Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


“Vô dụng thôi.”
Tống Hân Nghiên nghiêng đầu nói: “Tưởng Tử Hàn là ai chứ? Tớ hiểu rõ quá mà.

Ban đầu tớ từng nói sẽ báo cảnh sát trước mặt anh ta.

Anh ta là người thông minh và thận trọng như vậy, sao có thể để lại chứng cứ chờ cảnh sát điều tra chứ? Chắc anh ta đã xoá sạch mọi dấu vết từ lâu rồi, cho dù bây giờ cảnh sát đi điều tra, chắc chắn cũng không tra ra được gì.

Cộng thêm bây giờ, trí nhớ của anh ta lại có chút vấn đề, mọi thứ liên quan đến tớ, không phải quên mất thì là nhớ nhầm loạn hết cả lên.

Dù bắt anh ta đi thẩm vấn cũng không lần ra được manh mối nào đâu…”
Khương Thu Mộc vô cùng tức tối, nói với giọng căm hận: “Lẽ nào cậu định từ bỏ như vậy ư? Thật sự không biết những chuyện này thật sự trùng hợp đến thế hay là ngay từ đầu đã bị người ta sắp xếp đâu vào đấy cả rồi.

Nếu là vế sau thì quá đáng sợ!”
Cô ấy càng nghĩ càng tức, đứng bật dậy: “Không được, chuyện này tuyệt đối không thể để như vậy được.

Tên cặn bã Tưởng Tử Hàn này, ban đầu làm cậu mang thai ngoài ý muốn rồi bị sảy thai đã không thể tha thứ được rồi.

Nếu lần này còn không dám thừa nhận, không đồng ý làm nhân chứng thì mẹ kiếp! Quá đáng ghét!”
So với Khương Thu Mộc đang tức tối, Tống Hân Nghiên lại bình tĩnh hơn nhiều: “Cứ đợi tin thôi.

Tình hình bây giờ có muốn tệ hơn nữa cũng không tệ hơn được đâu.

Bây giờ tớ lại càng hy vọng tìm được manh mối gì đó từ người phụ nữ có dáng dấp giống tớ kia…”
Như vậy cũng tránh được việc để mấy chuyện cô không muốn nhắc tới kia trở thành đề tài bàn tán sau bữa ăn của người khác.
Ánh mắt của Khương Thu Mộc phức tạp ngổn ngang, không nói gì thêm.
Sau khi hai người ai trở về phòng nấy, Khương Thu Mộc lấy điện thoại gọi vào máy của Cố Vũ Tùng…
Ban đêm, tại bệnh viện.
Trong phòng nghỉ của Tưởng Tử Hàn.
Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo đi vào, đều lộ vẻ mệt mỏi.
“Kết quả sao rồi?” Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt hỏi.
Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo đồng loạt lắc đầu.
Tô Thần Nam nói: “Những thứ có thể tra thì chúng tôi đều đã tra cả rồi, không tìm được bằng chứng hôm đó anh từng tới sân bay.

Nhưng điều này cũng không thể chứng minh được gì, có khả năng là hôm đó anh hoàn toàn chưa từng đến sân bay, cũng có thể là mọi hành tung hôm đó của anh đã bị người ta xóa sạch.”
Mặt mày Lục Minh Hạo ngoan ngoãn ngây thơ, lấy can đảm nói ra những lời không hợp với vẻ ngoài của cậu ta: “Lão Tưởng, tuy bọn em chưa tìm được chứng cứ, nhưng em cảm thấy lời nói của Tống Hân Nghiên vẫn… rất đáng tin.”
Ba chữ cuối cùng, giọng của cậu ta thấp đến mức khó mà nghe rõ.
Tuy đã đè thấp giọng, nhưng khổ nỗi căn phòng quá yên tĩnh.
Tưởng Tử Hàn vẫn nghe thấy.
Anh cau đôi lông mày kiếm sắc bén, khẽ đến mức khó mà phát hiện.
Tô Thần Nam nhìn thấy phản ứng của Tưởng Tử Hàn: “Có tin hay không thì bây giờ đã không còn quan trọng nữa.

Không có bằng chứng, cho dù Tử Hàn bằng lòng xuất hiện làm nhân chứng thì bên viện kiểm sát cũng có thể không chấp nhận lời khai của anh ấy.

Tòa án sẽ không chỉ tin lời khai một phía của chúng ta.”
Lục Minh Hạo ngẫm nghĩ rồi vỗ tay một cái: “Đúng rồi, còn có người có thể làm chứng.”
“Ai?”
Tưởng Tử Hàn và Tô Thần Nam cùng nhau nhìn về phía cậu ta.
“Chúc Minh Đức đó.”
Lục Minh Hạo cười nói: “Bình thường anh ta với anh như hình với bóng, ở gần anh không rời nửa bước.

Nếu hôm đó anh thật sự ở sân bay lâu như vậy, anh ta không thể nào không biết.

Lời khai của một mình anh không chứng minh được gì, nhưng cộng thêm lời khai của Chúc Minh Đức thì lại khác.

Hỏi thử anh ta đi, em cảm thấy chắc anh ta sẽ biết được chút gì đó, chưa biết chừng còn có thể cung cấp chứng cứ thì sao?”
Tô Thần Nam chau mày: “Tôi cũng đã nghĩ tới chuyện này rồi, cũng từng thử liên lạc với Chúc Minh Đức.

Nhưng sau khi anh ta về quê thì cứ như đá chìm đáy biển, làm thế nào cũng không liên lạc được…”
Tưởng Tử Hàn nhớ tới cuộc điện thoại vừa nãy mình gọi cho Chúc Minh Đức, vùng giữa trán nhăn lại, giọng trầm xuống: “Chuyện này quá bất thường.

Minh Hạo, cậu sắp xếp người về quê của Chúc Minh Đức để tìm cậu ta đi.

Tôi cảm thấy chuyện này có gút mắt, cậu ta không phải kiểu người không biết chừng mực mà đột ngột bỏ đi thế này đâu.”
Hơn nữa, còn bỏ đi lâu như vậy.
Trước giờ chưa từng xảy ra chuyện này.
Lục Minh Hạo nghi ngờ nói: “Cũng không tính là không biết chừng mực.

Hôm đó tại bệnh viện, em nhớ anh ta còn nhắn tin cho Cố Vũ Tùng, nói là có chuyện về quê.

Lẽ nào anh ta không nói với anh à?”
Tưởng Tử Hàn thản nhiên nói: “Tôi có nhận được tin nhắn, chính vì thế nên mới thấy kỳ lạ.

Mấy năm nay, mỗi lần cậu ta về quê đều nhắc trước với tôi.

Cho dù là trường hợp khẩn cấp cũng sẽ không bao giờ mất liên lạc.

Ngày nào cũng đều gửi tin nhắn tới hỏi có bận việc không, cậu ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng quay lại làm việc bất kỳ lúc nào.

Nhưng lần này, điện thoại tắt máy mấy ngày liền, Zalo cũng không nhắn lại, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện như vậy…”
Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo vô cùng ngạc nhiên.
Nghe Tưởng Tử Hàn nói xong, trong lòng họ chợt có dự cảm chẳng lành.
Lúc này Cố Vũ Tùng đưa Khương Thu Mộc gõ cửa đi vào.
Anh ta thấy Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo cũng ở đây thì ngỡ ngàng, gật đầu với cả hai: “Hai người cũng ở đây à.”
Lục Minh Hạo nhìn Khương Thu Mộc lướt qua vai của Cố Vũ Tùng, nhướng mày: “Sao cô lại…?”
Mặt Khương Thu Mộc lập tức đỏ bừng, cô ấy cũng không hống hách như thường ngày, vừa vào phòng đã đi về phía Tưởng Từ Hàn, cúi người thật sâu với anh: “Anh Tưởng, tôi đến mà không hẹn trước, thật lòng xin lỗi, nhưng tôi thật sự có chuyện rất quan trọng muốn tìm anh.”
Cô ấy không cho mọi người có thời gian phản ứng, lập tức lấy điện thoại ra rồi tìm đoạn ghi âm.
Là đoạn ghi âm ban đầu cô ấy lén thu lại chuyện Tống Hân Nghiên tỏ tình với Tưởng Tử Hàn.
Cũng may cô ấy không xóa mấy đoạn ghi âm này, nếu không thì hôm nay cũng không biết nên giúp cô thế nào.
Giọng nói trong trẻo êm tai của Tống Hân Nghiên truyền ra từ điện thoại.
Đám đàn ông trong phòng nghe xong đều hơi thất thần.
Chuyện trong quá khứ, rõ ràng mới qua chưa bao lâu, nhưng bây giờ nghe lại cứ như đã trải qua nhiều năm vậy.
Cố Vũ Tùng, Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo, cả ba đều ngưỡng mộ một cách khó hiểu.
Cảnh còn người mất, nhưng bọn họ vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Khương Thu Mộc bật ghi âm xong liền cất điện thoại, nghiêm túc nói: “Anh Tưởng, tôi không biết anh có ấn tượng gì với những đoạn ghi âm này không?”
Tưởng Tử Hàn mím môi, không lên tiếng.
Khương Thu Mộc tự cười nhạo, không biết nên hận người đàn ông bạc tình hay nên tiếc cho Tống Hân Nghiên xui xẻo mà gặp phải người đàn ông có ngoại hình hàng đỉnh, tính tình cũng lạnh lùng tới tột cùng này nữa.
Cô ấy nói: “Đoạn ghi âm đầu tiên được ghi lại ở quán bar.

Sau khi cô ấy phát hiện mình có tình cảm với anh thì rất bối rối, rất mơ màng, tôi đã lén ghi âm lại.

Lúc đó, hai người vừa kết hôn chưa lâu, cô ấy chột dạ, không dám nói với anh rằng mình thả thính nhầm người.

Nhưng lại phát hiện bản thân rung động mất rồi.

Đoạn ghi âm thứ hai là…”
Khương Thu Mộc giải thích tỉ mỉ mỗi một đoạn ghi âm được ghi lại từ khi nào, từng xảy ra chuyện gì…
Cuối cùng, cô ấy trịnh trọng nói: “Anh Tưởng, cho dù anh không nhớ những chuyện lúc trước với cô ấy, cũng mong anh nể tình cô ấy yêu anh tha thiết mà ra tòa làm chứng cho cô ấy đi.

Hân Nghiên nói, chuyện xảy ra ngày hôm đó giữa hai người chắc chắn không tìm được chứng cứ, cô ấy cũng không muốn có chứng cứ gì được lưu lại.

Nhưng anh Tưởng, tôi biết mấy chuyện này nếu là chúng tôi làm thì sẽ ra kết quả như vậy, còn với anh thì chắc chắn không thành vấn đề gì cả.

Anh nhất định có cách đúng không?”
Ba người Cố Vũ Tùng thở dài.
Phải công nhận Tống Hân Nghiên hiểu rất rõ Tưởng Tử Hàn.
Quả thật chuyện hôm đó không hề để lại bất kỳ chứng cứ gì hết.
Tưởng Tử Hàn nhíu chặt mày.
Từ giây phút giọng nói của Tống Hân Nghiên vang lên từ trong điện thoại, anh chợt thấy buồn bực khó hiểu.
Kiểu bực bội ấy khiến người ta đứng ngồi không yên.
Anh hít thở một chút rồi đứng lên, quay lưng với mọi người rồi đi tới phía trước cửa sổ, nhìn màn đêm rực rỡ ánh đèn bên ngoài, giọng trầm thấp: “Tôi sẽ cân nhắc chuyện này, cô về trước đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui