Hai là hiện giờ tôi thật sự không có chứng cứ xác thực nào để chứng minh.”
Cô lấy lại điện thoại di động, bình tĩnh nhìn anh: “Cảnh sát không điều tra được bất cứ manh mối nào khi tôi rời khỏi sân bay, vậy chỉ có một khả năng thôi, là anh đã xóa sạch đoạn video kia.
Đêm đó, sau khi tôi trở về bị Dạ Hàn Đình phát hiện đã đi gặp anh, anh ta còn ra tay đánh tôi, trí nhớ của tôi không nhầm được.
Tưởng Tử Hàn, tôi cần có người giúp tôi chứng minh hành tung của mình trong khoảng thời gian đó...”
Mà người có thể chứng minh, chỉ có mình anh.
Lồng ngực Tưởng Tử Hàn phập phồng, nhấp nhô kịch liệt, đáy mắt sắc lạnh như dao.
Anh nghiến răng: “Tống Hân Nghiên, nói bậy bạ cũng phải bịa cho dễ nghe một chút.
Nói thẳng mục đích của cô ra đi!”
Biết rõ Tưởng Tử Hàn không nhớ những chuyện giữa anh và cô, anh hận cô, nhưng trong lòng Tống Hân Nghiên vẫn khó chịu như bị kim đâm.
Cô bước lên, đưa tay khẽ vuốt ve mặt anh, giọng nói dịu dàng, ánh mắt quyến luyến: “Tử Hàn, anh thực sự đã quên hết tất cả rồi sao? Hôm đó anh ở trong xe RV...”
Lúc nói chuyện, cô kiễng chân xích lại gần, cánh môi hồng phấn khẽ phớt qua gò má, hơi thở cũng phả vào cổ bên tai anh.
Ầm!
Trong đầu Tưởng Tử Hàn nhanh chóng hiện lên hình ảnh tương tự.
Thanh âm tương tự, giọng nói tương tự, ngay cả sự run rẩy khi bị khơi mào cũng giống hệt...
Cả người anh run lên, hơi thở cũng dần dồn dập.
“Có nhớ ra thứ gì chưa?” Tống Hân Nghiên hờ hững rướn môi lên, quay về chủ đề một lần nữa: “Anh Tưởng, bây giờ chỉ có anh mới có thể chứng minh lúc đó tôi không có mặt...”
Hình ảnh xẹt qua trong đầu, nhanh đến mức anh không thể nắm bắt thêm.
Một cơn tức giận khó kiểm soát trào dâng trong lòng anh, hòa lẫn với dục vọng nơi đáy mắt.
Tưởng Tử Hàn bỗng đẩy mạnh Tống Hân Nghiên ra, giận dữ nói: “Tại sao cô không đi tìm ông chồng hợp pháp Dạ Vũ Đình của cô đi, để anh ta tới giúp cô chứng minh?”
Tống Hân Nghiên hơi sửng sốt, anh tưởng rằng cô đến tìm anh để làm nhân chứng giả ư?
Trên mặt cô tái nhợt, trong lòng trào dâng sự chua xót: “Tôi không nhờ anh đi làm nhân chứng giả, điều tôi nói là sự thật, chuyện này chắc camera giám sát trong xe RV của anh có ghi lại.
Anh không tin thì có thể đi kiểm tra.”.