Tống Dương Minh nhất thời không phản ứng kịp, thuận miệng đáp: “Em ấy là một cô gái rất tốt, hiền lành thiện lương, cũng rất nghĩa khí.
Tính tình đôi khi hơi nóng nảy nhưng rất đáng yêu.”
“Đúng đấy, em cũng thấy vậy.” Tống Hân Nghiên phụ họa, sau đó lại hỏi: “Cô gái tốt như vậy, để cô ấy trở thành chị dâu của em thì sao?”
Tống Dương Minh hơi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao em lại có suy nghĩ này?”
Anh dùng giọng điệu nghiêm nghị mà từ tốn khiển trách Tống Hân Nghiên: “Sau này đừng nói linh tinh nữa.
Trong lòng anh, Thu Mộc cũng giống như em, đều là em gái của anh thôi.”
Tống Hân Nghiên ngồi dậy từ dưới đất, dựa lưng vào ghế sofa, cười khẽ nói: “Có câu nói là phù sa không chảy ra ruộng ngoài đó, cô gái giống như Đầu Gỗ cũng không nhiều.
Anh trai, qua cái thôn này rồi thì có thể sẽ không còn nhà trọ nào nữa đâu.”
Tống Dương Minh bất lực mỉm cười: “Hân Nghiên, em đừng đùa như vậy nữa.
Để Thu Mộc nghe được thì sẽ xấu hổ đến mức nào chứ?”
Tống Hân Nghiên thầm nghĩ, cô ấy còn lâu mới xấu hổ.
Nếu cô ấy ở đây, có khi lỗ tai sẽ dựng thẳng lên, muốn biết người trong lòng đánh giá cô ấy như thế nào, có sẵn lòng chấp nhận cô ấy hay không.
Giọng nói của Tống Dương Minh trầm hơn một chút: “Bây giờ anh chỉ một lòng muốn làm tốt công việc của công ty, không nghĩ đến những chuyện yêu đương nam nữ.”
Anh phải mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ để có thể bảo vệ những người bên cạnh mình.
Không để những người anh quan tâm bị tổn thương thêm nữa.
Anh nhìn Tống Hân Nghiên, trong lòng thầm bổ sung thêm một câu.
Anh nhất định phải đứng đủ cao, như vậy thì mới có đủ năng lực để giúp cô gái mà anh quan tâm nhất hoàn thành tất cả tâm nguyện.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh trai, cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng không tiếp tục được, chỉ có thể rút vào ổ chăn không nói thêm gì nữa.
…
Hôm sau.
Trời hửng sáng.
Ánh nắng chói chang chiếu vào mắt Khương Thu Mộc, khiến cô ấy khó chịu chui vào chăn né tránh.
Khuôn mặt cọ lên tấm chăn bông vừa ấm vừa mịn, cô ấy thỏa mãn ôm chăn chìm vào giấc ngủ say lần nữa.
Thế nhưng…
“Thịch… Thịch… Thịch…” Âm thanh trầm đục và mạnh mẽ được khuếch đại vô hạn trong màng nhĩ của cô ấy.
Khương Thu Mộc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã sững cả người.
Tại sao giường của cô ấy lại phát ra tiếng động?
Hơn nữa còn giống như nhịp tim…
Ý thức dần quay về, Khương Thu Mộc chậm rãi nhắm mắt sờ lên “giường” của mình.
Khương Thu Mộc bỗng mở mắt ra, lúc nhìn thấy lồng ngực màu lúa mạch săn chắc ở trước mặt thì sững sờ mất mười giây.
“A!”
Cô ấy hét lên, đẩy “tấm chăn” đang ôm trong lòng ra, vung tay tát một cái.
“Chát!”
Cố Vũ Tùng vừa bị đánh thức vì tiếng hét, còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra thì trên mặt đã đau rát.
“Đệch!”
Anh ta khẽ văng tục, vừa định ngồi dậy thì một cái gối lại đập thẳng vào mặt.
“Lưu manh! Vô liêm sỉ! Đê tiện… Cố Vũ Tùng, tôi phải giết chết anh!”
Gối đầu đập từng cái vào mặt anh ta.
Cố Vũ Tùng bị đánh đến bốc hỏa, giật lấy cái gối rồi đột nhiên ngồi bật dậy, nắm lấy bàn tay nổi điên của Khương Thu Mộc, ôm chặt cô ấy vào lòng: “Mới sáng sớm mà em làm gì vậy!”
Cô ấy sững sờ cụp mắt, nhìn mình không một mảnh vải che thân, rồi lại nhìn Cố Vũ Tùng cũng đang trần như nhộng.
Tối qua xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng biết.
Nước mắt ào ạt tuôn ra, Khương Thu Mộc cắn răng, run rẩy giãy dụa: “Tôi… Tôi phải báo cảnh sát! Tôi phải…”
Cô ấy khóc nấc lên.
Tâm trạng tốt đến cả trong mơ cũng toàn là mộng đẹp của Cố Vũ Tùng lập tức tan thành mây khói.
Anh ta bị tiếng khóc của cô ấy làm cho buồn bực khó chịu, buông tay ra, kéo chăn qua để cô ấy bọc lấy người: “Khương Thu Mộc, anh không ép buộc em!”
Cố Vũ Tùng nghiêm túc nói: “Là em tỏ tình với anh trước, là em ôm anh không buông, em nói…”
Anh ta mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Em nói em muốn anh, không muốn uống thuốc! Anh sẽ chịu trách nhiệm với em!”
Vành mắt Khương Thu Mộc đỏ hoe, lửa giận như muốn nhảy ra khỏi mắt, đốt Cố Vũ Tùng thành tro bụi.
Cô ấy khóc đến mức cả người run rẩy, nghiến răng tức giận nói: “Ai cần anh chịu trách nhiệm! Anh trả lại sự trong sạch cho tôi đi! Anh trả lại cho tôi… Tôi phải giết tên đạo đức giả nhà anh!”
Khương Thu Mộc điên cuồng khóc lóc, kích động vùng vẫy đánh đấm Cố Vũ Tùng cứ như đang phát điên lên.
Cố Vũ Tùng bực bội: “Em bình tĩnh lại đi, những gì anh nói đều là sự thật!”
Điện thoại của anh ta còn ở bên ngoài.
Cố Vũ Tùng buông cô ấy ra, vén chăn bước xuống giường, tiện tay nhặt bộ quần áo lên mặc, sau đó đi chân trần ra ngoài cầm điện thoại vào.
Điện thoại đã hết pin.
Anh ta tìm bộ sạc rồi nhanh chóng khởi động máy, mở đoạn video quay lại tối hôm qua cho cô ấy xem.
Khương Thu Mộc nghệt người nhìn mình trong video.
Trong video, cô ấy đỏ mặt nằm trên ghế sofa, mắt ngấn nước, vừa khóc vừa đáng thương túm chặt Cố Vũ Tùng không cho anh ta đi, không ngừng cưỡng ép tỏ tình với người ta.
Cuối cùng còn ra tay trước, châm ngòi thổi gió trên người anh ta…
Khương Thu Mộc bị đoạn video làm chấn động đến quên cả khóc.
Cơn giận ngút trời giống như quả bóng bay bị chọc thủng, sau khi “xì” một tiếng dài liền trở nên vừa chột dạ vừa tuyệt vọng.
Khương Thu Mộc ôm chăn, buồn bã ngồi trên giường.
Những lời cô ấy nói trong video đều là thật lòng, chỉ là đối tượng cô ấy muốn tỏ tình không phải Cố Vũ Tùng, mà là anh Dương Minh.
Nhưng ai biết được, từ đầu đến cuối video, cô ấy lại không hề nhắc đến tên Tống Dương Minh.
Nước mắt bi thương lại trào ra.
Cô ấy vùi mặt vào chăn lẳng lặng khóc.
Bờ vai trong chăn lặng lẽ run lên.
Trái tim Cố Vũ Tùng bị nước mắt của cô ấy nhấn tìm, vừa đắng vừa chát.
Bây giờ còn có điều gì không rõ nữa, trong lòng cô ấy thật sự không có mình.
Niềm vui và hạnh phúc tối qua chỉ là lầm lỡ, thậm chí anh ta còn chẳng thể tuyệt vọng.
Khương Thu Mộc nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn anh ta: “Những lời tôi nói ngày hôm qua không phải là nói với anh.
Cố Vũ Tùng, anh là bác sĩ, không phải anh không biết trong tình huống này hành vi của tôi đã không chịu sự khống chế của bộ não nữa rồi.
Nhưng anh lại cố tình không từ chối tôi! Tôi hận anh!”
Cô ấy vén chăn lên, mặc nhanh quần áo vào rồi lao ra ngoài.
Phụt!
Trái tim Cố Vũ Tùng như bị người ta đâm mạnh một nhát dao, đau đến mất hồn mất vía, trong lòng rối bời.
Anh ta biết, nhưng trong lòng anh ta luôn ôm một chút may mắn.
Ánh mắt liếc qua, rơi vào chỗ Khương Thu Mộc đã nằm, một vệt đỏ thẫm vô cùng chói mắt.
Cố Vũ Tùng rùng mình một cái, đột ngột đứng phắt dậy, nắm lấy quần áo trên đất, mặc vào rồi đuổi theo cô ấy.
Không, cho dù là may mắn thì anh ta cũng muốn tranh thủ giành lấy!
Anh ta vừa lao ra khỏi cửa phòng làm việc.
Chuông điện thoại lập tức vang lên.
Cố Vũ Tùng không muốn nhận.
Nhưng điện thoại vẫn tiếp tục một mực reo lên.
Anh ta gắt gỏng nhận máy: “Có chuyện gì?”
Lục Minh Hạo ở đầu bên kia điện thoại hơi sửng sốt: “Cậu không quên hôm nay là hôn lễ của lão Tưởng đấy chứ? Cố Vũ Tùng, tôi biết cậu không muốn tham gia, không muốn nhìn cũng không muốn chúc phúc, bản thân tôi cũng không muốn.
Nhưng làm anh em với nhau, cho dù thế nào thì chúng ta cũng nên có mặt.
Bọn tôi đã ở khách sạn rồi, cậu cũng mau tới đi.”
“Tôi đi cái đếch gì, ông đây không đi!”
Vợ cũng đã bỏ chạy luôn rồi, còn tham gia cái hôn lễ chết tiệt gì nữa!
Hét xong, anh ta lập tức cúp máy.
Trong khách sạn.
Lục Minh Hạo nghe tiếng hét trong điện thoại mà đờ người ra: “Mấy người này đều điên hết rồi đấy à!”.