“Không phiền phức đâu.
Tôi rảnh lắm.”
Tống Hân Nghiên nhận lời ngay không hề do dự.
Dạo này cô có bận bịu việc gì được cơ chứ?
Ngoài chăm sóc anh trai ra, toàn bộ hy vọng đều gửi gắm vào Tưởng Tử Hàn.
Ngoài chờ đợi, ngoài thời gian, bây giờ cô cũng không có việc gì khác để làm cả!
“Cảm ơn cô nhiều.”
Tô Thần Nam dịu dàng nói: “Dù sao thì Minh Trúc cũng có thân phận đặc biệt.
Tôi đã hứa với Tử Hàn nhất định sẽ chăm sóc chu đáo cho con bé, nên đã sắp xếp cho mẹ con cô hai vệ sĩ.
Lúc nào ra ngoài, một người có thể lái xe, một người có thể xách đồ giúp là vừa khéo.
Cũng không đến nỗi gây phiền phức gì lớn cho cô đâu.”
Tống Hân Nghiên chợt cười.
Chuyện mà ban nãy chưa kịp hiểu ra bây giờ đã thông suốt.
Cô đã bảo mà, vào thời điểm này mà ai lại xúi giục Tưởng Minh Trúc đến tìm mình như thế? Thì ra là như vậy.
Tống Hân Nghiên hỏi thẳng: “Cậu Tô, thật ra người mà các anh sợ là tôi đúng không? Lo là ngày mai tôi sẽ đến làm náo loạn đám cưới, nên mới đưa Minh Trúc sang đây, một là để chơi với tôi, hai là vì tôi thích con nhóc này.
Dùng nó để kìm chân tôi?”
Tô Thần Nam mỉm cười: “Cuối cùng tôi đã biết vì sao Tử Hàn lại chết mê chết mệt cô rồi.
Quả đúng là vừa xinh vừa thông minh, mấu chốt là còn rất thật thà thẳng thắn.
Thời buổi bây giờ, con gái nói chuyện thẳng thắn, không làm màu như cô quá ít.”
Tống Hân Nghiên cười như mếu: “Làm màu cũng phải có cơ sở chứ.
Không ai nuông chiều thì làm màu cho ai xem? Nói đến mê mệt thì người thực sự chết mê chết mệt phải là tôi mới đúng.”
Nên mới rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm sao thế này.
Cô lặng lẽ hít vào một hơi để lấy lại bình tĩnh, sau đó ủ rũ nói: “Anh yên tâm đi.
Tưởng Tử Hàn bị thương vì cứu tôi.
Bỏ qua mối hận thù cũ thì bây giờ anh ấy là một người bệnh.
Dù anh ấy có làm gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không chấp nhất với anh ấy, càng không gây khó dễ cho anh ấy đâu.”
Tô Thần Nam gật đầu.
Dĩ nhiên là anh ta tin.
Nếu ngay đến một chút quyết đoán này mà Tống Hân Nghiên cũng không có thì chắc Tưởng Tử Hàn đã chẳng thèm để mắt đến cô.
Anh ta cúi xuống, dặn dò Minh Trúc phải nghe lời, dặn vệ sĩ bảo vệ hai mẹ con họ an toàn rồi rời đi.
Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Trúc đang ôm bó hoa nhìn nhau.
Tưởng Minh Trúc hỏi: “Mẹ định đứng hóa đá với con ở đây à?”
“Phụt!” Tâm trạng ủ dột của Tống Hân Nghiên bỗng chốc trở nên vui vẻ.
Cô nghịch búi tóc của cô bé: “Được rồi, đi thôi.
Chúng ta vào thăm bác trước, sau đó chào dì Thu Mộc một câu rồi đi.”
Cô nhóc cáu kỉnh giải cứu búi tóc của mình rồi mới hớn hở nắm tay cô đi vào khoa nội trú.
…
Trong phòng bệnh của Tống Dương Minh.
Lúc Khương Thu Mộc ăn hết cây kẹo hồ lô quay lại thì Tống Dương Minh đã ngủ rồi.
Cô ấy khẽ khàng chuyển chiếc ghế tới bên giường bệnh, hai tay chống cằm ngẩn ngơ ngắm nhìn gương mặt điển trai, lạnh lùng, cương nghị của Tống Dương Minh.
Anh sở hữu ngũ quan góc cạnh, đường nét tinh xảo.
Khí chất cương nghị của người lính ăn sâu vào xương tủy, chân mày khóe mắt mạnh mẽ, ngay thẳng.
Thật sự là nhìn thế nào cũng thấy thích.
Nhưng ngắm mãi ngắm mãi, dần dần Khương Thu Mộc chợt cảm thấy cơ thể nóng rực lên.
Cảm giác trống rỗng ở bụng dưới tràn lan khiến cô ấy không thể ngồi yên, thấy mơ màng, hốt hoảng, nhìn Tống Dương Minh trên giường bệnh đang tỏa ra hormone khắp người là không nhịn được muốn nhào tới.
Suy nghĩ này khiến Khương Thu Mộc mạnh mẽ hít sâu vào, vội vàng ngồi thẳng dậy, tránh xa Tống Dương Minh.
Hai mắt cô ấy long lanh, gò má và vành tai dần dần đỏ ửng, tim đập càng lúc càng nhanh.
Khương Thu Mộc thầm gào thét trong đau khổ.
Thôi chết rồi, Khương Thu Mộc, mày sa ngã rồi!
Mày làm một con người đi, anh Dương Minh còn đang ốm cơ mà.
Mày phải cầm thú đến thế nào mới nảy sinh ý muốn vồ vập anh ấy vào lúc này chứ hả!
Cõi lòng Khương Thu Mộc thét lên ai oán, nhắc nhở chính mình, nhưng ánh mắt không kiềm chế được đã dịch chuyển lên bờ môi mỏng của Tống Dương Minh.
Sắc môi anh nhợt nhạt, cánh môi hơi mỏng nhưng rất sắc nét, những lúc không tươi cười thì ngập tràn vẻ quyến rũ…
Cô ấy nuốt nước bọt, không nhịn được mà ghé sát lại gần.
Nhưng ngay khi vừa nhúc nhích thì lí trí thức tỉnh, đột ngột khựng lại.
Ngôn Tình Nữ Phụ
Khương Thu Mộc lắc đầu nguầy nguậy, vội vàng đứng thẳng người, ra sức vỗ vào mặt mình cho tỉnh táo lại.
Không được, không thể được!
Anh Dương Minh là nam thần của cô ấy.
Sao cô ấy có thể nhân lúc anh đang ngủ để sàm sỡ anh được?
Tiếng động Khương Thu Mộc gây ra đã đánh thức Tống Dương Minh.
Anh mở mắt: “Thu Mộc?”
Khương Thu Mộc ấp úng: “Ối… Anh… anh Dương Minh, anh… anh dậy rồi ạ?”
Có cảm giác xấu hổ như đang làm điều tội lỗi mà bị bắt tại trận vậy.
Cô ấy hốt hoảng đứng lùi lại, va vào chiếc ghế sau lưng mình.
Chân ghế ma sát xuống sàn phát ra tiếng kêu chói tai.
Phòng bệnh đột nhiên im phăng phắc.
Tống Dương Minh thấy trạng thái của Khương Thu Mộc bất thường, chau mày vội vàng chống tay định ngồi dậy: “Em làm sao thế?”
Khương Thu Mộc đang suy nghĩ lung tung bị hành động của anh làm cho giật mình quay lại, vội vàng ngăn anh: “Anh Dương Minh, anh cứ nằm yên đó.
Em không sao, chỉ hơi nóng thôi.
Em ra ngoài hít thở một chút đã.”
Nói xong liền ba chân bốn cẳng cuống cuồng chạy vụt ra ngoài.
“Thu Mộc…”
Tống Dương Minh muốn gọi lại, nhưng Khương Thu Mộc đã phi như bay, biến mất khỏi cánh cửa.
Anh nhìn cánh cửa phòng bệnh bị đóng sầm lại, ánh mắt hiện đầy vẻ lo âu.
Vừa lao ra khỏi phòng bệnh, Khương Thu Mộc đã đâm sầm vào một vòng tay chắc chắn.
“Úi…”
Mũi bị va đập đau nhói, suýt thì cô ấy đã không nhịn được mà khóc òa.
Cố Vũ Tùng cũng bị người vừa bất thình lình ngã vào vòng tay làm cho giật mình.
Đến khi nhìn rõ đó là ai, anh ta lập tức xót xa: “Mau để tôi xem xem có bị thương không…”
Anh ta nâng cằm Khương Thu Mộc lên.
Ban đầu là định xem mũi của cô ấy, thế nhưng vừa cúi mắt xuống đã bắt gặp ánh mắt bất lực lấp lánh nước.
Trái tim Cố Vũ Tùng chợt rung lên.
Khương Thu Mộc thở gấp gáp, hơi thở trên người anh ta giống như thuốc phiện, lôi kéo cô ấy tiếp tục sáp lại gần.
“Cậu… cậu Cố…”
Cô ấy lẩm bẩm, muốn đẩy anh ta ra ngay.
Nhưng bàn tay vừa đặt lên lồng ngực Cố Vũ Tùng đã như chạm phải luồng điện, toàn thân không nhịn được run lên.
Trong vô thức, Khương Thu Mộc siết chặt nắm tay.
Chiếc áo của Cố Vũ Tùng biến dạng dưới ngón tay cô ấy.
“Cô làm sao thế?”
Anh ta phát hiện ra có điều bất thường, vội hỏi ngay.
Khương Thu Mộc càng lúc càng hít thở nặng nề, khắp người như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Cô ấy bất lực gục đầu lên người Cố Vũ Tùng.
Sự chêch lệch nhiệt độ cơ thể giữa hai người khiến cô ấy cất tiếng rên rỉ rất dễ chịu, vầng trán áp trên người Cố Vũ Tùng liên tục cọ xát, cuối cùng vùi cả mặt vào cổ anh ta, ra sức cọ xát với nhiệt độ cơ thể mát lạnh kia.
Da thịt chạm vào nhau, Cố Vũ Tùng nóng bức đẩy cô gái trong lòng mình ra, lo lắng nhìn cô ấy: “Khương Thu Mộc, cô bị làm sao? Nói đi!”
Anh ta giơ tay sờ lên trán cô ấy, nóng bỏng tay.
“Cô bị sốt rồi!”
Bị tách xa khỏi nguồn hơi lạnh, Khương Thu Mộc giãy dụa khó chịu, túm lấy Cố Vũ Tùng rồi nhích người tới lần nữa, dí sát mặt vào.
Cố Vũ Tùng rùng mình vì nhiệt độ cơ thể của cô ấy, nhưng không nỡ đẩy ra lần nữa.
Anh ta nuốt nước bọt: “Cô… cô ốm rồi đấy.
Để tôi đưa cô đi khám.”
“Không cần…” Ý thức của Khương Thu Mộc đang tan rã, hơi thở toát ra khỏi miệng cũng mang theo hơi nóng.
Sức nóng lan ra, ập tới yết hầu của Cố Vũ Tùng.
Anh ta lập tức căng cứng.
Khương Thu Mộc cau mày khó chịu, nãy giờ lý trí cứ nhảy nhót không ngừng giữa ranh giới rạn nứt và liền lại.
Cô ấy biết có lẽ mình đã bị người khác đưa vào tròng rồi!
“Thấy… thấy hơi… khó chịu.” Khương Thu Mộc khàn giọng thốt ra mấy chữ: “Anh… buông… buông tôi ra mau...”
Cô ấy buộc phải bỏ đi trước khi mình hoàn toàn mất kiểm soát.
Nhưng suy nghĩ và hành động là hai chuyện khác nhau.
Cô ấy bảo Cố Vũ Tùng buông mình ra, nhưng hai bàn tay đang túm chặt áo Cố Vũ Tùng lại không hề có ý định muốn buông lỏng, thậm chí còn túm chặt đến nỗi mu bàn tay hằn cả gân xanh.
“Cô đang ốm còn có thể đi đâu được nữa!”
Cố Vũ Tùng khom lưng định bế bổng cô ấy lên..