“Tiếng động trong nhà bất thường quá, sẽ xảy ra chuyện mất!”
“Xảy ra chuyện gì! Anh không biết người vừa mới vào ban nãy là ai sao! Đêm qua cậu Tô đã nói rồi, chỉ cần là chuyện liên quan tới cô Tống này thì chúng ta phải cân nhắc mà làm.
Chúng ta cũng đã xác nhận rồi, đây chính xác là cô Tống mà cậu Tống nói.
Bây giờ cô ấy muốn trút giận, chỉ cần không xảy ra án mạng thì chúng ta cứ nhắm một mắt mở một mắt đi.”
“Nhưng nhỡ đâu xảy ra chuyện thì sao!”
“Yên tâm đi, xảy ra chuyện cũng không đến lượt anh chịu trách nhiệm, không phải còn cái người bên trên kia chống đỡ sao.”
Người kia lập tức im lặng, sau đó lùi về cửa tiếp tục canh giữ.
Bên trong phòng.
Đầu của Tống Mỹ Như bị đập cho rách đầu chảy máu, má bị đánh sưng lên, xanh xanh đỏ đỏ, trông cứ như cái bánh bao đủ màu vậy.
Tống Hân Nghiên không dừng lại ở đó.
Trên người Tống Dương Minh ở đâu có vết roi, nắm đấm của cô sẽ dừng ở nơi đó trên người Tống Mỹ Như.
Ban đầu Tống Mỹ Như còn có thể khóc lóc gào thét, nhưng rồi kêu mãi kêu mãi, giọng cũng khàn đi, sức lực cũng không còn nữa, như một con chó chết vậy, che lấy đầu cuộn tròn trên mặt đất gào khóc...
Tống Hân Nghiên đánh đến khi toát một thân mồ hôi cuối cùng mới dừng tay.
Tống Hân Nghiên lúc này cứ như điên rồi vậy, cả người toàn là sát khí!
Một chân cô quỳ đè lên người Tống Mỹ Như, một tay giật tóc cô ta, nhấc cô ta lên: “Tống Mỹ Như, sao mày lại đánh anh ấy thành ra như vậy!”
“Không...!không phải tôi...”
Tống Mỹ Như vừa mới há miệng, một cái răng đã phun ra ngoài lẫn cả với máu.
“Bốp!”
Tống Hân Nghiên tát mạnh một bạt tai: “Nghĩ cho kỹ rồi hẵng đáp!”
Tống Mỹ Như bị tát đến mức đầu nghiêng mạnh sang một bên, đập “bộp” xuống đất.
Dòng máu chảy vào trong mắt, làm mờ tầm mắt của cô ta.
Cô ta cảm thấy mình sắp chết rồi, không chịu nổi nữa, nước mũi cùng chảy xuống, không nhịn nổi nữa mà xin tha: “Tống Hân Nghiên, tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu...”
Tống Hân Nghiên như la sát tới từ địa ngục, giật tóc cô ta rồi lạnh giọng hỏi: “Mày dùng cái gì đánh anh ấy, tại sao mày lại làm vậy!”
Tống Mỹ Như im lặng, thở từng ngụm lớn.
Tống Hân Nghiên gật khuỷu tay, thụi vào lồng ngực cô ta.
Tống Mỹ Như hét thảm: “Roi! Dùng roi!”
Không thể cứng miệng được nữa, cô ta nhanh chóng nói: “Tôi không làm, không phải tôi đánh, tôi chỉ tìm người thôi...”
Cả mặt Tống Mỹ Như toàn là nước mũi nước mắt tèm lem cùng máu, thê thảm tới cùng cực, nhưng trong đôi mắt đẫm máu lại toàn là vẻ ác độc: “Tao chỉ muốn anh ta khuất phục thôi! Anh ta là anh tao, dựa vào đâu mà lại giúp mày? Nếu như anh ta khuất phục trước tao, xin lỗi một tiếng thì cũng không đến mức bị như thế.
Tống Hân Nghiên, tất cả những điều này đều là do anh ta tự tìm thôi! Là mày gây ra cho anh ta! Anh ta chân ngoài dài hơn chân trong, tao cũng chỉ dạy dỗ anh ta thay ba mẹ thôi…”
Cô ta vừa khóc vừa gào thét, sợ hãi xen lẫn với phẫn nộ, mặc kệ tất cả mà trút hết ra.
Tống Hân Nghiên sốc ngay tại chỗ, giơ nắm đấm lên run rẩy giữa không trung, mãi vẫn không đấm xuống.
“Cho nên, mày đố kị à?”
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Vì đố kị mà mày ra tay tàn nhẫn với anh ruột mày ư!”
Phẫn nộ ngập trời điên cuồng đảo lộn nơi đáy mắt cô, đấm từng đấm xuống.
“Á...” Tống Mỹ Như gào khóc: “Tôi không muốn khiến anh ta chết...!là tự anh ta...!đừng đánh nữa...!đừng đánh nữa, tôi không dám nữa đâu...”
Lồng ngực Tống Hân Nghiên phập phồng dữ dội, lý trí còn sót lại kìm được cảm xúc mất kiểm soát của cô.
Cô không thể đánh chết cô ta như thế được, thế thì dễ dàng cho cô ta quá!
Tống Hân Nghiên cắn chặt răng, cơ thịt trên mặt căng chặt, sắc mặt đáng sợ: “Mày nói mày không ra tay, vậy mày tìm ai? Bằng chứng đâu?”
Tống Mỹ Như biết, nếu như mình còn không nghe lời, con điên Tống Hân Nghiên này chắc chắn sẽ giết cô ta.
Cô ra vội vàng run rẩy lấy điện thoại ra: “Ở...!ở trong đây.
Có...!có cuộc trò chuyện của tôi với mấy tên đánh người kia...!còn có...!video, video đánh anh ta.”
Tống Hân Nghiên cướp lấy điện thoại, nhấp vào đoạn video kia.
Lúc quay video, có lẽ điện thoại được dựng ở một nơi nào đó từ trước.
Video bắt đầu từ lúc Tống Dương Minh đi vào cửa.
Tống Mỹ Như là em gái ruột của anh, cho dù trước đây làm rất nhiều chuyện sai nhưng anh vẫn không phòng bị với cô ta.
Vừa mới vào cửa, anh đã bị mấy tên đàn ông nấp trong phòng dùng lưới khống chế.
Phản xạ khi luyện tập trong quân đội cũng phải bất lực dưới chiếc lưới trùm xuống từ trên đầu.
Tống Dương Minh bị sa lưới mà không hề đề phòng, cả người lẫn lưới đều bị trói chặt.
Tống Mỹ Như mỉm cười yêu kiều đi tới: “Anh à, sao anh luôn ngốc vậy thế, bị lừa một lần còn không biết phòng bị nữa.”
Tống Dương Minh phẫn nộ nhìn chằm chằm em gái ruột: “Tống Mỹ Như, cô nói cho tôi xem bằng chứng cô của chúng ta hãm hại Hân Nghiên là đang lừa tôi sao? Rốt cuộc cô muốn làm gì!”
“Đơn giản lắm.”
Tống Mỹ Như lấy điện thoại trong người Tống Dương Minh ra, đưa tới trước mặt anh: “Mau gửi tin nhắn cho Tống Hân Nghiên, nói với cô ta rằng anh muốn cắt đứt quan hệ với cô ta, vĩnh viễn cắt đứt liên lạc!”
Trong mắt Tống Dương Minh tràn ngập thất vọng, thất vọng đến mức bình tĩnh: “Không thể nào!”
Ba chữ này dường như đã chạm vào vảy ngược của Tống Mỹ Như.
Sắc mặt cô ta vặn vẹo, kéo lấy ngón tay của Tống Dương Minh rồi ấn vân tay mở khóa.
Không phải khoá vân tay, không mở được.
Nhận dạng khuôn mặt cũng không mở được.
Tống Mỹ Như nổi giận, ném phăng điện thoại đi, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vì sao vậy hả! Nó chỉ là loại con hoang không hề có quan hệ huyết thống với anh thôi, em mới là em gái ruột của anh đây này! Em mới phải!”
Tống Dương Minh không hề lay chuyển, thậm chí còn chẳng tức giận.
“Tống Mỹ Như, cho dù cô có quan hệ huyết thống với tôi thì cô cũng không sánh nổi với Hân Nghiên.
Tôi và em ấy không có quan hệ huyết thống, thế thì đã sao! Tôi thích em ấy, trước đây em ấy là em gái tôi, em ấy chính là người thân của tôi, tôi sẽ bảo vệ em ấy cả đời.
Bây giờ em ấy không có quan hệ huyết thống với tôi, thì em ấy vẫn là em gái mà tôi muốn bảo vệ.
Cho dù sau này em ấy có thân phận gì, đối với tôi, em ấy chính là người tôi muốn bảo vệ.
Mà cô...!chẳng là cái thá gì cả!”
Lời này đã hoàn toàn chọc giận Tống Mỹ Như!
Cô ta như phát điên lên, bảo những người bên cạnh ra tay, muốn tra tấn như thế nào thì cứ làm như thế.
Roi, nắm đấm rồi cả cú đá giáng xuống, nhưng Tống Dương Minh lại chẳng kêu một tiếng nào.
Trên gương mặt lẫn đôi mắt lạnh lùng của anh, trừ thất vọng ra thì vẫn chỉ là thất vọng...
Tống Hân Nghiên nhìn video không chớp mắt, bờ môi bị răng cắn ra vết máu cũng không có cảm giác, nước mắt rơi lộp bộp xuống điện thoại.
Tống Dương Minh quá cứng đầu, cũng chọc giận kẻ hành hạ.
Bọn chúng trùm chăn lên anh, lấy búa dồn sức đánh vào lồng ngực anh qua lớp bông.
Làm vậy sẽ không để lại vết thương ngoài da rõ ràng, nhưng lại có thể thương vào tận bên trong.
“Rắc!” Lồng ngực bị đánh vang lên tiếng khác lạ.
Cuối cùng Tống Dương Minh cũng không nhịn được nữa mà hừ khẽ ra tiếng.
Tống Hân Nghiên xem mà hô hấp nghẹn lại.
Cô biết, đó là tiếng xương sườn bị gãy.
Một cái, hai cái, ba cái...
Mồ hôi trộn lẫn với máu làm ướt mái tóc của Tống Dương Minh trong ống kính, làm mơ hồ cả khuôn mặt...
Anh bắt đầu nôn ra máu, mặt xuất hiện vẻ tái nhợt không có sức sống, hơi thở đứt đoạn cứ như kéo ống bễ vậy.
Mấy người đánh anh bị dọa cho mặt biến sắc, hoảng loạn vứt đồ lại rồi bỏ chạy.
Tống Mỹ Như cũng bị dọa cho hoảng hốt lo sợ.
Cô ta lao tới lấy chăn bông trên người Tống Dương Minh ra, chân tay hoảng loạn cởi lưới trên người anh: “Anh ơi, anh...!đừng hòng dọa em...!em biết anh sẽ không chết đâu...!anh...!anh tỉnh lại đi...”
Tống Dương Minh ho sặc sụa, không thở nổi nữa, sau đó liền ngất xỉu.
Tống Mỹ Như bị dọa cho thét lên.
Cô ta tưởng anh chết rồi, bỏ anh lại rồi trốn về phòng.
Tống Dương Minh hồi sức một lát, lúc này mới có cơ hội trốn ra bên ngoài….