Tại căn phòng nhỏ với tông màu toàn màu đỏ “hấp diêm” con mắt.
Cô gái với mái tóc đỏ vẫn đang trong giấc ngủ yên bình của mình.
Thì…
Rầm ! Cánh cửa văng ra khỏi bản lề. (MDC: Haha ! Trả đũa thành công !)
– Con này, mày tính phá nhà tao hả ? Tao không phải đại gia như mày đâu mà có tiền sửa đâu !
Nhanh chóng, Ngọc Linh ngồi dậy và chửi Dương Chi một cái.
– Aha ! Thôi thì tao trả tiền tu sửa cái cửa vậy !
– Thế đến đây làm gì hả ?
– Đi chém gió uống trà chanh đi !
Nó hào hứng nói còn Ngọc Linh đen kịt cái. Con thần kinh này đến phá giấc ngủ của bổn nương vì muốn đi chơi.
– Con này !: Ngọc Linh nói và lấy tay bóp khuôn mặt Dương Chi
– Ékkk ! Em sai rồi mong bổn nương tha tội !
Ngọc Linh bỏ tay ra khỏi mặt nó và nói:
– Đành nào mày cũng gọi tao dậy rồi thì đi thôi.
Với cái giọng điệu chán nản, Ngọc Linh vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi thay đồ.
Thay xong thì cả 2 phóng bằng xe đạp điện của Linh đến một quán chuyên bán trà chanh.
– Cho chúng em hai cốc trà chanh ạ !: Dương Chi gọi nước.
Một lát thì chị phục vụ mang ra 2 cốc trà chanh tươi mát.
Trà chanh là thứ nước uống nó thích nhất, đương nhiên là sau Cappuchino. Căn bản thứ đồ uống này rất là mát, uống rồi ta lại muốn uống thêm nữa.
Dương Chi thì hí hửng uống cốc trà chanh của mình. Trái lại, Ngọc Linh thì không thèm động vào cốc trà chanh mà chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cái cảnh đẹp bên ngoài tấm kính.
– Trái Đất gọi Ngọc Linh ! Trái Đất gọi Ngọc Linh !
Dương vừa gọi vừa hua hua cái tay mấy cái trước mặt để kéo “Ngọc Linh về Trái Đất”
– Hả ?: Ngọc Linh giật mình cái
– Nãy mày như là người trên mây vậy ? Bộ có chuyện gì khiến mày phiền lòng hả ?
– Không biết nữa: Ngọc Linh chán nản thở dài cái.
– Vậy để con bạn tốt bụng này giải tỏa tâm trạng cho mày !: Dương Chi ưỡn ngực lên nói.
– Rồi rồi: Ngọc Linh nói rồi uống một ngụm trà chanh.
– Ê Ngọc Linh, mày nghĩ sao về Minh Dương ?
Phụt !
Một phát, Ngọc Linh phun hết đống trà chanh trong miệng vào hết mặt Dương Chi. (MDC: Lần trước là Minh Dương, lần này là Ngọc Linh. Sao số tôi nó nhọ vậy)
– Mày…nói..c..cái..quái..gì…vậy?!
Ngọc Linh lắp bắp nói.
– Mày nghĩ gì về Minh Dương ?: Dương Chi hỏi lại và đồng thời cầm tờ giấy lên lau khuôn mặt vừa bị phun vào của mình.
– À…… Bình thường thôi: “À” một lúc thì Ngọc Linh nói.
– Bình thường là kiểu gì ?: Dương Chi nhổm người và dí sát khuôn mặt đa nghi lại gần, hỏi.
– Thì….
“Có thể tạm gọi người này là bạn của mình. Là một đứa con trai nên đôi lúc 2 bên cũng nên giữ khoảng cách.
Là một người mày coi là tin tưởng nhất.(MDC: Mày tin tưởng nó còn hơn tao hả ? *le tổn thương*)
Chắc đây là cái mà người ta gọi là bạn thân là con trai nhỉ ? (MDC: Tao tưởng tao mới là bạn thân mày) (T/g: Lỗi lặp từ)
Tao không biết phải nói nữa. Nó như một khối rubik bị đảo lộn các mặt í, rối kinh khủng ! Phải nói là bối rối vler (MDC: Ai đó kiếm cho nó Psyduck đi !)
Cậu ta có mùi thơm lắm, mùi bạc hà đầy nam tính. Có lần cậu ấy ngủ quên, tao liền sờ thử vào tóc cậu ấy, phải nói là mềm với mượt như tóc con gái vậy (T/g: Lúc đầu tính ghi lông chó nhưng thế hơi tổn thương thằng nhỏ) (MDC: Mày biến thái kinh vậy !?. T/g: Giống con này này)
Đã vậy cậu ta cũng có mấy cái công dụng hay đấy chứ ! Cậu ấy có thể cùng tao thâu chuyện từ tiết 1 đến tiết cuối, mày chỉ giỏi trốn tiết bỏ tao lại ! Những lúc tao buồn cậu ấy còn làm bao đấm cát cho tao nữa mới hay ! (MDC: Bất công ! Mình đấm phát nó đấm lại nhiệt tình luôn, thế mà con này thằng này chẳng làm gì cả ) Và còn nữa, cậu ấy nhiều lúc còn đãi tao ăn xả láng cơ ! (MDC: Bất công ! Quá bất công !!)
Nhưng có điều này tao luôn cảm thấy rất chi khó chịu! Cứ có đứa con gái tính ra bắt chuyện với cậu ấy tao chỉ muốn đấm bọn nó hết một cú cho nó đã tay thôi….”
– Tạm thời thì tao chỉ có thể tuôn ra từng ấy thôi: Ngọc Linh chốt lại
Còn Dương Chi á ? Đơ toàn tập luôn, con bạn của nó tuôn một tràng cảm xúc. Mà phải nói là quá trong sáng để Dương Chi có thể tiếp xúc được.
Nó đứng dậy và vỗ vai Ngọc Linh cái:
– Mày đúng là nước trong không đáng để đục
– Hả ? Vậy là có ý gì !? Móc xói nhau hả ?
– Thôi đi về nào !
Cả Dương Chi và Ngọc Linh đứng dậy trả tiền và đi về.
Đi được một đoạn thì một cái bóng cao cao lại gần và vỗ vai Dương Chi:
– Chị có phải Mai Dương Chi không ?
—————————————
Vậy là nhưng chương bình yên kết thúc tại đây, lại thêm nhân vật xuất hiện rồi !
(Còn tiếp)