Cố Vũ Tùng nhíu mày hỏi: “Chị có còn nhớ cậu trẻ Lệ Anh Vũ của Hoắc Tấn Trung không?”
Lệ Anh Vũ?
Tống Hân Nghiên gặp người này chưa được mấy lần, nhưng ấn tượng lại rất sâu sắc.
“Tôi còn nhớ, sao vậy?”
Cố Vũ Tùng nói: “Bây giờ anh ta là tai mắt Minh Hạo để bên Dạ Vũ Đình, đang theo dõi tên đó giúp chúng ta.
Bên phía Dạ Vũ Đình có bất kỳ manh mối nào thì anh ta sẽ báo với chúng ta ngay.”
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc nhìn nhau, đều đợi anh ta nói tiếp.
Cố Vũ Tùng suy nghĩ rồi nói: “Hôm nay anh ta gửi cho chúng tôi một tin, nói rằng gần đây Dạ Vũ Đình và Tống Thanh Hoa rất thân thiết, hai người thường gặp mặt riêng với nhau, hơn nữa còn lén gặp mặt sau lưng mọi người.
Rõ ràng hai người này chắc chắn đang âm mưu chuyện gì đó không thể để người khác biết...”
Tống Hân Nghiên cau mày trầm ngâm suy nghĩ: “Hai người này thông đồng với nhau cũng không có gì bất ngờ cả.
Nếu như có thể biết được bọn họ đang âm mưu điều gì thì tốt quá.”
Cố Vũ Tùng bất lực nói: “Khó biết được lắm.
Hai người này rất cảnh giác, cho dù là Lệ Anh Vũ cũng không dám đến quá gần.
Tin tức này cũng là do anh ta nói đùa muốn đầu tư cổ phiếu nên mới biết được.
Anh ta nói khi đó sắc mặt của Dạ Vũ Đình lập tức trở nên khó coi, sợ nếu tiếp tục hỏi sâu thêm sẽ bị nghi ngờ, cho nên dừng lại ở đó.
Những điều này đều là suy đoán thôi, còn những chuyện khác quan trọng hơn thì không thể biết được.”
Trong điện thoại anh ta còn có ảnh Lệ Anh Vũ gửi tới, là cảnh Dạ Vũ Đình và Tống Thanh Hoa gặp mặt riêng với nhau.
Ngày chụp ảnh là gần đây nhất.
Hai người trong ảnh đều trang bị đầy đủ, quả nhiên là rất sợ bị người khác phát hiện.
Khương Thu Mộc cầm lấy điện thoại của Cố Vũ Tùng, nhìn chằm chằm hai người trong ảnh rồi nghiến răng chửi: “Tổ cha nó! Cái tên trà xanh Dạ Vũ Đình này, ngày nào cũng chạy tới trước mặt Hân Nghiên ra vẻ si tình muốn quay lại, ăn vạ không chịu ly hôn.
Má nó, rõ ràng anh ta biết Hân Nghiên và Tống Thanh Hoa đối đầu với nhau mà còn cấu kết với đồ đê tiện kia, mắt qua mày lại...”
Tống Hân Nghiên: “...!Thành ngữ mà cậu dùng không hợp lắm đâu.”
Cố Vũ Tùng như thể không nghe thấy lời Tống Hân Nghiên nói, lập tức nói phụ họa theo Khương Thu Mộc: “Đúng đấy, trai cặn bã gái đê tiện, trà xanh với bạch liên hoa.
Hai thứ cặn bã này sao không thành một đôi luôn đi...”
Ý kiến của hai người nhất trí, chẳng mấy chốc đã bắt đầu tưởng tượng vô hạn về bức ảnh này.
Tống Hân Nghiên: “...”
Được lắm, cô bị hai người này ngó lơ luôn rồi.
Nhưng cô lại không nói gì cả, thản nhiên ăn cơm, nghe hai người nói lung ta lung tung.
Không biết chủ đề đã lệch hướng đi đến đâu, Khương Thu Mộc đột nhiên phanh gấp, nhìn sang Tống Hân Nghiên: “Sao cậu không nói gì vậy?”
Cố Vũ Tùng cũng như mới phát hiện ra, không nói tiếng nào.
Tống Hân Nghiên liếc mắt nhìn cô ấy một cái, nở nụ cười như có như không, thản nhiên đặt đũa xuống: “Có gì đáng nói đâu.
Chuyện lần này của PL rất có khả năng là hai người này âm mưu gài bẫy tớ.”
Ngoài khả năng này ra, Tống Hân Nghiên không nghĩ ra được khả năng nào khác nữa.
Dạ Vũ Đình có thể có được ảnh Lưu Thái ở kho hải quan.
Hơn nữa còn thề tốt bảo đảm, rằng anh ta nhất định có thể tra ra manh mối.
Anh ta dựa vào đâu mà bảo đảm?
Rồi chứng minh như thế nào?
Ngày đó từng xảy ra chuyện gì, khoảng thời gian đó cô ở đâu, không có ai rõ ràng hơn cô hết.
Chỉ là cô xấu hổ vì một số chuyện cho nên cô mới phải chịu thiệt thòi này.
Mà chuyện này, trừ Tưởng Tử Hàn ra, không ai có thể làm chứng được.
Dạ Vũ Đình muốn tra ra được manh mối, vậy thì chỉ có thể ra tay từ người phụ nữ có bề ngoài giống y hệt cô mà thôi, hoặc là ra tay từ Lưu Thái.
Hai người này, một người biến mất không có tung tích, một người là thuộc hạ của Tống Thanh Hoa, cho dù như thế nào thì chuyện này cũng không tránh khỏi liên quan tới Tống Thanh Hoa.
Tống Hân Nghiên phân tích những chi tiết này cho hai người nghe: “Khi đó lúc Dạ Vũ Đình lấy ảnh của Lưu Thái ra, tôi đã từng nghi ngờ tất cả những chuyện này là kế hoạch của Tống Thanh Hoa.
Sau đó theo một cách tự nhiên, chúng ta thuận theo dòng suy nghĩ của anh ta, bắt đầu đi tìm video khi đó, dùng đủ mọi cách để khôi phục video.
Nhưng ai ngờ, người trong video khôi phục xong lại là chính tôi...”
Cô nhìn hai người rồi nói: “Thử hỏi, nếu như anh ta và Tống Thanh Hoa không thông đồng thì những bức ảnh kia của anh ta từ đâu mà ra? Tôi từng hỏi anh ta, anh ta nói là cho người theo dõi lén chụp lại.”
Tống Hân Nghiên cười khẩy một tiếng: “Kho hải quan của sân bay là nơi mà người theo dõi đi vào được chắc! Lý do biện đại này cũng qua loa quá đấy.”
Khương Thu Mộc và Cố Vũ Tùng cùng nhíu mày.
Hai người khó hiểu hỏi: “Vậy nên, rốt cuộc động cơ của anh ta là gì?”
Tống Hân Nghiên cụp mắt suy nghĩ: “Có lẽ anh ta thực sự muốn trói tôi bên cạnh anh ta cũng nên.”
Khương Thu Mộc tức giận: “Đồ cặn bã này! Anh ta dựa vào đâu! Khi đó lừa cậu kết hôn với anh ta thì cũng thôi đi, sau này cả nhà anh ta còn như quỷ hút máu, làm tổn thương cậu thành ra thế này, anh ta còn mặt mũi nào nữa hả!”
Cố Vũ Tùng gật đầu phụ họa: “Đúng đấy.”
Tống Hân Nghiên nhìn hai người họ nói chuyện cứ như song S inh dính liền, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
“Những thứ này không phải điều quan trọng.
Điều quan trọng bây giờ đó là nếu như Dạ Vũ Đình và Tống Thanh Hoa bắt tay với nhau, thì chuyện hủy thi diệt tích thực sự quá đơn giản với bọn họ.
Chúng ta muốn tìm được người phụ nữ trong video gần như là điều không thể...”
Cố Vũ Tùng tràn đầy lòng tin: “Chuyện này thì không cần phải lo, không phải còn có anh Hàn sao?”
Tống Hân Nghiên ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Cố Vũ Tùng nói: “Nếu như anh Hàn đã đồng ý làm chứng cho chị thì sẽ không chỉ đơn giản đứng ra nói dăm ba câu đâu.”
Huống hồ chuyện xảy ra ngày hôm đó không thể nói ra được.
Anh Hàn cũng không phải là người thích công khai chuyện riêng.
Anh ta an ủi Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc: “Anh ấy đã cho người tìm bằng chứng lần nữa rồi, tin rằng sẽ nhanh chóng có kết quả thôi...”
Đang nói thì đột nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng thét, còn có thứ gì đó bị đánh đổ.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc cùng đứng dậy: “Là dì La!”
Cố Vũ Tùng lập tức xông tới trước mặt hai cô gái, chạy ra ngoài cửa rồi mở cửa ra một cách phòng bị.
Còn chưa kịp nhìn thấy rõ rốt cuộc là chuyện gì thì một người đang ngồi bệt trên đất dựa vào cửa đã ngã vào trong phòng thuận theo cánh cửa mở ra.
Cố Vũ Tùng mắt tinh tay nhanh vội vàng ngồi xuống đỡ lấy người đó.
Lại là Tống Dương Minh!
“Anh!”
Tống Hân Nghiên giật mình thốt lên.
Khương Thu Mộc cũng hít ngược một hơi, giọng nói gần như lạc cả đi: “Chuyện gì vậy, sao trên người anh Dương Minh lại nhiều máu thế này!”
Hai cô gái vội vã lao đến.
Dì La bị dọa cho cả người run rẩy, răng va vào nhau kêu lạch cạch, nói với giọng nghẹn ngào: “Dì không biết nữa, dì mua đồ xong quay về thì đã nhìn thấy cậu Tống cả người toàn là máu dựa vào cửa...!Rõ ràng là còn chưa kịp gõ cửa đã ngất xỉu...”
Cố Vũ Tùng nhanh chóng kiểm tra, vội vàng nói: “Mau lên, đưa tới bệnh viện.”
Đầu óc Tống Hân Nghiên loạn cả lên, hai mắt rưng rưng nước mắt nhưng không dám chảy xuống, vội vàng cùng Khương Thu Mộc và dì La đi lên đỡ Tống Dương Minh lên lưng Cố Vũ Tùng, cõng chạy ra bên ngoài.
...
Bệnh viện.
Tống Dương Minh được y tá bác sĩ đẩy vào phòng cấp cứu.
Cố Vũ Tùng vừa cởi áo khoác dính máu trên người ra vừa dặn dò y tá bên cạnh: “Chuẩn bị ngay cho tôi một bộ đồ vô trùng.”
Nói xong liền rời đi ngay.
Khương Thu Mộc khóc đến mức hai mắt đỏ bừng, không thể tự chủ được mà túm lấy cánh tay Cố Vũ Tùng như bắt lấy cọng rơm cứu mạng: “Cậu...!Cậu Cố...”
Cô ấy nghẹn ngào không nói ra được câu trọn vẹn, giọng nói và cơ thể đều không ngừng run rẩy: “Anh nhất định phải cứu anh ấy...!nhất định phải cứu lấy anh ấy...!cầu xin anh...”
Trái tim Cố Vũ Tùng bỗng quặn lại, như thể vừa rơi vào nước đắng, đắng đến mức nhăn cả mặt lại.
Anh ta cười khổ, nắm lấy tay Khương Thu Mộc rồi khàn giọng nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để anh Dương Minh của cô xảy ra chuyện đâu.”
Ngay lúc quay người đi, anh ta cũng chẳng giữ nổi ý cười tự giễu nữa..