Duyên Trời Định

“Thật là cha nào con nấy, cha con nhà còn tưởng mình là ai chứ, định giở trò gì! Đứa con hư thân này, mày cũng biết chơi đấy! Nhìn xem con đã
gây ra tội gì, đụng vào kẻ có thế lực thế làm gì cơ chứ?!” Vừa bước vào
phòng, lão phu nhân đóng sầm cửa, bao nhiêu tức tối kìm nén trong lòng
giờ bộc phát ra hết. Nhìn Vĩnh An lẳng lặng chẳng nói gì, bà lại càng
nổi nóng, “Nói đi! Đầu con toàn bã đậu à? Tại sao đưa nó về nhà cơ chứ?”

“Hôm đó tại phủ họ Quản, tình hình rất hỗn loạn, ai biết đám người giang hồ
ấy sẽ làm gì? Quản đại nhân không có con trai, chỉ có mỗi một cô con
gái, nếu muội ấy có mệnh hệ gì, chắc chắn ông ta sẽ không buông tha. Con không muốn họ lỗ mãng hành sự, liên lụy đến cả giang hồ, đến lúc đó e
rằng Triệu gia trang cũng không tránh khỏi nguy, tình hình còn tồi tệ
hơn bây giờ.”

Cuối cùng, Vĩnh An đã nói. Đây cũng là lần duy
nhất chàng giải thích từ khi chuyện xảy ra đến nay, lời chàng nói nghe
chẳng có chút tình cảm nào.

Lẽ nào chàng không muốn mình được
giống đại ca sao, có thể chơi đùa, đóng giả cùng Hình Hoan? Là người chủ sự của Triệu gia trang, chàng có thể tùy hứng quên đi tư cách của mình
sao? Sáng sớm ngày hôm đó nếu không nhận được tin tức, nghe nói đám
người đó bắt Quản Hiểu Nhàn để đổi người thì chàng đã chẳng đuổi đến, lo chuyện thiên hạ làm gì?

Chàng quá hiểu tính mẫu thân, giang hồ có chuyện gì, chắc chắn mẫu thân sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Đương nhiên, Triệu gia trang lúc này còn lâu mới có thực lực đối đầu với triều đình.

Đưa Quản Hiểu Nhàn về, ngăn chặn sự việc càng ngày càng trở nên tồi tệ là
trách nhiệm của chàng. Tất nhiên, những hiểu lầm về nó chàng chỉ còn
cách nuốt trôi, không biện giải gì thêm.

“Nếu vậy con cũng chẳng cần phải đưa nó về nhà, con có thể thương lượng với sư huynh, nó vốn có nhiều chiêu, không biết chừng có cách hay hơn.”

“Huynh ấy? Mẫu
thân, chỉ hi vọng vào huynh ấy, Triệu gia trang đã sớm sập rồi.” Vĩnh An không nhịn được cười mỉa. Đại ca của chàng nếu trong lòng còn để tâm
đến sự tồn vong của nhà họ Triệu, hai năm trước đã chẳng bỏ nhà ra đi
không có trách nhiệm như thế? Người ta vẫn nói huynh trưởng như cha,
đáng lý gánh nặng nhà họ Triệu phải ở trên vai huynh ấy, vậy kết quả thì sao?

“Vậy còn Hình Hoan, mấy ngày trước hai con đã động phòng, con làm vậy, con để nó ở vị trí nào?”

Đúng là chẳng đâu vào với đâu. Động phòng? Liệu còn có thể đâm vào chỗ đau
nào khác của chàng không? Tuy đã không từ thủ đoạn đến vậy rồi mà hai
người họ không những không ghen ghét nhau mà ngược lại càng gắn bó với
nhau như hình với bóng. Dường như họ thấu hiểu nhau, tin cậy nhau, người tạp nham khác không thể xen vào.

“Ừm… thôi, chuyện đã đến mức
này nói gì cũng là thừa. Vĩnh An, ở đây không có người ngoài, con nói
xem con định xử lý việc này thế nào?” Vấn đề nhạy cảm, nhưng việc đã
thế, cuối cùng vẫn phải đối mặt.

Bên kia, Vĩnh An trầm lặng một lúc, rồi nói: “Mẫu thân, mẫu thân không thấy là chí ít cũng nên nói với con Hình Hoan… là ai?”

Đó là cảm giác rất đáng sợ, người kề sát gối chàng, người con gái mà ban
đầu chàng nghĩ thành thân do đính ước từ trước, bỗng có một ngày, trở
nên vô cùng xa lạ. Ngoài cái tên, chàng phát hiện mình chẳng biết gì về
nàng, thậm chí cả cuộc hôn nhân này là một trò lừa gạt.

“Chuyện này kể ra thì dài…”

Đó là chuyện của nhiều năm trước, Triệu gia trang còn là một thôn trang
nhỏ chưa có tên tuổi gì, lão gia nhà họ Triệu vừa mới thành thân, vẫn
còn là một thiếu hiệp oai phong lẫm liệt, làm giàu nhờ đi lừa gạt, giang hồ, cũng nhờ đó mà kết giao với một đám bạn chí cốt… Ừm, theo như ông
ấy nói thì đó đều là chí giao.

Trong đó, đi lại nhiều nhất là Quản đại nhân.

Khi đó Quản đại nhân vẫn chưa là đại nhân, mọi người gọi ông ta Quản thư sinh.

Triệu lão gia giới thiệu cho ông ta quen một cô nương, nhưng do nhà nghèo,
không cưới làm vợ được. Triệu lão gia nghĩ, đã giúp thì giúp cho chót,
vậy là, cho ông ta một chuỗi bạc giúp ông ta xây một căn nhà, tiện thể
giúp ông ta chuẩn bị hôn sự.

Để cảm ơn, hai nhà thương lượng sau này sẽ trở thành thông gia.

Nhưng chuyện đời chẳng biết thế nào, ai ngờ, Quản thư sinh năm đó chớp mắt đã đỗ đầu bảng, làm quan, nhanh chóng trở thành Lễ bộ Đại lang.

Khi lão phu nhân nhớ đến hôn sự trước kia, đến phủ hỏi hôn, người ta không
chịu nhận, chê gia thế võ lâm khó lòng mở mày mở mặt, không muốn làm khổ khuê nữ nhà mình. Đúng lúc đó, Hình Hoan xuất hiện trong tầm mắt của
lão phu nhân.

Vậy rốt cục Hình Hoan là ai?

“Nó đúng là
đứa con gái chăn dê, rất trong sáng. Cha con và cha nó… Ôi, mối quan hệ
rất huyền diệu bí ẩn. Triệu gia luyện kiếm, Hình gia luyện đao, trên
giang hồ cũng coi như mỗi người một góc trời. Tuy hai người đã đấu với
nhau nhiều năm, nhưng ít nhiều có yêu quý nhau. Khi cha con bị kẻ thù
truy sát, đám bạn “quý hóa” đó đều chạy đâu mất, chỉ có cha của Hình
Hoan thấy nghĩa không từ đứng ra giúp đỡ.”

Nghe câu chuyện của
ngày xưa, Vĩnh An dần dần nhíu mày, dường như đó mới đúng kiểu giang hồ, đẫm máu tanh nồng, anh hùng nương tựa anh hùng. Nhưng lúc này, chàng
lại thấy, giang hồ hỗn loạn như hiện nay lại tốt hơn, “Vậy sau đó thì
sao?”

“Sau đó ư? Thực sự nói thẳng ra là, cha con bị truy sát,
vậy là bỏ chạy, chạy mãi chạy mãi, chạy đến nhà họ Hình. Ừm… kết quả là, cha con bị giết, Hình gia cũng bị liên lụy…”

“…” Vậy thôi, chàng thu hồi lại suy nghĩ ban nãy. Giang hồ, từ ban đầu nó đã chẳng ra gì!

“Nhà ta có lỗi với nhà họ, sau đó mẫu thân vẫn cứ đi tìm hai mẹ con họ. Lần
đầu tiên gặp Hình Hoan, nó mới có bảy tuổi, mất tích một ngày một đêm,
ta và Hình phu nhân tìm thấy nó trong rừng, khi tìm thấy nó bị thương
khắp mình mẩy, nhưng vẫn còn thở, vẫn sống được.”

“Sao nàng ấy
lại chạy đến đó?” Trán chàng nhăn hơn, sau hai năm, lần đầu tiên Vĩnh An hiểu Hình Hoan, tuổi thơ, quá khứ của nàng hóa ra lại cơ cực như vậy,
nhưng nhìn nụ cười của nảng vẫn ấm áp lạ kỳ.

“Nó nói, bệnh của
nó khó chữa, sớm muộn gì cũng chết, không muốn liên lụy tới mẫu thân,
nên trốn đi. Nó cố ý chạy vào khu rừng toàn rắn rết độc, định chết như
một tai nạn, không để mẫu thân tự trách mình.” Nói rồi, lão phu nhân
nghẹn ngào. Suy nghĩ của con trẻ thật nông nổi, nó không biết rằng dù
chỉ là tai nạn, người mẹ vẫn sẽ luôn tự trách mình. Nhưng với độ tuổi
của nó khi ấy có thể cắn răng quyết định như vậy đã là hiểu chuyện,
khiến người ta thương tâm lắm rồi.

Triệu Vĩnh An bỗng cảm thấy
buồn cười, cười sự ngu ngốc của mình. Trước kia, liệu chăng chàng đã bị
mù? Tại sao lại cho rằng nàng không có chủ kiến, không thể độc lập,
không có tư tưởng? Sự thực là nàng độc lập đến đau lòng. Bảy tuổi… dù là bây giờ bảo chàng tưởng tượng một đứa trẻ bảy tuổi ở trong rừng toàn
rắn rết một đêm chàng cũng chẳng dám nghĩ.

Khi chàng bảy tuổi chàng đã làm gì? Kiêu ngạo vì được chiều chuộng, dỗi hờn, tranh giành với Tịnh An.

Tai ương nàng gặp phải do gia đình chàng gây nên, cuối cùng, nàng không những không trách cứ còn hầu hạ chàng tận tình.

“Nàng bị mắc bệnh gì? Chữa khỏi chưa?” Sau khi tỉnh ngộ, Vĩnh An mới nhớ đến chuyện quan trọng hơn.

Nghe lão phu nhân lại thở vắn than dài, lắc đầu bất lực, “Là một bệnh hàn,
bệnh từ hồi nhỏ. Từng có đại phu nói với Hình phu nhân, bệnh này phải
tập trung tất cả Tinh Thạch lưu truyền trong giang hồ để làm thuốc thì
mới chữa khỏi.”

“Tinh Thạch? Viên đá vỡ được coi là báu vật lưu
truyền đó ư?” Thấy mẫu thân gật đầu, chàng như dần hiểu ra chuyện. Xem
ra, Hình Hoan đồng ý che dấu tất cả về nhà họ Triệu làm dâu cũng là có
mục đích. Cuộc giao dịch ấy diễn ra giữa những người có tình nghĩa với
nhau, và chàng trở thành vật hi sinh lớn nhất, “Nàng đồng ý gả về cũng
là vì Tịnh thạch?”

“Tất nhiên là không phải. Dù nó không làm dâu ta cũng cho nó. Nó không muốn ta lo lắng về chuyện hôn sự của hai đứa
con, lại nghe nói lão chết tiệt họ Quản từ chối hôn ước. Vốn nghĩ may mà nó tìm được chốn yên thân, ta có được người con dâu tốt nhất thiên hạ,
kết quả… sớm biết con đối xử với nó như thế, năm đó ta đã không gượng
ép! Hình Hoan ấy à, xứng với người đàn ông tốt hơn con hàng vạn lần!
Nhìn gì mà nhìn, dù con là con trai ta ta vẫn sẽ nói như vậy!”

“Viên đá vỡ ấy rốt cuộc có bao nhiêu mảnh?” Bỗng Vĩnh An chuyển hướng. Nếu
chàng vẫn còn là con người thì không nên quan tâm xem ban đầu vì nỗi khổ nào mà nàng đồng ý gả về nhà này. Vì dù nguyên nhân có là gì, những năm tháng này người được lợi nhất vẫn là chàng.

“Không rõ, theo ta được biết có ba mảnh.”

“Tìm hết được chưa?”

“Nghe Hình Hoan nói, ở phủ họ Nhậm có một mảnh…”

Hóa ra là vậy, nàng chạy đến phủ họ Nhậm, kết thân với Nhậm Vạn Ngân, mục
đích là vì thế? Vậy mà khi đó ngày nào chàng cứ lo lắng nàng có đi ngoại tình, vài ngày lại đòi đi bắt gian phu, tìm chứng cứ để từ bỏ nàng,
thực ấu trĩ đến nực cười.

“Một mảnh nữa… Hoan Hoan nói là ở phủ họ Quản.”

“Quản Hiểu Nhàn?” Câu trả lời này thật quá bất ngờ, trong vòng nửa ngày ngắn
ngủi chàng đã phải kinh ngạc quá nhiều chuyện, giờ người đờ đẫn ra.

Nhớ lại khi đó gặp ở phủ họ Quản nàng mặc bộ đồ ni cô, tất cả những nghi
vấn đã có lời giải đáp. Dù Tịnh An xuất hiện ở đó với lý do gì, chí ít
thì chắc chắn Hình Hoan không làm gì bậy bạ. Có điều rõ ràng nàng đã
không tìm được thứ cần tìm, nếu không mẫu thân đã có tin tức.

Nghĩ vậy, chàng mím môi, một quyết định bồng bột dội lên tim chàng.

Triệu Vĩnh An gật đầu, trịnh trọng đồng ý sẽ thành thân với Quản Hiểu Nhàn,
nghe nói mất khoảng nửa ngày đã nhanh chóng chuẩn bị xong lễ vật để đến
phủ họ Quản trao lễ. Đội đi đội lễ rất dài, hoành tráng, ồn ào khắp chốn kinh thành.

Lão phu nhân mắng mỏ cũng không được. Khóc lóc, gào thét, dọa tự vẫn vẫn không xong.

Trong khi đó Hình Hoan lại phản ứng bình thản nhất, đóng cửa, không quan tâm đến những ồn ào bên ngoài.

“Rầm!”

Cánh cửa phòng bị người ta đá mạnh bật ra.

Tờ giấy mỏng manh có chữ mực đen bay lững lờ từ trên xuống, rơi xuống bàn trước mặt Hình Hoan.

Nàng đưa tay đẩy tách trà ra, mắt nhìn xuống, đập vào mắt là hai chữ vô cùng quen thuộc – Từ hôn.

Không giống với những lần trước, lần này không có cả bao thư nhét vào, cũng
không ném mạnh trước mặt nàng như mọi khi. Bình thản như chỉ là một bức
thư báo bình an, nhưng thực sự là, Hình Hoan cảm nhận được rằng, bức từ
hôn này thật hơn bất cứ bức nào trước kia.

Trước kia, nghĩ ràng
ngày này sớm muộn rồi cũng sẽ đến, tim nàng lại quặn đau, chỉ sợ bản
thân sẽ không chịu đựng nổi, sợ nhất là mình sẽ khóc lóc, càng sợ nàng
mình sẽ giải bày tâm sự lần đầu tiên với chàng là vì chuyện này.

Nhưng bây giờ, khi tất cả những điều đó xảy ra thật thì tim nàng lại lặng lẽ
như dòng nước. Không có nỗi đau mà nàng dự tính, không có gì là bất ngờ. Điều khiến Hình Hoan bất ngờ là không có cảm giác giải thoát nhẹ nhõm,
ngược lại lại càng cảm thấy bị dồn nén.

Nàng ngẩng mặt lên nhìn Triệu Vĩnh An, đôi môi mím chặt không động đậy, đợi chàng nói trước.

Quả nhiên, chàng vẫn như mọi khi không đợi được, một lúc sau, phá vỡ sự yên lặng, “Ta quyết định thành thân với Hiểu Nhàn.”

“Chúc mừng!” Nàng thở nhẹ, ngẩng mặt mỉm cười.

Hình Hoan không biết rằng, trong mắt Triệu Vĩnh An nụ cười đó mỉa mai thế
nào, “Nàng vui lắm sao? Vứt bỏ được ta rồi? Có thể thành đôi với đại ca
ta rồi?”

“…” Thật chẳng ra sao, nàng không hề cảm thấy sự hưng
phấn ấy! Trở ngại giữa nàng và Tịnh An chưa bao giờ là chàng, đó là ánh
mắt người đời, là nàng không đoán định được tâm sự của Tịnh An!

“Nàng rất muốn có mảnh Tinh Thạch đó sao? Ta có cách để Quản Hiểu Nhàn cam tâm tình nguyện dâng nó ra.”

Ngụ ý của lời nói đó là, lần này vì nàng nên chàng mới đồng ý thành thân,
hi sinh rất lớn, nếu nàng còn là người thì đừng ở bên cạnh Tịnh An như
không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng rõ ràng chàng không hiểu rõ
Hình Hoan. Một lúc nào đó, lý trí của nàng hoàn toàn có thể che đậy cảm
tính, ví dụ như lúc này, “Đừng hù dọa muội như thế, làm như chàng vĩ đại lắm. Chàng vốn như cá gặp nước, chờ đợi ngày này đã hai năm nay.”

“Nàng là đồ ngốc sao?” Vĩnh An chợt gầm lên.

“Chàng mới là đồ ngốc! Cả nhà chàng… không, Triệu gia trang chỉ sinh ra chàng là đồ ngốc!”

“Nàng có lương tâm không vậy? Ta cho nàng toại nguyện vĩ đại như vậy, nàng
không cảm động chút nào sao? Đúng là suốt hai năm qua ta cứ mong chờ
ngày này. Nhưng bây giờ, muội ấy và ta chỉ là bạn bè! Nếu ta không yêu
nàng đến phát điên, liệu có làm chuyện ngu ngốc này không?”

“Chàng nói cái gì?”

“Nàng bị điếc sao? Ta nói ta yêu nàng, yêu sắp phát điên lên rồi! Bị nàng và
sư huynh giày vò đến sắp điên rồi! Chỉ cần nàng bình yên vô sự, thì bắt
ta thành hôn vói một con lợn, sinh ra một đàn lợn, ta cũng đồng ý! Nếu
nàng còn lương tâm, đợi sau khi ta lấy được miếng Tinh Thạch, hai ta sẽ
cùng nhau đi thật xa.”

Không cần nghi ngờ mình có nghe nhầm
không nữa, từng câu từng chữ chàng nói rất rõ ràng, gào lên rất to, Hình Hoan nghe rất rành rọt. Nàng thở mạnh, bắt đầu hồ nghi không biết chàng có điên thật không.

Yêu nàng? Hai năm rồi, chà đạp lâu như thế rồi, giờ lại nói yêu nàng đến phát điên?

Chàng có biết nàng đã bị chàng giày vò đến nỗi điên rồi không.

“Nàng nói gì đi chứ, đừng giả ngốc như thế, ta chỉ cần nàng nói một câu.”

“Chàng muốn thiếp nói gì?” Nếu như hai tháng trước chàng nói câu này thì có lẽ nàng đã hạnh phúc đến phát khóc, nhưng bây giờ chàng mới nói. Hình Hoan quay mặt đi, thở dài, nhắm mắt lại, định cho tâm tư tĩnh lại. Một lúc
sau, nàng mở mắt ra, nhìn chàng, “Chàng có hiểu thế nào là tình yêu
không? Thế nào là trách nhiệm không? Nếu chàng không yêu Hiểu Nhàn cô
nương, thì đừng thành thân với cô ấy, đừng làm tổn thương người khác
nữa, thiếp không cần chàng làm những điều đó. Thiếp không có tim không
có gan, không cảm động đâu.”

“Nàng có giỏi nói lại một lần nữa
xem.” Phắt cái, không xúc động như trước nữa, chàng bỗng bình tĩnh lạ
thường, giọng nói trầm, chậm.

Rất ít khi Hình Hoan xúc động đến
vậy, chỉ có điều lần này thực sự nàng quá tức giận. Rốt cuộc Triệu Vĩnh
An coi nàng là cái gì? Không yêu thì ném bỏ nàng không thương tiếc; khi
tự cho rằng yêu nàng thì ngang ngược hoàn toàn không cần đếm xỉa đến cảm nhận của người xung quanh.

“Thiếp nói nếu chàng không yêu Hiểu
Nhàn cô nương, thì đừng chà đạp người ta, một người con gái cả đời có
bao nhiêu tuổi thanh xuân mà phung phí! Thiếp không có tim, không gan
vậy đấy, đừng hi vọng thiếp sẽ… ưm!”

Nàng chưa nói hết đã bị chàng nén chặt môi lại.

Nụ hôn như muốn cướp giật, không theo bất cứ trình tự dần dần, chàng cứ thọc mạnh đầu lưỡi chiếm đoạt nàng, cắn đau môi nàng.

Mỗi tích tắc, hơi thở đều như nói về quyền sở hữu của chàng. Người con gái
đang trong lòng là của chàng, chỉ cần chàng không buông tay ra, thì nàng không được phép đi đâu cả. Trong khi Triệu Tịnh An vô trách nhiệm thì
chàng có thể làm cho nàng nhiều điều. Chàng mới là người hiểu nàng nhất, hiểu tất cả quá khứ nàng cất giấu trong lòng, hiểu thứ nàng muốn có,
thậm chí không từ thủ đoạn chỉ vì để nàng can tâm tình nguyện gọi lại
một tiếng “tướng công”.

Những suy nghĩ ấy khiến động tác của
chàng càng thêm thô bạo, bàn tay ấm nóng đặt lên eo nàng, lướt qua tầng
tầng lớp lớp áo bông chướng ngại, nó nóng bỏng trên sống lưng mịn màng
của nàng. Cảm giác tiếp xúc này khiến chàng như bị ma nhập, không cưỡng
lại được…

“Bỏ, bỏ thiếp ra!” Khi tay chàng di chuyển đến cúc áo
của Hình Hoan, cuối cùng nàng cũng thoát ra khỏi sự kìm cặp của chàng,
nàng quay mạnh đầu lại, lên tiếng phản đối.

“Xin lỗi…” Nhận thấy nàng sợ hãi, chàng chợt bừng tĩnh, cánh tay thả lỏng.

Chính sự hoảng hốt trong giây phút ấy, khiến Hình Hoan có chỗ thoát, rời xa
khỏi chàng. Dường như khắp cơ thể chàng là kim châm, động vào nó là đâm
đau thấu xương. Nàng trốn tiệt, không chỉ tránh xa khỏi phạm vi chàng có thể chạm vào, thậm chí mất tích khỏi tầm mắt của chàng.

Lặng người hồi lâu, Triệu Vĩnh An đứng nhìn nàng chạy ra ngoài, không đuổi theo.

Chân chàng như cứng đơ lại, chỉ cần nhức lên cũng tiêu tốn toàn bộ sức lực.

Chàng vô vọng nhắm mắt, có rất nhiều điều muốn nói, tại sao nàng không muốn nghe dù chỉ rất ngắn?

Chỉ muốn xin lỗi vì sự hoang đường trước kia của mình. Chỉ muốn nói rằng,
trước đây chàng đã không làm tốt, làm lại từ đầu có được không? Chắc
chắn chàng sẽ tìm mọi cách để tìm cho nàng Tinh thạch, chữa khỏi bệnh
cho nàng, sau đó chẳng cần lo nghĩ gì, họ sẽ cùng nhau đi ngao du thiên
hạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui