Trong phòng.
Tưởng Tử Hàn trầm ngâm hồi lâu, sau đó quay người lại hỏi Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo: “Hai cậu nói rằng tôi bị mất trí nhớ, rối loạn ký ức.
Nhưng bản thân tôi là bác sĩ, hai cậu bảo làm sao tôi có thể tin vào thứ không hề có trong ký ức đây?”
Lục Minh Hạo và Tô Thần Nam đưa mắt nhìn nhau.
Lục Minh Hạo kéo tai nghe trên đầu mình xuống, đeo lên cổ, cười khanh khách nói: “Haiz, nghĩ nhiều thế làm gì? Không tin thì cứ thuận theo tự nhiên, lắng nghe trái tim mình mách bảo thôi.
Anh không cần phải cảm thấy có gánh nặng tâm lý gì cả.
Đổi một cách nghĩ khác, anh nghĩ mà xem, dù anh thật sự từng có gì đó với Tống Hân Nghiên thì đã làm sao chứ? Ai mà chẳng từng hẹn hò với mấy cô?”
“Tôi không có!”
Mặt mày Tưởng Tử Hàn lạnh lùng: “Trong trí nhớ của tôi, ngoài Sở Thu Khánh ra thì chưa từng có người phụ nữ nào khác.”
Lục Minh Hạo: “...”
Tô Thần Nam dịu giọng nói: “Vậy anh cứ coi như tốt bụng giúp đỡ Tống Hân Nghiên đi.”
Tưởng Tử Hàn: “...”
Bỗng nhiên, anh bỗng thấy không tin tưởng hai người anh em đang đứng trước mặt này.
Anh lùi lại một bước: “Muốn tôi ra mặt làm chứng thì cũng được thôi, nhưng cần phải tìm ra bằng chứng khi ấy tôi từng đến sân bay gặp Tống Hân Nghiên.
Nếu không có, chính tôi cũng không có cách nào thuyết phục được mình, chứ đừng nói sẽ làm nhân chứng giả cho một người phụ nữ không liên quan...”
Lúc nói ra câu cuối, trái tim anh bỗng dưng đau nhói, cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia khiến anh hơi khó chịu.
Tưởng Tử Hàn nhíu chặt mày.
Lục Minh Hạo đang định nói gì đó thì chợt bị Tô Thần Nam bên cạnh kéo lại.
Anh ta lắc đầu với Lục Minh Hạo rồi, thì thầm bằng âm lượng chỉ đủ hai người họ nghe thấy: “Anh ấy như vậy đã là nhượng bộ rất nhiều rồi.”
Lục Minh Hạo bất đắc dĩ ngậm miệng lại.
Di động của Tưởng Tử Hàn vang lên.
Là dì Lan ở bên cạnh bà cụ trong nhà cũ gọi tới.
“Dì Lan.”
“Cậu ba, bà cụ kêu cậu lập tức về nhà một chuyến.”
Tưởng Tử Hàn bất giác cau mày: “Minh Trúc gây rắc rối ở nhà cũ sao?”
“Không phải, không phải đâu.”
Dì Lan vội nói: “Cô Minh Trúc chơi rất vui cùng với cậu Minh Triết, là bà cụ tìm cậu có việc.”
“Được.”
…
Khi Tưởng Tử Hàn về đến nhà cũ thì trời cũng sắp khuya.
Ngôi nhà rộng lớn yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có phòng khách vẫn sáng đèn.
Tưởng Tử Hàn vừa bước vào đã trông thấy bà cụ Lam cầm gậy ba toong đầu rồng ngồi trên sô pha trong phòng khách, không biết đang suy nghĩ gì.
Anh bước tới: “Bà nội gọi cháu về gấp như vậy là có chuyện gì ạ?”
Bà cụ Lam từ từ tỉnh táo lại, quan sát cháu trai có gương mặt tuấn tú lạnh lùng và gầy gò trước mắt: “Về rồi đấy à? Dạo này cháu gầy đi rồi.”
“Tại bận nhiều việc ạ.” Tưởng Tử Hàn nói ngắn gọn.
Bà cụ thở dài: “Khổ cho cháu rồi.
Dạo này nhà chúng ta vẫn luôn sóng gió trắc trở.
Bà đang nghĩ có khi đụng phải thứ gì đó rồi.
Tử Hàn à, Minh Trúc đã không còn nhỏ nữa rồi, cũng đang ở tuổi cần một người mẹ.
Hay là tranh thủ khoảng thời gian này làm đám cưới trước đi.
Cũng coi như xả xui cho gia đình.
Chưa biết chừng mấy chuyện không suôn sẻ này qua đi, có khi bên phía mẹ cháu sẽ có chút tiến triển tốt.”
Tưởng Tử Hàn cau mày, khẽ đến mức khó mà phát hiện.
Anh cười nói: “Bà nội đã quên cháu làm nghề gì rồi à?”
Bà cụ Lam nhíu đầu mày đã hoa râm.
Tưởng Tử Hàn nhàn nhã ghé lại gần sô pha, thờ ơ nói: “Cháu học y mười mấy năm, mẹ cháu bị ốm nhưng bà lại kêu cháu xả xui để chữa bệnh cho bà ấy?”
Giọng anh rất bình tĩnh, nhưng lại không hề che giấu vẻ châm biếm.
Dì Lan bưng hai tách trà sâm đi ra, thấy thế vội giảng hòa: “Cậu ba, cũng do bà cụ lo lắng quá thôi mà.
Cũng vì bí thế quá nên cách gì cũng muốn thử.”
Sau đó lại quay người an ủi bà cụ: “Cậu ba đã trưởng thành rồi, có chủ ý của riêng mình.
Bà có gì thì cứ từ từ nói với cậu ấy, người trẻ tuổi bây giờ đều không mê tín đâu.
Bà Mộ là mẹ của cậu ấy nên cậu ấy cũng nóng lòng, chẳng qua cách của hai người khác nhau...”
Bà cụ Lam xua tay, cũng không nổi giận.
“Mấy thứ mê tín này trước giờ đều có thờ có thiêng có kiêng có lành.
Tử Hàn, bà nội có thể gây dựng nhà họ Tưởng nhiều năm không đổ, cũng không phải chống đỡ nhờ vào mấy thứ này.
Nhưng mà, làm người ấy mà, có một số quy củ nên tuân theo thì vẫn phải thực hiện.”
Bà cụ nói đầy thấm thía: “Nói đúng ra thì trưởng bối qua đời ba năm không thể cưới gả tiệc tùng.
Nhưng trước khi mất, ba con đã dặn dò chuyện kết hôn giữa con và Thu Khánh.
Đây là di nguyện, dĩ nhiên phải khác.
Bà nội làm như vậy cũng có lý do của bà.
Với tình hình bây giờ của mẹ con, nếu thật sự không thể chữa khỏi, con còn kéo dài chuyện kết hôn này thì biết ăn nói thế nào với ba con đây.
Con dề dà cũng chẳng sao, nhưng một cô gái như Thu Khánh sẽ phải chờ con nhiều năm như vậy, tốt xấu gì con cũng nên suy nghĩ cho nó chứ.
Còn nữa...”
Bà cụ Lam nhìn cháu trai rồi nói: “Bây giờ Minh Trúc vẫn còn nhỏ, Thu Khánh gả vào sớm một chút còn có thể bồi dưỡng tình cảm mẹ con.
Sau này con bé cũng có thể hạnh phúc hơn.
Đợi nó lớn rồi muốn bồi dưỡng thì sẽ rất khó, vả lại chuyện hai đứa kết hôn đã được định từ năm ngoái, cũng đưa tin rồi.
Bây giờ thời gian chỉ còn lại một tháng, tổ chức trước cũng chẳng ảnh hưởng gì...”
Bà cụ nói hợp tình hợp lý, suy nghĩ chu toàn mọi mặt.
Tuy trong lòng Tưởng Tử Hàn đã không vui ngay từ câu nói đầu tiên của bà cụ, nhưng quả thật chuyện kết hôn là do chính anh định ngày, bây giờ muốn nổi đóa cũng không tìm được lý do nào để lấy cớ.
Trong lòng Tưởng Tử Hàn cực kỳ bực bội, nhíu chặt mày rồi đứng lên: “Nhất định sẽ có cách chữa khỏi.”
“Chữa khỏi cái gì thế?”
Đột nhiên, một giọng nói chậm rãi xen vào ở ngoài cửa.
Mấy người trong phòng quay đầu nhìn qua, hóa ra là Tưởng Diệc Sâm.
Anh ta bước vào phòng với cả người đầy mùi rượu, khẽ nhếch đuôi mày gian hiểm chếch xuống dưới: “Đang trao đổi bệnh tình của bà Mộ à?”
Ba người trong phòng im lặng.
Tưởng Diệc Sâm bước tới trước mặt bà cụ, hôn chụt một cái lên mặt bà ấy rồi vui vẻ khuyên nhủ: “Bà nội, em ba là bác sĩ có số có má ở thủ đô của chúng ta, biết bao quan chức quyền quý phải bê tiền nhờ em ấy ra tay đấy.
Chữa cho mẹ mình, chắc chắn không có vấn đề gì đâu.
Huống chi tất cả tài nguyên y tế của nhà họ Tưởng chúng ta đều dành hết cho bà Mộ, như thế mà còn không trị khỏi thì có lẽ thật sự ông trời không giữ người rồi...”
Câu này nghe như đang giúp đỡ Tưởng Tử Hàn, nhưng nói ra lại cực kỳ chói tai.
Trong lòng bà cụ Lam bị khơi lên lửa giận: “Là người làm ăn, là lãnh đạo của doanh nghiệp nổi tiếng, là tấm gương cho hàng chục ngàn nhân viên thì nói lời phải biết giữ lời!”
Bà cụ chống gậy đứng lên, nhìn hai đứa cháu trai với ánh mắt đầy kiên định, toát ra vẻ uy hiếp vô hình.
Bà ấy nói với Tưởng Tử Hàn với vẻ kiên quyết không cho phép từ chối: “Cuối tuần sau là ngày lành, hôn lễ của cháu và Thu Khánh sẽ tổ chức vào hôm đó.”
Bà ấy quay đầu lại, nhìn về phía cháu trai cả: “Chuyện này giao cho cháu và thằng hai giúp đỡ chuẩn bị, đừng để bà bị mất mặt!”
Nói xong, bà cụ tức giận đùng đùng quay người bỏ đi.
Dì Lan thở dài, vội bước tới đỡ bà cụ lên lầu.
Tưởng Diệc Sâm nháy mắt, cười tủm tỉm nhìn Tưởng Tử Hàn, cất giọng nói với theo bóng lưng của bà cụ Lam: “Được ạ, bà nội cứ yên tâm, nếu em ba bận thì đám cưới hôm đó chỉ cần người có mặt tham gia là được.
Cháu và em hai đảm báo sẽ làm hoành tráng rực rỡ.”
Tưởng Tử Hàn cau chặt đầu mày: “Bà nội, cháu...”
“Em ba.”
Tưởng Diệc Sâm kéo Tưởng Tử Hàn vẫn đang muốn từ chối lại: “Dù sao sớm muộn gì em cũng vẫn phải thực hiện chuyện kết hôn này, cũng chỉ sớm hơn mấy ngày thôi.
Bà nội đã lớn tuổi rồi, em cần gì phải chọc bà cụ không vui chứ?”
Anh ta bày ra dáng vẻ anh cả tri kỉ: “Huống chi đây là do bà nội nhắc tới, mọi người đều biết nguyên nhân, sẽ không quở trách gì em đâu, chỉ sẽ nói em hiếu thảo với người lớn trong nhà...”.