Ê! Nhỏ Tóc Bím


Họ bước ra phía hành lang một cách thiểu não, vì chưa có bằng chứng nên không thể buộc tội, cũng không thể áp giải Ken về đồn, phần vì Ken đang trong quá trình điều trị, phần vì bị tập đoàn Thiên Phong tạo sức ép quá lớn.
– có lẽ chúng ta phải dùng đến máy phát hiện nói dối thôi.. Anh liên lạc với bên đó hẹn ngày đi! – viên cảnh sát trưởng lắc đầu thở dài.
– vâng.. – viên cảnh sát trẻ buồn rầu đáp.
~~ Tại phòng bệnh của nó.
– anh về đi.. nghỉ học nhiều quá không tốt đâu!-nó lắc đầu.
– không thích! -hắn ngồi phịch xuống ghế khoanh tay một cách bướng bỉnh.
– anh! sh… đồ trẻ con!-nó xì một tiếng rõ dài, đôi mắt đe doạ.
– không biết ai mới trẻ con nữa.. – hắn búng tay nhìn đểu nó.
– aishh…. không được! anh phải về trường đi! em bị hổng kiến thức thì còn nhờ anh dạy lại được, chứ anh mà bị hổng kiến thức thì..-nó đành xuống nước.
– thì sao? – hắn mở to mắt thản nhiên, nhìn mặt hắn bây giờ đúng kiểu ngây thơ vô số tội.
– thì rớt hạng chứ sao! không biết đâu! em không thích ai hạng 2 đâu! anh mà để tuột hạng thì em kiếm người đứng hạng một mà thích còn hơn! – nó chu môi chả treo.
– lỡ người ta là con gái thì sao? – hắn nhíu mày khó chịu.
– thì tới luôn! anh không biết đâu! em cũng thích con gái lắm đó chứ.. chẳng hạn như con My nè.. -nó vờ chớp mắt mơ mộng.
– hưm hưm.. – hắn hắng giọng nặng nề rồi vụng về đứng dậy, mặt có chút ngượng ngùng.
– về.. về đó.. – hắn đỏ mặt lắp bắp.
– không tiễn.. – nó khoái trá chùm chăn cười khúch khích.
– sh… – hắn lườm nhanh nó rồi tiến ra phía cửa.
*Cạch* – tiếng cửa phòng phát ra cũng là lúc nó tung chăn ăn mừng, nhưng chỉ được một lát, đuổi người ta về rồi bây giờ lại thấy nhớ, nhớ khuôn mặt điển trai đến nghẹt thở, nhớ nụ cười toả nắng, nhớ giọng nói luôn lạnh lùng nhưng lại đầy yêu thương, nó ngồi xuống phụng phịu, bật ti vi rồi lại tắt, trên ti vi hầu hết đều là bàn về Ken và Wing, họ túm tụm phán xét như thể họ biết rất rõ làm nó cảm thấy rất khó chịu, đến bản thân nó còn không dám chắc! họ thì biết gì?
– nhưng khoan đã.. – nó nói trong mơ hồ, tại sao lại có máu của người khác vương lên áo nó khi đó? rõ ràng lúc đó chỉ có Ken và nó, xung quanh hoàn toàn không một bóng người.. lẽ nào lại có ai đó cứu nó sao? chỉ nghĩ đến đó làm nó muốn tự tát vào mặt mình khi nghi ngờ Ken, vậy đấy.. nó không biết tại sao mình lại tin Ken, à không! là nó muốn tin ken, cái đêm đó nó thậm chí không run sợ trước Ken, nó như tin tưởng rằng Ken sẽ không hại nó, giờ thì nó nằm đây, không hề hấn gì cả, chính vì vậy làm nó càng tin tưởng trực giác của mình là đúng, rằng Ken không phải là Wing, rằng tất cả chỉ là trùng hợp…
Nó nằm bẹp xuống giường, 3 giây sau tung chăn bật dậy.
Nó co gối chống cằm đung đưa, *bang* , suýt lộn ngược xuống giường.
Nó leo tọt xuống đất đi đi lại lại, mệt.
– aish…… tui phải làm sao đây trời???? – sau một hồi vòng vèo, nó vò đầu hét toáng lên rồi ngồi thụp xuống nhìn chăm chăm nền nhà, nó đã thử đặt ra mọi giả thiết, tất cả đều không hợp lí, dù có suy diễn cỡ nào đi chăng nữa thì nó vẫn không tài nào đoán ra rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì.. nó không nhớ được dù chỉ một chút, cũng phải! chỉ tại cái “tật” dễ ăn dễ ngủ của nó, nó lại đứng bật dậy, đi đi lại lại với tần số nhanh và mạnh hơn, trong người vô cùng khó chịu, cảm giác bực tức bức bối đến điên người, ánh mắt rối loạn của nó đổi hướng ra phía cửa, thay vào đó là một đôi mắt kiên quyết, nó tiến thẳng ra hành lang, hùng hồn bước nhanh đến phòng Ken, tốc độ đáng nể.
Đang đi một cách hùng hồn thì nó quay ngoắt 180 độ về hướng phòng nó, tự nhiên khí thế hừng hực ban nãy bay đâu mất khi nó thấy Ken ngồi ung dung nghe nhạc trên giường bệnh, cộng thêm hơn chục vệ sĩ áo đen đứng canh ở ngoài làm nó tức điên đi đi lại lại ở hai phía, một là về phòng mình, một là dũng cảm bước vào phòng Ken.
– không được!!! – nó bỗng ôm đầu hét toáng lên làm mấy y tá và bệnh nhân gần đó nhìn nó với con mắt kỳ dị.
– phải đi chứ! ừ! đã đến đây rồi! – nó tiếp tục màn độc thoại, tay siết chặt đầy quyết tâm, nó tiến về phía cửa, mấy ông bảo vệ có vẻ nhận ra nó nên nhìn nhau gật đầu rồi dạt sag hai bên cho nó vào.
Nó hít sâu, lấy lại tinh thần, đôi mắt đầy tự tin, Ken đang ngồi khoanh tay, mắt nhắm hờ tận hưởng một bài nhạc nào đó, chiếc Head Phone đỏ làm nổi bật lên làn da trắng không tì vết, hình như thấy động, Ken từ từ mở mắt, quả nhiên là trực giác hơn người, Ken nhìn nó với đôi mắt lạnh tanh, nó đứ người, tự trấn tĩnh lại xem nó có thật sự quen người này thật không, sao ánh mắt có thể lạnh hơn băng thế này, đôi mắt bạc hoàn toàn khiến nó đóng băng tại chỗ, Ken nhíu mày, quay đi chỗ khác làm nó bừng tĩnh, nó e dè tiến lại chiếc ghế da đặt gần đó rồi ngồi xuống, Ken lại nhìn nó, ánh mắt không mất thân thiện mà nói đúng ra là có phần giận dữ, nó thất kinh, thì ra Ken có mặt đáng sợ đến vậy, nó đứng bật dậy, không dám ngồi nữa, thôi thì đành đứng.
– tôi… tôi.. à không.. mình. mình có chuyện.. chuyện muốn.. – nó bấu tay lắp bắp không thành câu, mặt cúi gằm nhìn trân trân nền nhà, ai nhìn vào chắc nghĩ nó đang tỏ tình.
Ken không có dấu hiệu phản ứng, vẫn nhịp tay ung dung, nó lén ngước mặt lên, nhìn thấy Ken vẫn đeo tai nghe, nó muốn tự cốc vào đầu mình vì độ ngu ngốc, ai đời lại nói trong khi người ta còn chẳng nghe thấy, hay nói đúng ra là chẳng thèm nghe, cũng chẳng thèm nhìn nó, ánh mắt bạc chỉ hờ hững khép lại phiêu theo điệu nhạc.
Nó thở hắt, nó biết bây giờ nó có nói gì thì Ken cũng chả nghe thấy.
– hưm.. tôi nghĩ cậu không nghe thấy gì.. tôi không biết lí do cậu đưa tôi đi đêm hôm đó là gì, nhưng tôi chỉ muốn biết rằng liệu lòng tin của tôi có đang đặt đúng chỗ hay không… liệu tôi có nên tiếp tục tin tưởng cậu? – nó thở nhẹ, dẫu biết Ken không hề nghe thấy, nhưng dù sao nói được ra làm lòng nó nhẹ đi rất nhiều, nó nhìn vẻ mặt Ken một lúc rồi lặng lẽ quay đi, bước chân chậm và đầy suy tư.
Bước một cách vô thức, từ lúc nào mà nó đã bước xuống khuôn viên bệnh viện, ngồi nhẹ xuống ghế đá nhìn mông lông như mất hồn.
Tại phòng Ken, cậu mở nhẹ đôi mắt bạc, gỡ head phone đeo xuống cổ, đôi môi nhếch lên nụ cười khẩy, những lời vừa nãy của nó dù cậu không hề nghe thấy nhưng cậu nhìn thấy, cậu nhìn thấy đôi môi nó nhấp nháy qua lớp kính bạc, còn lí do cậu có thể dễ dàng nhận ra khẩu hình thông qua cách nhấp nháy của môi nó thì là cả một câu chuyện dài.
~~Ken lên 7
Trần Bình An, một cô bé đặc biệt, từ khi sinh ra đã bị Câm bẩm sinh lại trải qua cuộc thập tử nhất sinh nên cha mẹ cô bé đặt cho cô cái tên này mong con gái mình sẽ hạnh phúc.
Hôm nay là sinh nhật mẹ Bình An, cô bé muốn giành tặng người luôn yêu thương mình một món quà thật đặc biệt, đập con lợn đất một cách quyết đoán mà không hối tiếc,An đếm từng tờ tiền lẻ mệnh giá 20,10 ngàn và cao nhất là 50 ngàn, nhà An không nghèo, cha mẹ đường đường là chủ của một ngân hàng lớn thứ 2 của Việt Nam, nhưng cũng chính vì vậy mà An được tập đức tính tiết kiệm từ bé, bởi nếu không phải từ những đồng tiền nhỏ lẻ ban đầu thì nhà An không có cái ngân hàng lớn như ngày nay, cẩn thận vuốt từng tờ tiền một cách ngay ngắn, đặt vào chiếc túi nhỏ xinh xinh, An tung tăng leo lên chiếc xe đạp hồng phấn đi đến siêu thị gần đó, An đã dự tính rồi, An sẽ tặng mẹ một lọ nước hoa, đối với An, mẹ đã sẵn là một bông hoa hồng thơm ngát, nhưng An muốn mẹ phải thơm hơn nữa, bởi An yêu mẹ lắm.
Trong định nghĩa của một đứa trẻ nít lần đầu đi siêu thị một mình thật háo hức cho đến khi đứng tần ngần trước nhưng gian hàng rộng lớn đầy ngừoi qua lại, cảm giác thật sợ hãi, thật hoang mang.
Đã tìm thấy quầy nước hoa, An đứng đó nhìn rất lâu, tần ngần, hình như An quên chuẩn bị thứ gì đó rất quan trọng, phải… là ngôn ngữ.. khoé mắt An hơi ngấn ậng lên những giọt long lanh, không được khóc!! An tự nói với bản thân, quẹt nhanh nước mắt, An hít sâu tiến đên quầy hàng, chị nhân viên được trang điểm xinh đẹp và kỹ càng nhìn An không mấy thiện cảm, có lẽ không tin mấy đứa trẻ nít như An đủ tiền để mua mấy món đắt tiền này, An mở to mắt không hiểu mấy.
– có mua không thì bảo chứ đừng phá! – chị ta khó chịu ra mặt.
-… – An chợt hiểu ra vấn đề, đưa bàn tay bé xíu ra chỉ vào tủ kính nơi đặt lọ nước hoa màu hồng nhạt mỉm cười rất hiền.
– 2 triệu! – chị ta nói cộc lốc lấy lọ nước hoa ra đặt trên bàn, vẻ mặt khinh khỉnh như không tin An có đủ tiền.
-… – phù, An thở nhẹ vì vừa đủ tiền và còn dư ra một ít tiền đủ ăn cà rem
An lấy ra trong túi cái bóp xinh xinh rồi chìa ngay ngắn ra trước mặt chị nhân viên mà mỉm cười thật tưoi, An vui lắm, An đã mua đc quà cho mẹ, nhưg đáp lại vẻ mặt háo hức của An là cái trợn tròn mắt của chị nhân viên.
– mày tính đùa đến bao giờ nữa hả con kia?-chị nhân viên đay nghiến nhìn sấp tiền lẻ trên tay An.
… – quá bất ngờ, An không kịp phản ứng, chỉ biết đứng chết trân ở đó.
– sao không trả lời?mày câm à?- chị ta càng tỏ ra bực tức trợn mắt gắt
… – vẫn chưa thể định thần, An mở to mắt không hiểu ra vấn đề, đầu lắc lắc chìa xấp tiền về phía chị ta.
– ơ cái con ranh! – chị ta chu chéo hất sấp tiền trên tay An bay tứ tung, An rơm rớm lúi húi nhặt nhạnh từng tờ tiền bay lung tung, gian hàng ở phòng kín nên không một ai nhìn thấy,An cảm thấy mọi thứ như ù đi bên tai, ba chữ “mày câm à” An vốn đã nghe nhiều lần nhưng lần nào cũng như những nhát dao cắm thẳng vào trái tim non nớt ấy, khoé mắt cay rát, chẳng lẽ bệnh tật cũng là một cái tội? đâu ai đc chọn lựa hoàn cảnh mình đc sinh ra? An có lỗi vì An câm? Cứ mỗi lần như vậy khoé mắt An lại ậng nước, người câm thường đi chung với điếc, riêng An thì thính lực hoàn toàn bình thường, thậm trí còn có phần hơn người thường, là may hay rủi? An hiếu kì hơn cả..
– chị kia! chị nghĩ chị đang đối xử với khách hàng kiểu gì vậy hả?- 1 cậu nhóc dựa vào tấm cửa gỗ, đôi mắt bạc thách thức người nhìn.
– Cậu Ken.. tôi.. Tôi..- chị ta mặt cắt không còn hột máu, lùi lùi lại sau cho đến khi không còn đường lui.
– để mình giúp.. – Ken tiến lại gần An, nhẹ nhành quỳ một bên gối xuống nhặt nhạnh từng tờ tiền.
An ngước đôi mắt rớm nước lên nhìn Ken, đầu lắc nhanh tỏ vẻ cảm kích và không muốn đc giúp đỡ.
– đừng có bướng! – Ken nhíu mày, vuốt thẳng sấp tiền ra đặt vào tay An vỗ nhẹ.
– tặng bạn! coi như lời xin lỗi thay cho chị nhân viên kia! – Ken đưa nhanh đôi mắt sang chị nhân viên đang đứng khép nép run như cầy sấy.
-… – An lắc đầu nguầy nguậy, tay đưa xấp tiền về phía Ken.
Như nhận ra chút không bình thường ở An, Ken thay đổi nhanh thái độ để không khiến An khó xử.
– vậy nhé! Mình là con của chủ chuỗi cửa hàng này, nên để xin lỗi bạn thì mình sẽ tặng bạn lọ nước hoa này, còn tiền thì bao mình một bữa có đc không? đang đói! – Ken nhún vai rất tự nhiên.
– .. – An gật nhẹ đầu gạt đi hai hàng nước mắt, tay cẩn thận nhận lấy lọ nước hoa rồi bước đi theo Ken, vẫn không quên quay lại cúi chào chị nhân viên làm chị ta không khỏi sửng sốt và áy náy.
– sao? giờ mình đi đâu?-Ken nhún vai.
-… – An mở to mắt, bấy giờ An mới nhìn thấy đôi mắt bạc kia, đôi mắt đẹp như ánh mặt trăng vậy..
– nhìn gì? bộ lạ lắm hả?- Ken đỏ mặt kéo nhanh An đi.
– ưm.. – An kéo tay Ken lại chỉ tay ra phía nhà xe
– đi lối này á?- Ken cúi xuống nhìn An như xác nhận.
– …- An gật nhanh rồi nhanh nhẹn kéo Ken theo sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui