Có một số chuyện không phải cứ theo rập khuôn rồi thì chắc chắn cuối
cùng cũng như thế. Có đôi khi vấp vào một ngã rẽ nào đó mà tạo nên một
biến động khó nói nên lời.
******
Mọi hôm chủ nhật cô đều dậy sớm, nhưng đêm qua cô suy nghĩ chuyện gì đó mà
đến tận gần sáng mới chợp mắt được. Lúc cô dậy thì nhóc Quân đã xuống
giường tự khi nào.
Chuyện gì đó? À là chuyện gì? Hình như…hóa ra không phải mơ sao.
Thật khó tin!
-“Chị mệt hay sao vậy, mấy hôm chị dậy sớm lắm mà!”
-“Ừ.”
-“Sáng sớm mẹ có qua tìm chị mà chị chưa dậy.”
-“Có chuyện sao?”
-“Làm sao em biết. Chị có xuống ăn sáng không, hay là nhờ chị Nương đem lên.”
-“Đem lên đi.”
Nói xong cô lập tức vào nhà vệ sinh. Cô suy nghĩ, bà Ngọc Lan muốn nói gì
với mình mà lại tìm vào sáng sớm. Có liên quan gì đến chuyện đêm qua
không? Cô hoàn toàn không biết gì cả.
Ăn sáng xong, nhóc Quân đi sinh hoạt lớp. Cô cũng định ra ngoài với Hàn Phong nhưng bà Ngọc Lan lại lên phòng tìm.
Ánh mắt bà ấy rõ ràng là lo sợ, hoang mang. Cô không thể điều khiển theo
cảm xúc của mình được. Vốn dĩ cô muốn gặp Hàn Phong là để nói chuyện hôm qua mình nghe được cho hắn biết rồi xem xem nghĩ chuyện phi thực tế này là như thế nào. Tiếp theo đó cô sẽ về nhà bà Hồng, hỏi những chuyện
liên quan trước kia để xem chúng có liên kết gì với nhau không.
Nhưng, câu nói của bà Ngọc Lan vừa nói với cô, rõ ràng cô cảm thấy chính là sự thật đang dần sát với cô rồi vậy.
Cô là một người mặc dù biết sự thật tồi tệ thế nào đi nữa thì vẫn cố tỏ ra bình tĩnh hơn cả mức bình tĩnh. Cô muốn mình xem như sự thật đấy là
không phải vì chưa đến kết thúc cuối cùng, không có gì là không thể xảy
ra. Hoặc là một chuyển biến khó lường nào đó.
Vốn dĩ cô đã tỏ ra bình tĩnh rồi, nhưng khi thấy bà Ngọc Lan nói những lời thật lòng từ tâm, lòng cô rõ ràng có hơi lung lay.
Phải nghe theo lời bà sao, phải làm con rùa rụt cổ sợ hãi khi đối diện với
sự thật này sao. Có bao giờ ai thấy trên con đường mình đi lúc nào cũng
trải sẵn màu hồng không. Thật sự là không thể. Nhưng song với đó cũng
không có nghĩa con đường của bạn sẽ mãi mãi là màu đen.
Một phần là do số phận, một phần là do chính bạn tạo nên. Nhưng cớ sao, con đường của riêng cô, số phận cũng không phải, tự mình lại càng không. Mà chính là do “duyên trời” áp đặt.
Bà Ngọc Lan đã nói với
cô rằng:” Mẹ xin lỗi con, thật sự mẹ xin lỗi con, mẹ không biết có thể
bảo vệ con được hay không nhưng mẹ hứa mẹ sẽ bảo vệ con đến hơi sức cuối cùng. Me sẽ không nói trước được tương lai, nhưng bây giờ tất cả là mẹ
muốn tốt cho con. Con hãy nghe theo mẹ một lần thôi được không.”
Nghe theo! Một cụm từ rất hay. Cậu nói của bà, cô nghe cũng hiểu được bảy
phần nguyên do. Nhưng tại sao bà ấy lại làm vậy. Có thật là tình mẫu tử
luôn thiêng liêng dù có cách xa bao nhiêu năm hay không? Cô làm sao biết được.
Bà ấy muốn đưa cô đến một nơi không một ai biết.
Bà ấy nói chỉ cần cô bước sang tuổi 18, cô sẽ an toàn. Lúc đó cô đã chắc chắn người mẹ này muốn bảo vệ cô. Cô cảm động, hốc mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh và xin thêm thời gian suy nghĩ. Cô chẳng hỏi bất cứ
nguyên do tại sao vì đơn giản sự thật đã được cô nắm gọn trong lòng bàn
tay.
Bà Ngọc Lan rất gấp gáp, nói trong đêm mai phải đi
rồi, còn chuyện gì chưa hoàn thành phải ráng thu xếp. Đi xa, là trốn
khỏi đây. Bà ấy làm như đi một chuyến du lịch gấp gáp.
Với tài sản của Dương Trực, tìm ra cô cũng không phải khó, tại sao bà ấy
còn cố chấp. Hay là cứ thử đối diện với sự thật một lần, đến lúc không
cứu vẫn được nữa thì hay. Đâu cần phải trốn tránh như vậy.
Cô thông báo tình hình ngắn gọn cho Hàn Phong và bà Hồng hiểu, cũng không
đợi hai người họ hồi đáp mà gấp rút chuẩn bị. Đơn giản ngya lúc này là
thời điểm tốt vì ông Dương Trực đang đi công tác.
Cô
không phải là không dám đối diện sự thật, mà là cô đang muốn chứng minh
cho ông ta thấy, sự tồn tại của cô không liên quan gì đến gia sản của
ông. Để ông ta nhận ra cái lời nguyền đáng ghét đó chỉ là hư danh, vô
thực.
-“Nơi đây rất tốt, mẹ tin rằng sẽ khó tìm ra. Mẹ đã đổi tên con, sắp xếp trường cho con cả rồi, bên đó con có nhà cho con
ở. Chỉ cần qua tuổi 18, mẹ chắc chắn sẽ đón con về.”
Cô chỉ gật đầu, ôm lấy bà ấy như tạm biệt. Cô còn chưa tạm biệt lấy một ai mà ra đi như thế này rồi.
Nhưng cô quên mất một điều, khi bà Ngọc Lan cố tình bảo vệ cô, bà ấy sẽ gặp nguy hiểm. Cô chưa bao giờ nghĩ qua.
Lúc lên xe, cô bặm môi nhìn bà, tay vẫy vẫy.
-“Cảm ơn mẹ, nếu sau này vẫn ổn, con nhất định sẽ tự quay về.”
Bà rõ ràng là há hốc miệng vì ngạc nhiên, bà không thể nào tin được cô nói chuyện được. Bà định nói gì đó nhưng xe chở cô đã lăn bánh.
Lúc nước mắt cô lăn, cô đâu biết rằng có một nụ cười nhếch mép đâu đó.
Chuyến đi hôm nay, đúng là thay đổi tất cả đường đi của cô, nhưng không đúng
theo đường ray cô đã định. Mà là lệch đi một cách không tưởng. Cô sẽ
không biết được, hôm nay chính là ngày định mệnh của chính mình.
****
Ở một nơi khác, có một người phụ nữ, tay băng bó nhưng sắc thái trên
khuôn mặt vẫn y nguyên. Bà ta nhìn cô gái trước mặt, nhếnh mép.
-“Gia đình phá sản, rất dễ xảy ra thôi. Muốn cứu vãn không?”
-“Ý gì chứ? Mụ đàn bà độc ác.”
-“Hôm nay cô bạn thân đi nước ngoài mà bản thân không biết sao?”
-“Bạn thân, Kì Thư sao?”
Cô gái mở trừng mắt, lớn tiếng nói như không tin.
-“Ha ha, nó là con rùa rụt cổ, muốn trốn tránh sự thật thôi. Mà nghe nói
Hàn Phong, người mà cô thích cũng đi theo nó, cô muốn trơ mắt đứng nhìn
sao.”
-“Thì sao chứ?”
Lớn tiếng thì lớn
tiếng vậy thôi nhwung rõ ràng trong tâm đnag lung lay rất lướn. Suy nghĩ đầu tiên là họ có chuyện gì mà bỏ đi. Tại sao?
-“Muốn giữ cậu nhóc kia ở lại không? Như vậy cô sẽ có nhiều khả năng chiếm giữ hơn.”
-“Bằng cách nào?”
Đúng là tình yêu làm mù quáng, thường ngày rất thông minh nhưng đến lúc rối
tung mù một cục thì quên luôn thế sự. Lúc bấy giờ trong đầu Nhã Phương
chỉ muốn Hàn Phong đừng đi chứ chưa bao giờ đặt câu hỏi họ đi trong bao
lâu, có quay lại không?
-“Chỉ cần đổi chuyến bay của Hàn Phong là được. Cô hãy gửi chuyến bay sang cho hắn, vậy ắt sẽ xong thôi.”
Đơn giản, qua đơn giản. Nghĩ thế nhỏ lập tức lấy điện thoại ra gọi. Chỉ cần hắn ở lại, vì gì cũng được.
Nhã Phương đâu biết mình đang làm một hành động rất ngu ngốc mà suốt quãng đời còn lại sẽ là một day dứt không gì cắt bỏ được.
Lúc Nhã Phương gọi, Hàn Phong nào tin nhưng vì nghĩ là bạn thân, Kì Thư đã
nói ra chuyện cô ấy đi thì chắc hẳn cũng đã nói nơi nào cần đến nên ngay lúc đó hắn đã ra luôn sân bay.
Hắn muốn đến trước cô,
đón cô ở một đất nước mới lạ nên bay luôn lúc đó. Hắn muốn khi cô đặt
chân đến nơi đất khách, người cô thấy đầu tiên sẽ là người thân quen.
Nhưng hắn nào biết chính mình làm một điều ngu ngốc nhất.
Đó là vô tình đánh bỏ người con gái mình yêu!
Xe của cô đang xuống dốc, vốn dĩ cô đang nhắm mắt, nhưng thấy không ổn, liền mở mắt ra.
Mắt cô đang hé nhỏ, bỗng dưng mở trừng ra như thể không tin được. Người tài xế lái xe đã không còn trên xe. Mà xe thì đang lăn trên dốc không phanh lại. Cô hoàn toàn ngơ ngác không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
chân cô loạn xạ, muốn lên chỗ ghế lái phanh xe lại nhưng hoàn toàn là
không thể. Cô vội vàng lấy điện thoại, gọi vào số mình tin tưởng nhất. Bện kia, lúc cô vừa gọi điện cho hắn cũng là lúc hắn vừa lên may bay, nhân viên bảo tắt điện thoại. Họ đã bỏ lỡ nhau thật rồi.
Hướng của chiếc xe lệch đi, tim cô đập liên hồi. Tử thần, là tử thầng đang
đợi cô ư. Người cuối cùng cô tin tưởng nhất hóa ra lúc nguy hiểm nhất đã không còn bên cạnh cô ư.
Máy bay cất cánh một khoảng xa.
Xe mất phanh đang chạy trên con đường dốc, xung quanh là con sông lớn.
Cùng một lúc….
“ĐOÀNG.”
Không ai biết được nó xảy ra cùng một lúc. Nhưng sự thật là chiếc xe trên đường và máy bay đã nổ cùng một lúc.
Hắn tại sao lại không nghi ngờ khi lên một chiếc máy bay lại ít người hơn
mọi khi. Cô tại sao lại tin tưởng tình mẫu tử sẽ có thật như trong phim
như thế.
Là tin tưởng, mới có đau khổ.
Định mệnh.