Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Người đàn ông ôm lấy vòng eo thon gọn đang định lùi về sau của cô, kéo cô vào lòng, áp lên ngực, sau đó cúi đầu bá đạo chiếm giữ cánh môi cô.
Nụ hôn của người đàn ông vừa mãnh liệt lại cuồng dã, đầu lưỡi của anh tiến quân thần tốc, cạy mở hàm răng của Tống Hân Nghiên, càn quét xâm chiếm từng chút lãnh địa riêng tư của cô.
Tống Hân Nghiên bị hôn đến nỗi hai chân như nhũn ra, trong đầu trống rỗng.

Văn kiện trong tay rơi ‘lạch cạch’ xuống đất cũng không nhận ra.
Cả hai dây dưa kéo nhau đi, ngã xuống ghế sofa trong phòng nghỉ.
Chẳng biết quần áo đã rơi đầy đất từ lúc nào, da thịt hai người kề sát, dán vào nhau trong trạng thái nguyên thủy nhất.
Bộ phận dũng mãnh của người đàn ông chen vào giữa hai chân Tống Hân Nghiên, ngay khi anh đang định tiến thêm một bước, Tống Hân Nghiên chợt run lên, tỉnh táo lại.
Hình ảnh kinh hoàng từ ba năm trước lại ùa về xâm chiếm tâm trí cô.
Hai chân cô đột nhiên kẹp chặt lại, cả người run rẩy, không ngừng đẩy Tưởng Tử Hàn ra: “Đừng… Đừng mà… Không được…”
Tưởng Tử Hàn bị kẹp chặt, sống lưng bỗng chốc căng ra, mồ hôi lạnh túa đầy trên trán.
Cô gái nhỏ dưới thân anh mặt mũi trắng bệch, trong đôi mắt sáng long lanh chứa đầy nước mắt sợ hãi.
Trái tim bỗng thấy không đành lòng, Tưởng Tử Hàn hít một hơi thật sâu, kìm nén dục vọng khó nhịn đang kêu gào.
Tưởng Tử Hàn cúi người hôn lên đôi môi đang mím chặt của cô, khàn giọng vỗ về: “Chỉ cần em không đồng ý, anh sẽ không ép buộc em.

Ngoan, thả lỏng trước đã… đừng kẹp!”
Tống Hân Nghiên không thể thả lỏng được.
Nước mắt tuôn trào ra, cô vừa luống cuống vừa hoảng sợ: “Xin lỗi, em xin lỗi… Em không muốn đâu, nhưng em… em không khống chế nổi.

Em…”
“Không sao.” Tưởng Tử Hàn vỗ nhẹ lên tấm lưng mịn màng của cô để trấn an: “Anh sẽ đợi em sẵn sàng.”

Tưởng Tử Hàn đi tắm nước lạnh cả một tiếng đồng hồ mới hoàn toàn bình tĩnh lại được.
Ra khỏi phòng tắm, anh lạnh lùng gọi điện thoại cho Chúc Minh Đức: “Lấy danh nghĩa của tôi, lập tức liên hệ với John, bảo anh ta ở bên nước M phối hợp với Cố Vũ Tùng vô điều kiện, phải nhanh chóng tra rõ những chuyện đã xảy ra với Tống Hân Nghiên ở nước M ba năm trước! Cho dù không tra rõ được thì cũng phải tìm ra hai đứa trẻ bị bắt đi năm đó!”
Tưởng Tử Hàn trở về phòng, Tống Hân Nghiên đã nằm cuộn tròn trong chăn ngủ thiếp đi.
Hàng lông mày của cô gái nhỏ hơi nhíu lại, ngay cả khi ngủ cũng không được an giấc.
Tưởng Tử Hàn nhẹ nhàng lên giường, ôm người vào lòng, thương tiếc hôn lên trán cô một cái rồi mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.
Tống Hân Nghiên tỉnh dậy trong lòng Tưởng Tử Hàn.
Vừa nghiêng đầu, cô đã bốn mắt giao nhau với người đàn ông bị mình đánh thức.
Chuyện tối hôm qua chợt ùa về trong tâm trí.
Tống Hân Nghiên tỏ vẻ áy náy hôn lên môi Tưởng Tử Hàn: “Xin lỗi, tối qua em…”
Tưởng Tử Hàn xoay người đè cô dưới thân, mạnh mẽ hôn cô một trận để trừng phạt: “Anh là người thiếu phụ nữ để giải quyết nhu cầu sinh lý chắc?”
Tống Hân Nghiên chợt sửng sốt.
Tưởng Tử Hàn cảm giác được dục vọng trong cơ thể nhanh chóng thức tỉnh, anh im lặng vỗ trán.
Thật đúng là tự làm tự chịu mà!
Anh lật người xuống, nhẹ nhàng véo một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cô: “Đừng có quyến rũ anh!”
Sau khi lạnh mặt nói xong, anh vén chăn xuống giường, đi vào phòng tắm.
Tống Hân Nghiên càng thêm áy náy, vội vàng ngồi dậy: “Em sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý lần nữa để sớm bình thường lại, lần sau…”
Tưởng Tử Hàn dừng ở cửa phòng tắm, quay đầu lại liếc nhìn cô, ý cười như ẩn như hiện: “Lần sau làm sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hân Nghiên đỏ lựng lên.
Tâm trạng vô cùng u ám của Tưởng Tử Hàn cuối cùng cũng dễ chịu.
Anh khẽ mỉm cười, dịu giọng nói: “Đừng tạo áp lực cho mình, chút thời gian đó anh có thể chờ được.

Anh đã sắp xếp một người quản lý chuyên nghiệp cho em rồi, tinh thần và thể lực của em không thể dồn hết vào công việc được.

Nếu lúc nào cơ thể cũng ở trong trạng thái mệt mỏi thì vấn đề tâm lý sẽ càng nghiêm trọng hơn.”
Trái tim Tống Hân Nghiên mềm nhũn ra: “Vâng.”

Sân bay.
Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên cùng đưa Mộ Kiều Dung và Tưởng Minh Trúc đến sân bay.
Mộ Kiều Dung kéo Tưởng Tử Hàn sang một bên nói: “Bây giờ con lớn rồi, đã có chủ kiến riêng của mình, không muốn nghe lời mẹ nữa, mẹ cũng không muốn nhiều lời.

Nhưng Tử Hàn à, con bé Tống Hân Nghiên này không đơn giản.

Nếu con thật sự thích nó, chơi đùa thì cứ chơi chứ đừng nặng lòng quá.

Nếu không, cuối cùng người chịu tổn thương sẽ là con đấy.”
Hàng mày kiếm của Tưởng Tử Hàn nhíu nhẹ đến mức không để lộ ra: “Minh Trúc được nuông chiều đến nỗi không coi ai ra gì, không biết trời cao đất rộng rồi.

Trở về thủ đô mẹ để ý thêm chút, đừng có chuyện gì cũng chiều theo nó.”
Thấy con trai né tránh, Mộ Kiều Dung bất lực thở dài.
Ở bên kia.
Tống Hân Nghiên ngồi xuống sửa sang lại chiếc váy nhăn nhúm của Tưởng Minh Trúc.
Cô nhóc ngoan ngoãn đứng yên: “Tống Hân Nghiên, đừng có suốt ngày nghĩ tới con của cô nữa.

Thất lạc lâu như vậy, còn không biết có tìm về được không.

Cho dù có tìm được thì cũng đã lớn cỡ tôi rồi, cô càng không có cách nào để xác định liệu cậu ta còn muốn nhận cô hay không.

Cho nên, cô chuyển nỗi nhớ đó sang tôi đi, nhớ là mỗi ngày phải dành chút thời gian gọi điện thoại cho tôi đấy nhé.”
Tống Hân Nghiên sờ lên đầu cô nhóc, mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên rồi, bây giờ con mới là con gái của mẹ.

Mẹ đảm bảo, ngày nào mẹ cũng sẽ gọi video qua Zalo cho con, không gọi đến khi con thấy phiền thì mẹ sẽ không ngắt máy.”
Cô nhóc kiêu ngạo hếch cái cằm nhỏ lên, mỉm cười đầy kiêu hãnh.
“Minh Trúc, chúng ta phải đi rồi.” Mộ Kiều Dung cách đó vài bước lên tiếng.
Tưởng Minh Trúc mấp máy đôi môi nhỏ hồng hào, xoay người đi về phía bà nội của mình.
Đi được vài bước, cô nhóc dừng lại, chạy trở về, nâng cái cằm nhỏ lên, nghiêm túc hỏi Tống Hân Nghiên: “Nếu như cô tìm được con trai cô, cô vẫn sẽ là mẹ của tôi chứ?”
Không đợi Tống Hân Nghiên trả lời, cô nhóc lại nghiêm túc hỏi: “Cho dù vẫn làm mẹ của tôi, cô sẽ không thiên vị con trai hơn chứ?”
Tống Hân Nghiên bị hỏi đến dở khóc dở cười: “Cho dù tìm được thằng bé thì con vẫn là con gái của mẹ! Con gái mới là áo bông nhỏ tri kỷ, mẹ tuyệt đối sẽ không thiên vị con trai đâu.

Hơn nữa, tìm được thằng bé về thì con cũng là chị.

Con trai mà, phải nên bảo vệ con gái chứ.

Đến lúc đó, mẹ và thằng bé sẽ cùng bảo vệ con, cưng chiều con.”
Tưởng Minh Trúc thỏa mãn mỉm cười, nghiêng người hôn lên mặt cô: “Về nhà sớm chút nhé mẹ.”
Nói rồi, cô nhóc ngượng ngùng vội vàng xoay người đi.
Tống Hân Nghiên sửng sốt.
Đến khi cô bé đã chạy xa, cô mới hồi phục tinh thần, đôi mắt chợt ửng đỏ, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Cô bé gọi cô là mẹ?
Đây là lần đầu tiên! Sao lại dễ nghe đến thế, không khác nào âm thanh thiên đường… Cô thật sự rất muốn nghe thêm mấy lần.
Tưởng Tử Hàn ghét bỏ kéo người đi: “Bình thường đã xấu rồi, khóc lên trông lại càng xấu.”
Tống Hân Nghiên: “…”
Cô rất muốn đánh chết tên đàn ông này!
Không thể để cô đắm chìm trong cảm động thêm chút nữa sao?

Buổi chiều.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đến trung tâm mua sắm để khảo sát những người qua đường, chuẩn bị cho việc tung sản phẩm mới ra thị trường.
“Chào cô, xin hỏi cô có kỳ vọng và quan điểm như thế nào về các sản phẩm làm trắng da?”
“Sản phẩm làm trắng à, tất nhiên là phải có hiệu quả làm trắng tốt, còn không thể có tác dụng phụ…”
Tống Hân Nghiên vội vàng ghi chép lại.
Đang viết thì bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện một giọng nói the thé.
“Hửm, ai đây ấy nhỉ?”
Một giọng nói nhão nhẹt khác tiếp lời: “Tống Hân Nghiên đó, em không nhận ra à? Cũng phải, hai hôm trước còn xôn xao vì chuyện đạo luận văn, cho nên bây giờ ra đường dĩ nhiên phải ngụy trang chút rồi.”
Tống Hân Nghiên thoáng dừng lại, nhìn về phía phát ra giọng nói.
Tống Mỹ Như kéo tay Tô Vũ Trúc, nhẹ nhàng đi về phía cô.
Tống Mỹ Như nói với người đi đường đang làm khảo sát: “Cô gái à, cô biết người trước mặt mình là ai không? Là nữ hoàng đạo văn gây xôn xao trên hot search hai ngày trước đấy.

Loại người này bắt chuyện mà cô cũng dám tiếp lời à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui