Duyệt Thần

Nụ hôn chuồng chuồng lướt kia của Đường Hinh Duyệt đương nhiên không hề thỏa mãn Phó Dịch Thần. Anh đưa tay kéo người cô gần về phía mình, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn vừa nhẹ nhàng vừa mạnh bạo như muốn khẳng định chủ quyền cô từ bây giờ đã thuộc về anh.

Một hồi lâu, Phó Dịch Thần mới luyến tiếc buông môi cô ra.

“Anh đã ăn gì chưa?”

Phó Dịch Thần lắc đầu: “Vẫn chưa.”

“Em cũng chưa ăn. Anh đợi một lát em nấu cơm rồi mình cùng ăn.”

“Em chưa ăn tối?”

Đường Hinh Duyệt thấy anh thay đổi tông giọng liền cười trừ: “Không phải đợi anh về cùng ăn sao?”

Cô thấy hai hàng chân mày của anh vẫn nhíu chặt liền nhoẻn miệng cười: “Không phải như vậy mà…”

“Không phải chuyện gì? Là không phải đợi anh về cùng ăn hay…”

“Em có ca phẩu thuật ở bệnh viện, xong việc liền trở về nhà nên vẫn chưa ăn.”

“Được rồi, em vào tắm đi để đó anh nấu cho.”

“Nhưng mà…” Đường Hinh Duyệt ngập ngùng.

“Nhưng mà sao?”

“Tủ lạnh đã hết nguyên liệu nấu ăn mấy bữa nay rồi, em chưa có thời gian đi siêu thị để mua.”

“Hinh Duyệt, em nói anh nghe mấy hôm nay em lấy cái gì bỏ vào bụng thế hả?”

“Em ăn ngoài hoặc về nhà chính ăn, dù sao công việc bận rộn như thế em lấy đâu ra thời gian nấu ăn ở nhà chứ.”

“Em vào tắm đi, anh đi siêu thị mua đồ về nấu ăn.”

“Được ạ.”

Đường Hinh Duyệt nhanh chóng vào phòng ngủ lấy quần áo đi tắm còn Phó Dịch Thần thì xuống siêu thị gần chung cư để mua nguyên liệu về nấu bữa tối cho cả hai.


Phó Dịch Thần lấy xe đẩy đi lựa nguyên liệu. Anh biết nấu ăn nhưng nhà có người làm, bà Phó nấu ăn cũng rất ngon nên anh rất ít khi phải vào bếp. Từ lúc gặp Đường Hinh Duyệt thì dù muốn hay không thì anh luôn là người phải vào bếp nấu ăn cho cô. Nếu để người ngoài biết được chắc sẽ sốc lắm.

Được một lúc thì anh cũng đã mua xong liền nhanh chóng trở về bắt bay vào nấu ăn. Đang nấu ăn thì Tử Sâm gọi điện thoại đến.

“Alo.”

“Đến bar đi, phòng cũ. Mọi người đang đợi.”

Phó Dịch Thần chưa kịp trả lời thì giọng của Đường Hinh Duyệt từ trong nhà tắm vọng ra cắt ngang suy nghĩ của Phó Dịch Thần.

“Anh ơi, lấy dùm em cái chùm tóc với. Em quên lấy mất rồi.”

“Em bỏ ở đâu?”

“Anh xem trên bàn trang điểm của em xem có không?”

“Đợi anh một tí.”

Tử Sâm nghe thấy có giọng phụ nữ phát ra từ phía của Phó Dịch Thần liền tò mò lên tiếng: “Này, cậu bao nuôi nhân tình đấy à?”

“Vớ vẩn.”

Phó Dịch Thần mắng một câu liền bỏ điện thoại sang một bên đi lấy đồ chùm tóc cho cô.

“Của em.”

“Em cảm ơn.”

Quay lại với cuộc nói chuyện với Tử Sâm, Phó Dịch Thần thẳng thừng từ chối cuộc hẹn: “Không đi, mọi người cứ chơi đi.”

“Tại sao lại không đến?”

“Bận.”

Lãng Nghệ từ bên kia nói vọng vào điện thoại của Tử Sâm: “Bận ở nhà với chị dâu nhỏ sao?”

Phó Dịch Thần cũng không hề giấu diếm, vỏn vẻn đáp: “Ừ.”

“Con mẹ nó, cậu thật sự có bạn gái à?”

“Lạ lắm sao?”

“Là ai thế? Bọn tớ có biết không?” Vĩ Thành lên tiếng.

“Chắc là biết.”

“Con mẹ nó, cậu tính làm cho tụi này tò mò đến chết sao.”

“Thế nhé, tôi bận rồi.”

Dứt câu, Phó Dịch Thần liền tắt máy, tập trung chuẩn bị bữa tối.

Đường Hinh Duyệt từ trong phòng tắm bước ra, cô cất giọng hỏi: “Anh nói chuyện với ai à?”

“Bạn anh. Có cơ hội sẽ cho em gặp bọn họ.”

“Ừm.”

“Em đi sấy tóc đi rồi mình ăn cơm tối.”

“Em biết rồi.”

Đường Hinh Duyệt đi vào trong lấy máy sấy sấy khô tóc. Phó Dịch Thần nấu ăn xong, anh dọn thức ăn ra bàn rồi đợi cô.


“Em xong rồi.”

“Anh nấu xong rồi, mình ăn thôi em.”

“Dạ.”

Cả hai dùng bữa tối xong, Phó Dịch Thần không vội trở về nhà ngay mà ở lại nhà Đường Hinh Duyệt, cả hai cùng nói chuyện, tâm sự để hiểu nhau hơn.

Phó Dịch Thần đem những chuyện vừa qua kể cho Đường Hinh Duyệt nghe, anh muốn cô hiểu rõ hơn về tính chất công việc của mình và hơn hết anh muốn biết cô có suy nghĩ gì khi biết anh có dính dáng đến thế giới ngầm.

“Mẹ anh muốn anh lấy cô gái tên Lucsi kia sao?” Đường Hinh Duyệt cất giọng hỏi.

“Ừ.”

“Thế sao anh lại chạy đến đây tìm em?”

“Hinh Duyệt.”

“Sao ạ?”

“Nãy giờ anh nói rất nhiều nhưng em chỉ lọt tai mỗi chuyện mẹ anh muốn anh cưới Lucsi thôi à.”

“Thì em cũng chỉ hỏi thôi mà, anh lớn tiếng với em làm gì?”

“Rõ ràng em cố tình ăn giấm chua.”

“Em mới không có.”

“Thế giới của anh rất phức tạp, em có sợ không?”

“Sợ chuyện gì?” Đường Hinh Duyệt hỏi ngược lại anh.

Phó Dịch Thần nhất thời không biết phải trả lời như thế nào cho phải. Cô thấy anh trầm tư liền lên tiếng đáp: “Nếu em sợ em đã không chọn ở bên cạnh anh.”

“Ừm.” Phó Dịch Thần như trút được nỗi lo trong lòng mình.

“Sau này có chuyện gì anh có thể nhẹ nhàng nói với em, nhất định em sẽ chăm chú lắng nghe, đừng ra tay với em như Lucsi là được. Em sợ đau…”

“Khùng quá.”

“Em nói thật mà. Tuy em là bác sĩ nhưng em rất sợ đau.”

“Được rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

“Sau này dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra anh nhất định sẽ không bao giờ làm tổn thương em. Đây là điều anh có thể cam đoan với em.” Phó Dịch Thần nói tiếp.


“Nếu anh không làm được thì sao?”

“Tùy ý em định đoạt.”

“Được.”

“Không nói chuyện này nữa. Công việc của em dạo này sao rồi?”

“Vẫn ổn.”

“Nếu cần anh giúp đỡ chuyện gì thì cứ nói với ai, đừng ngại.”

“Dự án hợp tác với tập đoàn Quân Thần cũng đã ổn định, Đường thị cũng đã trụ vững được. Công việc ở bệnh viện thì vẫn như vậy. Nhưng có lẽ sắp tới em sẽ giảm bớt lượng công việc ở bệnh viện lại.”

“Hửm?”

“Em đang tìm tài liệu liên quan đến việc ký hợp đồng hợp tác giữa Đường thị và Phùng Thiệu Phong. Nếu em không vạch trần được ông ta nhất định một ngày nào đó ông ta cũng sẽ tìm đến em.” Đường Hinh Duyệt bộc bạch.

“Chuyện này anh có nghe Dịch Dương nói qua.”

“Đó có phải lý do anh chọn đầu tư vào Đường thị với số tiền lớn như vậy không?”.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

“Anh là người làm ăn, có lợi đương nhiên sẽ không bỏ qua rồi. Ngược lại là em, sao lại chọn tin tưởng một người xa lạ như anh?”

“Lúc đó, ba em cũng tìm được một số nhà đầu tư chịu rót vốn vào đường thị nhưng đổi lại họ sẽ nhận lại số cổ phần tương ứng nhưng anh thì khác. Anh rót vốn vào tập đoàn thông qua dự án hợp tác và nhận lấy lợi nhuận, với lại chỉ có cách này Đường thị mới có cơ hội trở mình. Em không hẳn là tin tưởng anh sẽ đầu tư số tiền lớn như vậy nhưng em vẫn muốn đánh cược một lần, đó chính là chiếc phao cứu sinh cuối cùng em đương nhiên phải nắm bắt cơ hội thật tốt.”

Phó Dịch Thần đưa tay xoa xoa đầu cô, giọng cực kỳ dịu dàng lên tiếng: “Anh biết như vậy nên anh mới đầu tư vào Đường thị.”

“Hửm? Ý anh là không phải do dự án của em làm tốt nên anh mới chọn Đường thị sao?”

“Không phải như vậy. Dự án của em rất tốt, đổi lại nếu một tập đoàn khác làm được dự án này như em Quân Thần chắc chắn sẽ đầu tư nhưng nếu không phải người đứng đầu dự án là em thì sẽ chẳng bao giờ có con số ấy xuất hiện trên hợp đồng.”

Đường Hinh Duyệt nhoẻn miệng cười: “Xem ra Phó tổng cũng có hiếu với gái quá nhỉ?”

“Chỉ có Đường tổng mới nhận được đặc quyền này mà thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận