Cả hai ăn cơm xong, rồi lên lại lớp, đang nói chuyện vui vẻ thì………
- Chào cậu- Quỳnh từ đâu chui ra
- A, chào, có chuyện gì sao Quỳnh- Nhi hỏi
- Tớ có chuyện muốn nói với cậu
- Có chuyện nữa sao??, vậy cậu nói đi
- Nhưng…..- Quỳnh nói rồi quay sang Hàm
- À..vậy thôi tớ đi lên lớp trước- Hàm nói rồi đi
- Có chuyện gì sao Quỳnh
- Nhi, chuyện này có hơi quá đáng, nhưng cậu có thể……..chuyển trường khác ko????
- ....
- Tớ xin lỗi, nhưng cậu có thể ko- Quỳnh nói rồi đi
- Lý do??????, tại sao cậu lại muốn tớ chuyển trường????
Quỳnh khựng lại
- Cậu biết câu trả lời mà đúng ko???- Quỳnh nói rồi đi thẳng
- ....
Im lặng, chỉ nghe tiếng gió xào xạc của những hàng cây xung quanh
Nhi cố ngẩn đầu lên, bước đi
Tại lớp
- Chị Nhi- Kinh [ Cislew ] gọi Nhi
- Ơ, Cislew, có chuyện gì sao??
- Chị ko cần gọi em như thế đâu, gọi Kinh được rồi, à mà, con nhỏ đó là ai thế??
- Là bạn em, hhihi- Nhi nói rồi đi đến chỗ ngồi
Thiện và Quỳnh đang ngồi đó
Nhi chỉ liếc nhẹ Quỳnh, chứ ko nhìn Thiện
Buổi học trôi qua khá nhanh, đối với Nhi
- Nhi, tớ có chuyện muốn nói với cậu- Thiện gọi Nhi lại
- Có gì sao???- Nhi hỏi
- Đi ra quán, nói chuyện với tớ- Thiện hằn học
- Cậu bị điên hả, thả tớ ra- Nhi vùng vẫy
- Đi…tớ có chuyện muốn nói
- Vậy thì nói ở đây đi- Nhi hất tay Thiện ra
- NÓi đi, cậu và Hàm là gì??
Nhi nhìn Thiện đầy giận dữ
- Liên quan quái gì đến cậu
- Liên quan, có liên quan với tớ
- Liên quan gì, cậu đã có vợ, lo cho vợ cậu đi, đừng làm phiền tớ
- Chỉ cần cậu trả lời câu hỏi của tớ thôi
- Thiện, tớ mệt mỏi lắm rồi, Thiện à, buôn tớ ra đi, cậu thích Quỳnh đúng ko, vậy thì lo cho QUỳnh đi
- Nhưng….tớ thích cậu
- ĐỪNG CÓ BẮT CÁ 2 TAY, TỚ GHÉT LOẠI ĐÀN ÔNG ĐÓ- Nhi hét lên
- TỚ GHÉT CẬU, CỰC KÌ GHÉT CẬU, TỚ MONG RẰNG MÌNH SẼ KO GẶP CẬU, THẬT SỰ GHÉT CẬU- Nhi hét lên rồi bỏ chạy
Tại nhà của Quỳnh
- Quỳnh, cho ba hỏi 1 chuyện- Ông Tuấn gọi QUỳnh lại
- Có gì sao ba
- À, thì là cô bạn của con hôm đó, cô bé đó có vẻ ít nói nhỉ
- À, Nhi hả ba, Nhi ko ít nói đâu, với lại nhắc mới nhớ, Nhi cùng họ với nhà mình đó ba, cậu ấy là Trần Dung Tố Nhi đó
Bỗng chốc, ly trà từ trên tay ông Tuần rớt xuống 1 cái choảng
- Con nói gì….nói lại cho ba nghe
- Nhi cùng họ với gia đình mình….ba ko sao chứ….ba ko khỏe chỗ nào hả
- Trần….Dung….Tố…..Nhi ư……………Lệ [ tên mẹ Nhi ]
- Quỳnh, ba đi lên công ty 1 chút, con ở nhà cẩn thận
Ông nói rồi chạy ra chiếc xe con, chạy thẳng 1 mạch
Ông chạy xồng xộc lên phòng ông
Ông mở chiếc máy tính ra và bắt đầu tìm thông tin, ông lôi ra bức ảnh, của ông và 1 người phụ nữ đang bế đứa nhỏ trên tay
Ông cầm bức ảnh run run
- Lệ……là em phải ko….Lệ- Ông lẩm bẩm
Ông Tuấn cầm bức ảnh rồi chạy thẳng đến nhà của Nhi
NỮa tiếng sau
Cộc…cộc
- Nhi hả con, cửa ko khóa, vào đi con
Chiếc cửa bắt đầu mở ra
- Lệ…………….
Mẹ Nhi giật mình quay lại, bà trợn to mắt nhìn người đang đứng trước mặt mình, con người đã bỏ bà đi mười mấy năm, giờ đang đứng trước mặt bà
- Ô..n..g….Tuấn
- Lệ…….
- Ông cút ra cho tôi, cút đi, ông bỏ nhà ra đi, giờ lại quay về, cút đi- Mẹ Nhi hất ông ra khỏi nhà
- Lệ…à….tôi xin lỗi bà….Lệ…nghe tôi nói đi Lệ
- Tôi ko nghe bất cứ thứ gì ông nói, biến ngay cho tôi, biến đi- Mẹ Nhi khóc lóc
Vừa lúc đó Nhi bước vào
- Mẹ…mẹ ko sao chứ
- Ông…sao ông lại ở đây- Nhi nhìn Ông Tuấn rồi nói
- Nhi …..là con đúng ko…Nhi- Ông nói rồi lấy tay rờ mặt Nhi
- Bỏ bàn tay của ông ra….vậy là ông biết rồi hả….tôi tưởng ông quên mẹ con tôi rồi chứ, bây giờ ông giàu lắm mà…đâu cần mẹ con tôi nữa
- giàu ư- Mẹ Nhi hỏi
- Ông ấy bây giờ là chủ tịch tập đoàn lớn nhất nước đó mẹ
- Vậy thì biến về tập đoàn của ông đi, đừng đến nhà chúng tôi nữa- Mẹ Nhi nói rồi đẩy ông ra
- Nhi…nghe ba nói đi………..
- Ông ko phải ba tôi…ông bỏ ẹ tôi lại 1 đống nợ….để bọn nợ đến hành hạ mẹ….ông ko xứng đáng làm ba tôi
- Nợ…ba sẽ trả hết nợ cho con….lúc đó bà ko cố ý bỏ lại mẹ con con đâu…Nhi à…nghe bà nói đi
- Gia đình tôi ko cần tiền của ông…..lấy tiền đó lo cho QUỳnh đi….tôi ko cần….ông đi dùm tôi
Nhi nói rồi đóng cửa 1 cái rầm….để mặc ông Tuấn có gọi to ngoài cửa
- Mẹ…mẹ ko sao chứ
- Trời ơi là trời……sao mà khổ quá vậy trời….đi thì đi luôn đi…còn về đây làm gì nữa chứ
- Mẹ………..
Ông Tuấn mệt mỏi bước về nhà….ông ngồi thơ thẩn trên ghế sofa, thở dài
- Tôi…xin lỗi bà Lệ….ba xin lỗi con Nhi…………..
- Ba có chuyện gì thế- Quỳnh đi đến hỏi
- Quỳnh à…con đã lớn rồi…..ba sẽ cho con biết 1 chuyện…
Ông Tuấn bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện lại cho QUỳnh
- Ba đùa với con hả ba…..làm thế quái nào mà Nhi lại là…….chị con chứ
- Quỳnh….ba ko đùa với con đâu…khi mẹ Nhi có mang Nhi…thì mẹ con cũng có mang của con….Nhi sinh trước con 4 tháng……Quỳnh à….ba xin lỗi….ba thật sự xin lỗi các con…..thật sự xin lỗi…- Ông Tuấn nói rồi ngất xỉu
- Ba…ba…ba…ko sao chứ…ba ơi…có người ko
Sáng ngày mai
Nhi vừa bước vào lớp thì
Bốp…Quỳnh tát vào mặt Nhi
- Quỳnh……
- Cô im đi…đừng có gọi tên tôi…..sao cô ác thế…..cô hại ba tôi giờ phải nằm viện…..dù sao….dù sao thì ông ấy cũng là cha cô…..cô có cần phải làm cái chuyện đó ko chứ…..cô ko biết là suốt mấy năm qua…ông ấy đã trầm lặng đến mức nào ko……..mỗi tuần ông ấy đều lên nhà thờ để cầu phúc cho ai đó……là gia đình cô đó…cô biết ko hả
Quỳnh nói rồi tức giận bước ra
Nhi đứng đó, ôm má mình……nước mẳ từ từ lăn xuống…..cô gục ngã
- Cầu nguyện ư??????Trầm lặng ư??????Nếu như vậy thì tại sao ông lại ***** ra đi chứ…….ông có biết trong thời gian đó mẹ đã khổ thế nào ko- Nhi òa khóc
- Chị Nhi, nín đi chị Nhi, ko sao đâu, ko sao đâu mà- Trân ôm Nhi vỗ về
- Quỳnh……em làm cái gì vậy- Thiện chạy theo QUỳnh nắm tay cô lại
- Bỏ em ra……cô ta luôn luôn chứng tỏ bản thân mình như 1 thiên thần…nhưng cô ta là 1 ác quỷ
- Quỳnh….em nói quá rồi đó….Nhi cũng phải có lý do để làm chuyện đó mà
- Anh bên cô ta hả…….đi đến bên cô ta luôn đi…đi đi
QUỳnh nói rồi bỏ chạy
* * *