Mặt Dạ Vũ Đình lộ vẻ áy náy: “Biết anh trai em bị thương nằm viện nên anh chỉ muốn quan tâm một chút thôi.
Anh ấy hồi phục thế nào rồi?”
Tống Hân Nghiên lạnh lùng nhìn Dạ Vũ Đình.
Trước đây cô luôn nghĩ rằng sự ấm áp này là một kiểu phong độ, tới tận lúc này mới nhìn ra, thực ra là một loại giả tạo.
Cô lạnh nhạt nói: “Dạ Vũ Đình, tuy rằng chúng ta vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng anh phải biết rõ rằng, chỉ là trên danh nghĩa thôi chứ thực ra đã cắt đứt hết rồi.
Quan hệ giữa chúng ta bây giờ còn chưa đến mức có thể thăm hỏi bệnh bình người nhà của đối phương.”
Lời này nói ra chẳng hề khách sáo chút nào.
Mặt Dạ Vũ Đình lộ vẻ xấu hổ: “Xin lỗi, anh chỉ không muốn từ bỏ em thôi.
Cho dù đi đường vòng cũng là vì anh muốn thông qua anh trai của em để cứu vãn cuộc hôn nhân tệ hại này của chúng ta...”
Anh ta mất mát nói: “Còn về bằng chứng, em cứ yên tâm, cho dù kết quả cuối cùng của chúng ta có như thế nào thì anh đều sẽ cố gắng.
Nhưng cũng xin lỗi em vì tới tận bây giờ vẫn không thể tìm được cho em nhiều bằng chứng hữu ích hơn.”
“Tôi nhận tấm lòng của anh, cảm ơn anh.
Nhưng mà!”
Tống Hân Nghiên bình tĩnh nhìn anh ta, đáy mắt hiện vẻ sắc bén: “Những điều này đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Dạ Vũ Đình, có những lời nếu thật sự nói ra thì tất cả mọi người đều sẽ mất mặt.
Trong lòng anh biết rõ, nói không ly hôn gì đó đều chỉ là cái cớ thôi, là cái cớ của anh, cũng là của tôi.
Khác nhau ở chỗ chúng ta có mục đích của riêng mình.
Cho nên, mọi người cứ quanh đi quẩn lại cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Cô quay người định đi: “Bao giờ anh quyết định xong sẽ ly hôn thì tới tìm tôi.
So với mấy lời vớ vẩn như muốn tìm bằng chứng giúp tôi thì ly hôn đã là giúp tôi rồi.”
“Hân Nghiên!”
Dạ Vũ Đình vội vàng đuổi theo hai bước: “Em biết hai ngày sau là ngày gì không?”
Tống Hân Nghiên quay lưng lại với anh ta không quay người lại.
Cô dồn sức nhắm mắt lại.
Sao có thể không nhớ được!
Bây giờ toàn mạng đều đã dậy sóng, hot search mỗi ngày đều có thể tăng lên đỉnh cao mới.
Hôn lễ của người thừa kế tập đoàn Tưởng Thị và cô chiêu tập đoàn Sở Thị!
Trái tim Tống Hân Nghiên đau đến run rẩy, cô mở mắt ra, giọng nói yên lặng không gợn sóng: “Có việc gì thì nói, không có thì tôi đi đây.”
“Từ bỏ Tưởng Tử Hàn đi.” Dạ Vũ Đình dịu giọng khuyên: “Anh ta đã sắp kết hôn với người phụ nữ khác rồi.
Hân Nghiên, chúng ta sống bên nhau đi, cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ chứng minh cho em thấy anh đối xử với em không kém hơn Tưởng Tử Hàn! Cũng tuyệt đối sẽ khiến em hạnh phúc hơn Sở Thu Khánh gấp hàng ngàn lần, không, triệu lần, tỉ lần...”
Tống Hân Nghiên dửng dưng: “Anh quay về đi.
Tôi đã bao luật sư nộp đơn ly hôn lên tòa rồi, anh sẽ nhanh chóng nhận được giấy gọi thôi.”
Nói xong, cô không dừng lại mà sải bước rời đi.
“Anh sẽ không bỏ cuộc đâu!” Dạ Vũ Đình giương giọng nói.
Tống Hân Nghiên coi như không nghe thấy, đi đến cửa phòng bệnh Tống Dương Minh rồi mở cửa đi vào, sau đó đóng cửa lại, động tác như nước chảy mây trôi, không hề có chút do dự nào.
Vẻ ấm áp trên mặt Dạ Vũ Đình dần biến mất, sự âm u đắc ý xuất hiện nơi khóe môi.
Anh ta quay người đi vào thang máy.
Cửa phòng bệnh mở ra, Tống Hân Nghiên nhìn bóng lưng lạnh lùng của Dạ Vũ Đình, cười khẩy một tiếng.
“Người đàn ông này thực sự quá đáng sợ!”
Vừa âm mưu với Tống Thanh Hoa đối phó cô vừa chạy đến trước mặt cô thể hiện sự tồn tại, giả vờ si tình, thề thốt rằng muốn giúp cô tìm bằng chứng.
Má!
Rốt cuộc trước đây cô ngu xuẩn đến mức nào mà lại thực sự muốn tiếp tục cuộc hôn nhân khiến người khác khổ sở này dưới hình thức hợp tác chứ.
Cô còn tưởng rằng Dạ Vũ Đình sẽ giúp cô để duy trì cuộc hôn nhân...
Đúng thật, trước đây Tưởng Tử Hàn mắng cô quá ngu cũng không phải hoàn toàn không có lý!
Dưới tầng.
Dạ Vũ Đình bước vào trong xe.
Dạ Nhất ngồi ở ghế lái lập tức quay đầu sang: “Sếp, rời đi hay đợi tiếp đây?”
Dạ Vũ Đình cười âm hiểm: “Đợi? Đợi cái gì? Đợi người phụ nữ lòng dạ sắt đá Tống Hân Nghiên kia rung động với tôi sao!”
Dạ Nhất không dám nói gì.
Sắc mặt Dạ Vũ Đình âm u lạnh lẽo: “Dặn dò bên dưới theo dõi Tống Hân Nghiên 24/24 không ngừng nghỉ cho tôi, chỉ cần có cơ hội là ra tay ngay!”
Sắc mặt Dạ Nhất chấn động, vội vàng đáp: “Vâng! Chỉ là...”
Anh ta nghi ngờ nói: “Gần đây ban đêm Tống Hân Nghiên đều ở bệnh viện, ban ngày Khương Thu Mộc tới phòng làm việc.
Sớm tối cũng ở đây.
Nếu như ra tay thì thực sự không có cơ hội nào cả.”
Dạ Vũ Đình lại không nổi giận.
Anh ta phất tay ra hiệu Dạ Nhất lái xe, nói: “Cơ hội để dành cho người có chuẩn bị.
Theo dõi cẩn thận vào, tới lúc đó phải livestream cho tất cả mọi người nhìn thấy! Đời này Tống Hân Nghiên đừng mong trở mình được!”
Lúc nói lời này, bàn tay đặt bên người anh ta siết chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay mà không biết.
...
Ngày hôm sau.
Khương Thu Mộc rề rà mãi không có ý định rời khỏi bệnh viện.
Tống Dương Minh tò mò hỏi: “Hôm nay không tới phòng làm việc à?”
Khương Thu Mộc rót nước lấy thuốc cho Tống Dương Minh, cười nói: “Hôm nay nghỉ, không đi nữa.”
Tống Hân Nghiên ngồi ở sofa nhìn dáng vẻ hưởng thụ của cô ấy từ đằng xa, cười nói: “Tự cậu là chủ, còn dẫn dắt học sinh nữa đấy, không đi thì sao được?”
Khương Thu Mộc đưa thuốc cho Tống Dương Minh uống xong liền quay đầu lại nhìn Tống Hân Nghiên rồi nói thẳng: “Chẳng phải là muốn ở lại với cậu à.”
Tống Hân Nghiên im lặng.
Khương Thu Mộc chạy tới ngồi xuống bên cạnh cô, khoác lấy cánh tay cô rồi nói: “Trong hai ngày trước khi Tưởng Tử Hàn kết hôn, tớ sẽ luôn ở bên cậu.”
Cô ấy kéo mặt của cô bạn thân về phía mình: “Hân Nghiên, đừng buồn, tớ và anh Dương Minh sẽ ở bên cậu!”
Tống Hân Nghiên cạn lời, đẩy phắt tay cô ấy ra: “Vốn dĩ tớ không buồn chút nào cả.
Nhưng giờ cậu làm thế này, tớ mà không buồn thì lại thành ra hơi có lỗi với việc cậu cố ý nghỉ ở lại bầu bạn đấy nhỉ?”
“Hả?” Khương Thu Mộc kinh ngạc.
Nếu như vậy thì có nghĩa là cô ấy đang biến khéo thành vụng à!
Tống Hân Nghiên thở dài: “Được rồi, tớ nghĩ thông từ lâu rồi, chẳng có gì mà phải buồn cả.
Tớ với Tưởng Tử Hàn ấy à, có thể đến với nhau thì là duyên phận, mà không đến được với nhau cũng là duyên phận.
Giữa bọn tớ ngăn cách bởi quá nhiều thứ, có kết quả tốt hay không thì tớ đều có thể chấp nhận.
Cứ làm chuyện của cậu đi, tớ không sao.”
Khương Thu Mộc lắc đầu: “Thế cũng đâu có được.
Tớ đã gửi thông báo luôn rồi.
Được thôi, cậu không buồn thì cứ coi như tớ nghỉ hai ngày đi.”
Thấy cô ấy đã quyết định như vậy, Tống Hân Nghiên cũng không nói nhiều nữa: “Vậy được rồi.”
Sau khi nói ra, ba người trong phòng bệnh vô thức né tránh chủ đề này, bầu không khí lại trở nên ấm áp yên bình.
Ngoài phòng bệnh.
Thuộc hạ của Dạ Vũ Đình canh giữ bên ngoài suốt hai ngày, đến cả cửa phòng bệnh cũng chẳng thấy mở được bao lần, chứ đừng nói là bắt lấy cơ hội Tống Hân Nghiên đi ra ngoài...
Đêm trước hôn lễ của Tưởng Tử Hàn.
Trên đường Tống Hân Nghiên tới bàn y tá lấy thuốc về phòng, đột nhiên phát hiện xung quanh có rất nhiều người ẩn nấp.
Cô nhíu mày, quay về phòng bệnh nói chuyện này cho Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc nghe.
Khương Thu Mộc im lặng một lúc rồi nói thật: “Là mấy người mà cậu Cố sắp xếp tới bảo vệ cậu đấy.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên thoáng hiện cảm giác ấm áp: “Làm khó cho anh ấy quá.”
Rõ ràng là anh em của Tưởng Tử Hàn nhưng lại vì coi bọn họ là bạn mà bị kẹt ở giữa.
Chưa nói tới việc bị đặt ở thế khó xử, mà còn phải đứng ở giữa để hòa giải nữa, lúc nào cũng suy nghĩ tới an nguy của bọn họ.
Cô nhếch khóe miệng: “Ba người cậu Cố, cậu Lục, cậu Tô đều rất tốt.
Nhưng mọi người nghĩ nhiều quá rồi, tớ thực sự không sao đâu.”
Tống Hân Nghiên đã không muốn giải thích nữa.
Trong lòng cô quả thật có hơi buồn bã và sốt sắng, nhưng chưa đến mức nổi giận kích động.
Nhưng rõ ràng là không ai tin, cũng chẳng ai nghe cả.
Có một dạng quan tâm gọi là mọi người xung quanh cảm thấy bạn đang giả vờ mạnh mẽ.
Trong phòng bệnh bất chợt im ắng.
Tống Dương Minh trên giường bệnh vừa ra hiệu với Khương Thu Mộc vừa nói: “Anh hơi buồn ngủ, muốn ngủ một chút.
Hai đứa ở trong phòng bệnh của anh nửa bước không rời đã hai ngày rồi, cũng ngột ngạt lắm, nhân lúc này ra ngoài đi đây đi đó đi.
Thu Mộc, không phải ban nãy em nói muốn mua chút đồ sao?.