CÓ GÌ MUỐN NÓI THÌ NÓI ĐI, ĐỪNG CÓ ĐI DÙNG TRÒ BỈ ỔI ĐÓ NỮA !!!
Sau khi đi thay được cái áo sau thì cũng hết giờ ăn trưa. Dương Chi thở dài cái và xoa 2 bên thái dương mình.
‘Aiz… Hôm nay sao xui thế nhỉ?’
Vừa đi ra khỏi cửa nhà về sinh thì…
Ào !
Một đống nước bẩn từ tầng 2 rơi xuống làm nó giật bắn cả mình, may là vẫn đủ tỉnh táo để tránh. Sau đó Dương Chi ngó lên tầng 2, người làm việc này chắc cũng bỏ đi rồi.
Dương Chi tiếp tục quay về lớp nhưng lần này có đề cao cảnh giác hơn.
Về lớp..
– Sau giờ mới về hả con kia, ở đây chán chết đi được í. Thằng Dương nó đi đâu rồi nên còn một mình tao nè.
Vừa mới đặt mông xuống ghế phát là cái con cùng bàn của nó đã bật chế độ loa phóng thanh rồi.
– Bạn mày suýt bị “ám sát” đấy mày biết không ?
– Sao không chết mịa luôn đi ! (Đang hạn chế nói bậy rồi nhé !)
– Cái con mất nết này, bạn bè kiểu thế hả ?: Dương Chi liền búng mạnh phát vào trán Linh.
– Ui da ! Trán tui ! Đau !: Ngọc Linh kêu lên giống như bị chọc tiết nhưng đỡ hơn tí.
Cả lớp lẫn cô giáo đều quay xuống nhìn 2 người như kiểu vật thể lạ.
– Ah, cô và mọi người cứ tiếp tục học đi, đừng để ý tụi em.
Sau khi cả lớp ổn định lại thì 2 bọn nó nói tiếp.
– Thế ai “ám sát” cục cưng của mị vậy ?: Linh bỗng trở giọng ngọt ngào.
– Mịa, tởm quá bà nội. Thôi đi ! Và tao không biết người đó là ai cả, biết tao cho người ta lên thiên rồi.
– Xời,…Nổi tiếng cũng khổ nhỉ ? Thôi, mày không chết đâu mà lo.
– Bạn bè an ủi nhau kiểu đấy hả ?
Ding~Dong
Tiết học kết thúc, tiếp theo là tiết Toán nhỉ ?
– Thôi, đến tiết Toán rồi. Tao té đây !
Như mọi khi, Dương Chi lại ra sân sau trường cho nó yên tĩnh.
Lại dựa người vào gốc cây cổ thụ. Dương Chi ngước lên nhìn bầu trời.
Ngắm nhìn những đám mây trắng lặng lẽ trôi trên bầu trời làm lòng Dương Chi thấy nhẹ nhõm.
Nhưng trong lòng vẫn còn chút lo âu. Từ khi nào trong lòng nó có những cảm giác này vậy.
Đang rất yên tĩnh thì…
Cạch !
Một âm thanh nhẹ vang lên ngay sát tai nó. Tí nữa là trúng rồi cũng nên.
Viên đá gây damage khá lớn đó, trúng người Dương Chi thì cũng hơi nguy đó.
Nó đảo mắt nhìn qua một lần với đôi mắt sắc bén của mình.
Không có dấu hiệu của ai gần đây, lại tlchạy rồi hả ?
Chắc cũng là người vừa nãy suýt dội nước vào nó cũng nên. Đúng là đồ đánh lén !
Dương Chi nhẹ cầm viên đá lên, rồi trong giây lát…
Vụt !
Nó ném viên đá thật xa. Không hề có tiếng “Cạch” khi rơi xuống, tức là nó có lẽ đã trúng người đánh lén đó. Giờ thì dễ dàng tìm đồ đánh lén đó rồi !
Nó nở một nụ cười tinh nghịch rồi thong dong đi lên lớp anh nó.
– Anh !: Dương Chi nhõng nhẽo nói như một đứa trẻ muốn vòi kẹo.
– Gì hả con kia !?: Ngay khi Dương Chi định ôm chầm lấy mình thì Minh liền dí đầu nó ra.
– Em chán lắm nè
~– Mày chán kệ mày, đi làm mà làm phiền thằng “biến thái” trên kia đi.: Minh chỉ vào Dương Duy.
– Này, thằng kia. Bố éo biến thái!: Gia Duy liền quay xuống nói.
– Rồi rồi…
Dương Chi liền lên ăn bám Gia Duy.
– Minh Thư đâu rồi ?: Nhận thấy bên cạnh Gia Duy có chỗ vắng nên Dương Chi mới hỏi.
– À, cô ấy xuống phòng y tế rồi
– Xuống phòng y tế sao ?: Dương Chi khá ngạc nhiên:- Chị ấy bị sao vậy ?: Dương Chi tò mò hỏi
– Cô ấy bị cái gì đó sắc sắc cắt sượt qua má thì phải ?
Dương Chi chợt thầm nở một nụ cười trong lòng. Thì ra là chị ta hả ?
– Thôi, em đi có việc trước đã.
Nó tạm biệt và lặng lẽ đi xuống phòng ý tế.
Trong căn phòng y tế, cô gái với mái tóc đen tuyền dài ngang lưng. Cô gái đó lục đục tìm trong tủ thuốc tìm băng ego.
– Đang tìm cái này hả ?: Dương Chi giơ cái hộp băng ego
– A ! Cảm ơn em: Minh Thư định lấy hộp ego thì Dương Chi giữ chặt hộp ego.
– Là chị phải không ?
– Hả ? Ý em là sao ?: Minh Thư tỏ vẻ ngây thơ như không hề biết gì cả.
– Tôi biết chị muốn giữ thể diện nên ta ra chỗ nào vắng tí nói đi. Ai mà biết thì chị nhục lắm đó: Dương Chi nói như đang trêu tức Minh Thư
Hiện tại thì chỗ cầu thang tầng 3 khu lớp 12 vì giờ tất cả các lớp 12 đang ở phòng chuyên đề làm bài thi thử.
– Chỗ nãy chắc không có người nhỉ ? Ok, chắc giờ tôi nói không ai nghe được bí mất của chị đâu.
– Bí mật, em đang nói gì thế : Người Minh Thư bắt đầu đổ mồ hôi. Đúng là dễ đoán thật.
– Việc chị bí mật 2 lần liên tiếp hãm hại tôi không thành chứ còn gì ?
– Hơ hơ… : Minh Thư cười nhạt cái
– Thế nào, chị thừa nhận rồi hả ?
– Đúng vậy là do tao đó, tao trước đấy còn cử Vân đếm để muốn mày tránh xa Gia Duy đó.
– Chị bị lu mờ vì tình yêu quá rồi đó.
– Im đi !: Minh Thư gào lên
– Nè nè, đừng to tiếng. Phía tầng dưới nghe thấy bây giờ.
– Tao bảo trật tự mà !
Minh Thư gào lên lần nữa và lần này còn đẩy mạnh Dương Chi xuống cầu thang.
Trong giây lát, Dương Chi thoáng suy nghĩ ‘Vậy là mình sắp rơi nhỉ? Cầu mong mình không bị làm sao’
Sau đó thì cả người Dương Chi rơi từ tầng 3 lăn mấy vòng xuống tầng 1.
Đầu thì chảy máu nghiêm trọng, và không hề có dấu hiệu ngừng chảy. Người Dương Chi có vài vết bầm trong lúc rơi xuống va vào vài chỗ. Hiện tại thì Dương Chi đang trong tình trạng bất tỉnh.
– Cấp cứu ,mau gọi cấp cứu đi !
Một số người phát hiện ra nó liền nhanh chóng đi gọi cấp cứu…
_______________________
Đã thi xong là chính thức xõa hết mình !
Nhân tiện đây chính là cái đỏ mà các bạn chọn hồi đấy đó. Không lo, Chi không chết đâu. Thế nha !
(Còn tiếp)