Trương Tấn Tài nhướng mày.
Tống Thanh Hoa tao nhã lắc lư ly rượu: “Cậu đừng coi thường đứa cháu gái “trên trời rớt xuống” không có quan hệ huyết thống này của tôi, người ta cũng ghê gớm lắm đấy.”
Bà ta khẽ cười một tiếng, sau đó mới chậm rãi nói: “Tính ra tôi cũng lớn hơn nó ít tuổi thật, nhưng cũng không nhắm vào nó, chỉ là không muốn ra tay giúp đỡ thôi.”
Trương Tấn Tài cũng cười theo: “Mọi người đều là người thông minh, có những lời nói rõ quá thì lại không còn ý nghĩa gì nữa.”
Anh ta nâng ly rượu trên bàn lên, hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên thành ly mỏng manh.
“Tách!”
Âm thanh nhỏ bé nhưng sắc nét phát ra, giọng nói điềm đạm của Trương Tấn Tài cũng vang lên: “Mặc dù không chứng minh được chuyện nổ dung dịch gốc của công ty chúng tôi lần này là do bà tìm người làm, nhưng dù sao chính PL của tôi mới là bên chịu tổn thất trong chuyện này, cho nên chắc chắn tôi sẽ điều tra đến cùng.
Còn về phần là do ai làm, chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ rõ.
Nếu như Tống Hân Nghiên chỉ gánh tội thay cho người khác thì cho dù cuối cùng cô ấy nhận tội, tôi cũng sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm hung thủ thật sự.”
Mặt Tống Thanh Hoa không chút biến sắc: “Tổng giám đốc Trương hoàn toàn có thể yên tâm, sau khi kết thúc chuyện này, chắc chắn tôi sẽ không để PL bị tổn thất đâu, chút thiệt hại hiện giờ cũng chỉ là tạm thời thôi.”
Bà ta nhướng mày, dụ dỗ: “Đương nhiên, nếu như bây giờ tổng giám đốc Trương đồng ý để tôi trở thành cổ đông, vậy thì sẽ không mất bao lâu đâu, chẳng những cậu có thể lấy lại những tổn thất đã mất mà tôi còn để cậu thu hoạch được lợi ích lớn nhất nhờ vào việc này trong tương lai gần.
Tổng giám đốc Trương có thể cân nhắc.”
Trương Tấn Tài thầm cười khẩy.
Chút lợi ích nhất thời đó đem so với quyền lợi cả đời mà PL cho anh ta thì quả thật không đáng nhắc tới.
Chỉ cần không phải là người có ánh mắt thiển cận thì đều sẽ biết phải lựa chọn như thế nào.
Hơn nữa, Tống Thanh Hoa cũng không phải hạng người tốt lành gì.
Người phụ nữ này lòng dạ ác độc, trở mặt là có thể không nể tình ai.
Sở dĩ bây giờ bà ta dám ngang nhiên không kiêng kỵ gì như thế, chẳng qua là ỷ vào việc anh ta không có chứng cứ.
Bà ta nghĩ rằng như vậy thì anh ta sẽ không có cách nào chắc!
Trương Tấn Tài chưa định lật bài tẩy, đang định tiếp tục đọ sức với bà ta thì bên ngoài phòng lại vang lên tiếng tranh cãi ồn ào.
“Tránh ra! Tôi muốn gặp tổng giám đốc Tống! Tôi là cháu gái của bà ấy… Cô… Cô ơi…”
Là Tống Mỹ Như?
Tống Thanh Hoa nhíu mày: “Xin lỗi, tôi ra ngoài một chút.”
Ở ngoài cửa, Tống Mỹ Như mặt mũi bầm dập đang không ngừng vật lộn với bảo vệ của câu lạc bộ.
“Buông ra, tôi là Tống Mỹ Như! Tống Thanh Hoa là cô của tôi!”
“Cô này, nếu cô không giữ im lặng thì đừng trách chúng tôi không khách sáo với cô.”
Sau khi quản lý của câu lạc bộ cảnh cáo, anh ta nháy mắt ra hiệu với bảo vệ, vừa định cưỡng chế đưa người đi thì cửa phòng VVIP bên cạnh đột nhiên mở ra từ bên trong.
“Dừng tay.” Giọng nói lạnh lùng của Tống Thanh Hoa vang lên.
Tống Mỹ Như vừa nhìn thấy Tống Thanh Hoa liền đẩy bảo vệ ra, nhào đến quỳ trước mặt Tống Thanh Hoa, ôm chân bà ta khẩn khoản cầu cứu: “Cô ơi, cô cứu cháu với… mau cứu cháu với…”
Lúc Tống Thanh Hoa nhìn thấy khuôn mặt sưng tấy và biến dạng của Tống Mỹ Như thì hơi sững sờ, lập tức cảm thấy vô cùng mất mặt.
Mặt bà ta biến sắc liên hồi, trong mắt thoáng qua lửa giận mù mịt.
Bà ta túm lấy Tống Mỹ Như, lạnh nhạt nói với những người đang vây xem xung quanh: “Cháu gái của tôi chịu chút kích thích, mọi người giải tán hết đi.”
Quản lý của câu lạc bộ là người hiểu chuyện, lập tức nhẹ nhàng giải tán những người đang xem trò vui.
Tống Thanh Hoa lạnh lùng kéo Tống Mỹ Như vào căn phòng trống bên cạnh.
Cửa sập lại, bà ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như cái bánh bao đủ màu của Tống Mỹ Như, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cả người Tống Mỹ Như không ngừng run rẩy, nước mắt tuôn ra ào ạt: “Cô… Cô ơi, cháu… cháu đánh anh cháu, sau đó con khốn Tống Hân Nghiên kia báo thù cho anh ta, đánh cháu thành ra nông nỗi này.
Cô ta… Cô ta báo cảnh sát, bây giờ cảnh sát đang truy bắt cháu khắp nơi.
Nếu không phải cháu nhanh trí giả vờ ngất xỉu trong bệnh viện thì cũng không thể nào trốn đến gặp cô… Cô ơi, cô nhất định phải cứu cháu…”
Vẻ lạnh lùng tức giận trên mặt Tống Thanh Hoa bị thay thế bằng sự kinh ngạc.
Bà ta nhíu chặt mày, khóe miệng không khỏi run rẩy: “Cháu đánh Tống Dương Minh?”
Tống Thanh Hoa hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức rồi mới tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc cháu đã đánh cậu ta thành ra nông nỗi nào mới khiến Tống Hân Nghiên biến cháu thành dáng vẻ quỷ quái này mà vẫn không tha, còn muốn báo cảnh sát bắt cháu nữa?”
Tống Mỹ Như run rẩy, không còn hùng hổ như vừa rồi.
Cô ta ấp úng, rụt người không dám nói câu nào.
Ngọn lửa giữa hai đầu lông mày Tống Thanh Hoa bùng lên: “Nếu đã không nói thì tự làm tự chịu chết đi!”
Bà ta xoay người định đi.
Tống Mỹ Như vội vàng nắm lấy tay bà ta, tỏ vẻ van xin: “Đánh… Đánh nhập viện rồi ạ.”
“Nhập viện ở mức độ nào? Bị thương ngoài da hay sắp tắt thở thì đều có thể nằm viện!”
Tống Mỹ Như bật khóc: “Cháu… Cháu cũng không biết nữa… Cháu chỉ biết lúc ấy anh ta ngất đi một lần… Khi tỉnh lại thì đã… đã bỏ chạy mất rồi…”
Tống Thanh Hoa suýt thở không ra hơi.
Con ngốc này lại thật sự ra tay với chính anh trai ruột của mình!
Bà ta nhắm chặt mắt lại, lấy điện thoại ra gọi vào số của trợ lý Lưu Thái: “Lập tức đi điều tra xem bây giờ Tống Dương Minh đang thế nào cho tôi…”
Bà ta còn chưa nói hết thì cánh cửa đã bị gõ một cái, sau đó lập tức bị người từ bên ngoài đẩy vào.
“Cảnh sát phá án!”
Vừa nhìn thấy cảnh sát, Tống Mỹ Như lập tức thét toáng lên rồi trốn ra sau lưng Tống Thanh Hoa.
Tống Thanh Hoa chỉ có thể ngắt cuộc điện thoại còn chưa nói xong.
Sau khi cảnh sát đi vào thì lập tức đưa giấy tạm giam ra: “Tống Mỹ Như dính vào tội cố ý gây thương tích cho người khác, sợ tội bỏ chạy, chúng tôi đã lập án để điều tra rồi.
Tống Mỹ Như, đi theo chúng tôi đi.”
“Cô ơi… Cô cứu cháu với… Cháu không muốn đi… Tống Hân Nghiên sẽ giết chết cháu trong đó mất, cô ơi…”
Lông mày Tống Thanh Hoa nhíu chặt, trong mắt thoáng qua sự mất kiên nhẫn.
Bà ta xoay người lại, dịu dàng dỗ dành: “Có cô ở đây, cháu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Mỹ Như, trốn tránh không phải cách, cháu đi theo cảnh sát trước đi, cô sẽ lập tức bảo luật sư qua.
Nhất định sẽ nghĩ cách mau chóng nộp tiền bảo lãnh cháu ra ngoài.”
“Cháu không muốn…” Tống Mỹ Như sợ hãi lắc đầu.
Sự kiên nhẫn của Tống Thanh Hoa đã cạn kiệt, bà ta dứt khoát rút tay ra khỏi tay Tống Mỹ Như.
Tống Mỹ Như khóc lóc không chịu buông tay.
Cô ta ôm chặt Tống Thanh Hoa, ghé vào bên tai bà ta nhỏ giọng cảnh cáo: “Cô… Cô à, cô không thể mặc kệ cháu được, cháu đã giúp cô làm nhiều việc như vậy… Cháu… Cháu biết bí mật của cô.
Chuyện của PL là cô và Dạ Vũ Đình bày mưu, nếu như cô bỏ mặc cháu, cháu sẽ khai ra hai người các người!”
Tống Thanh Hoa vừa sợ vừa tức giận!
Là bà ta đã chủ quan, lại để cho con nhỏ ngu xuẩn Tống Mỹ Như biết được chuyện này!
Mặt bà ta lạnh như sương, đẩy Tống Mỹ Như ra: “Cô uy hiếp tôi?”
Tống Mỹ Như bị đẩy về phía cảnh sát.
Cảnh sát nhân cơ hội đó khống chế cô ta, bắt cô ta rồi đưa ra ngoài.
Tống Mỹ Như vừa giãy dụa và la hét: “Cô, chúng ta là người cùng thuyền, cháu yên ổn thì cô cũng yên ổn.
Cháu sẽ không hại cô đâu…”
Giọng nói của Tống Mỹ Như hoàn toàn biến mất trong câu lạc bộ.
Tống Thanh Hoa tức giận đến mức sắc mặt thoắt xanh thoắt đỏ, hít thở hổn hển.
Giỏi!
Giỏi lắm!
Một con nhỏ đần độn làm việc gì cũng hỏng mà lại dám uy hiếp bà ta!
Đang tức giận thì chuông điện thoại chợt vang lên.
Tống Thanh Hoa nhận điện thoại, sắc mặt lạnh lẽo.
“Tổng giám đốc Tống, điều tra được rồi, bây giờ Tống Dương Minh đang ở bệnh viện Nhân Ái.”
Tống Thanh Hoa kìm nén cơn giận: “Thu xếp đi, ngày mai tôi sẽ qua thăm một chuyến.”
“Vâng.”
Tống Thanh Hoa cất điện thoại vào, trong mắt lướt qua vẻ hung ác.
Nếu Tống Mỹ Như đã muốn tìm chết, vậy thì bà ta sẽ thành toàn cho cô ta!
Vốn dĩ còn nghĩ rằng giữ cô ta lại sẽ có chút hữu dụng, nhưng bây giờ cô ta lại dám phá hỏng việc lớn của bà ta, vậy thì không cần thiết phải giữ lại nữa!.