6 năm sau ….
.
.
.
6 năm sau…
Sân bay Nội Bài….
Dương Chi cuối cùng cũng trở về Việt Nam sau 6 năm bên Mỹ.
Trông Dương Chi khác rất nhiều so với 6 năm trước.
Mái tóc được tết đuôi sam một cách cẩn thận. Làn da trắng hồng khiến nhiều người ghen tị nhưng không hiểu sao từ đầu xuống chân đều một đống băng ego dán đầy. Đôi mắt đen láy tròn xoe khuất sau cặp kính cận màu đen. Cái mũi nhỏ nhắn xinh xinh. Đôi môi đỏ mọng như trái dâu chín.
Nó mặc áo sơmi caro đỏ, khoác ngoài là chiếc hoodie đen. Chiếc quần bó đen ôm sát đôi chân thon dài. Nó rảo bước trên đôi thể thao trắng với chiếc vali kéo theo sau.
.
.
.
Tại tập đoàn FT…
Cốc cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên.
– Vào đi !
Cạch !
– Nghe tin gì chưa ?: Thiên Minh bước vào và nói.
– Tin gì ?: Gia Duy nhíu mày hỏi
– Dương Chi về rồi đấy !
– Vậy thì chúng ta phải đi đón con bé thôi nhỉ ?
Đã 6 năm trôi qua, giờ Gia Duy và Thiên Minh đang từ từ tiếp quản công ty mà cha họ để lại.
Hai người thì vẫn là người của Black nhưng hoạt động có hạn chế hơn vì thời gian làm việc ở công ty khiến họ khá bận rộn.
Các cô gái thì theo đuổi càng nhiều hơn nhưng chỉ bám theo Gia Duy. Minh và Châu đã là người yêu của nhau nên Minh đã thoát nạn.
Ngọc Linh và Minh Dương thì bắt đầu có biến. Chẳng đây là tin vui với Dương Chi nhỉ ?
Quay lại sân bay Nội Bài…
Hiện tại thì đang đứng ngoài chờ Minh đến đón. Chăng hiểu hôm nay sao chỗ này vắng tanh vậy?
– Nè, cô em ngồi đây làm gì vậy ?
Gặp mấy loại này như cơm bữa rồi nên Dương Chi cứ thế bơ tên đó.
– Con này điếc hả ?: Tên đó gằn giọng lên tính dọa cho Dương Chi tí.
Dương Chi quay đầu lên lườm cái khiến tên đó thấy ớn lạnh, rồi còn thêm một lời cảnh báo:
– Cút đi, không thì đừng trách.
– Con ranh này, mày tính dọa a…
Bụp !
Thấy muỗi bay xung quanh là phải đập. Không chi tên kia nói hết câu thì Dương Chi đã vung hẳn cái vali vào mặt hắn không thương tiếc.
Nhưng tên đó cũng nên cảm ơn Dương Chi đi vì đây mới là vali nhỏ. Từng này mới gây bất tỉnh và xây xát mạnh. Nếu đây mà là vali cơ thường chắc tên đó cũng thăng thiên sớm mất.
– Em hơi mạnh tay rồi đó !
Từ khi nào, Gia Duy và Minh đã đứng đó.
– Anh hai !
Dương Chi với tốc độ ánh sáng lao đến ôm chặt Minh.
Mặc dù hai người là anh em (không cùng huyết thống) nhưng có cần thân thiết như kiểu người yêu mấy năm mới gặp lại (MDC:Mọi người thích nghĩ thế cũng được !) (T/g: Con này tính loạn luân hả ?)
– Rồi, bỏ anh mày ra. Tính giết 2 mạng người hả ?(chỉ tên kia): Minh cố gỡ tay Dương Chi ra khỏi cổ mình.
– Mồ, người ta nhớ anh thế mà anh phĩ thế !: Dương Chi bĩu môi
– Anh không muốn bạn gái anh ghen với cái con như mày đâu.
– Bạn gái ?: Thấy anh nhắc đến từ này thì mắt Dương Chi như sáng lên: – Là chị Châu phải không ?
Thấy Minh không phản ứng thì đúng thật rồi.
– 2 người đúng là đẹp đôi mà !
– Rồi rồi: Minh phất phất tay cho qua chuyện.
– Nhóc có nhớ anh không ?: Gia Duy xuất hiện trước mặt Dương Chi.
Đứng trước mặt Dương Chi là một chàng trai cao ráo với bộ vest chỉnh tề. Nói mới để ý thì cả 2 người họ đều mặt vest.
Mái tóc đen được chải chuốt cẩn thận. Đôi mắt đen bề ngoài nhìn sắc sảo nhưng trong mắt Dương Chi thì nó thật trầm ấm. Khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú.
– Ai vậy ?
– Hả ?: Gia Duy như chết đững.
– Đùa thôi ! Hihi !
Dương Chi nở một nụ cười tinh nghịch như hồi đó.
– Đã lâu rồi nhỉ ? Gia Duy…
Dương Chi nói và nở một nụ cười trìu mến.
– Ừ !
Tại nhà Thiên Minh (Giờ anh ấy ra ở riêng với Minh Châu )
– Eh ? Hay nhỉ ? Giờ còn mua nhà chung ở riếng với bạn gái nữa. Từ khi nào anh hai thành đại gia vậy ?
Dương Chi choáng ngợp nhìn căn nhà. Mặc dù nó nhỏ hơn nhà cũ của hai anh em nhưng nhìn ra cửa sổ phải nói là cả một cảnh đẹp.
– Anh mày chưa đến mức thế đâu, anh và Châu góp tiền đó !: Minh nói và nhẹ cốc đầu Dương Chi.
– Hihi.
– Anh về rồi à ?
Từ bếp, một người con gái đi ra.
Là chị Minh Châu đây mà !
Chị ấy đang mặc chiếc váy hông chấm bi với cổ tròn. Mặc ngoài là chiếc tạp dề trắng.
Chị Minh Châu vẫn xinh như xưa nhỉ ? Dương Chi trìu mến nhìn chị.
Làn da trắng như tuyết. Mái tóc nâu óng ả được làm xoăn tí ở phần đuôi. Đôi mắt màu cà phê dịu dàng và đầy thiết tha. Hai bên gò má hơi ửng hồng tí. Đôi môi tô nhẹ một lớp son bóng.
– Chị Minh Châu !: Dương Chi lao đến ôm chị, nhưng đương nhiên là nhẹ nhàng hơn so với Minh rồi.
– Dương Chi đấy hả ? Em lớn thật rồi nhỉ ?: Minh Châu xoa nhẹ đầu Dương Chi.
– À, em phải gọi là chị dâu mới đúng nhỉ ?: Dương Chi gian xảo nói
– Eh ? Em nói linh tinh gì vậy ?
Minh Châu lấy tay che bộ mặt đỏ như cà chua của mình.
Nhưng công nhận hay thật đấy. Minh Châu thì đang mặc tạp dề, Minh thì đang mặc vest. Dần nới lỏng cà vạt ra. Như kiểu vợ ra đón chồng sau ngày làm vất vả vậy!
– Mặt nhóc nhìn gian lắm đấy !: Gia Duy nói
2 người họ quay sang nhìn Dương Chi.
– Sao nhìn em kinh vậy ? Em có làm gì đâu !
– Thôi, Dương Chi vào phụ chị làm cơm trưa nào: Minh Châu đành kéo Dương Chi vào bếp để tránh cái tình huống khó xử.
– Vâng !: Nó vui vẻ đáp lại và vào bếp phụ Minh Châu.
Sau một hồi cặm cụi trong bếp thì 2 người mới bưng đồ ăn ra.
Họ cùng nhau nói chuyện vui vẻ với nhau. Ăn sau thì Gia Duy và Dương Chi đành tạm biệt 2 người.
– Giờ nhóc muốn đi đâu ?: Gia Duy hỏi
– Tui muốn về thăm 2 đứa kia !
– Rồi !
Thế rồi cả 2 quay trở về nhà của Dương Chi.
What !?
– Tôi bảo thăm 2 đứa kia mà, sao lại về đây ?: Dương Chi quay sang càu nhàu với tên Gia Duy.
– 2 cái đứa đấy nó đang tá túc ở nhà nhóc đó !
– Hả !?
Rầm !
Dương Chi cứ thế đẩy cửa thật mạnh đi vào không quan tâm cái cửa có làn sao không.
– 2 đứa kia, chúng mày tá túc trong nhà tao hả ?: Dương Chi to giọng.
– Cái gì vậy !?
– Đứa nào ồn thế !
Hai giọng nói vang lên. Chân mày Dương Chi nhíu lại, vậy lũ khốn nạn này đúng là đang tá túc ở nhà nó thật.
Người bước ra là 1 nam, 1 nữ.
Người con trai thì là thằng Minh Dương rồi.
Cậu ta cũng cao lên nhiều đấy chứ ! Ăn mặc của mấy ông bố già nữa chứ ! (Áo ba lỗ với quần đùi)
Mái tóc đen bù xù, thằng cha này vừa mới dậy hả ? Tay thì cũng bắt đầu có cơ bắp rồi nhỉ ? Khuôn mặt vẫn như thế ! Dương Chi nghe nhiều người nói gái theo cha này nhiều lắn nhỉ ? Giờ chụp cái này chắc cũng mòi được tiền từ tên này nhỉ ?
Vừa mở tưởng Dương Chi vừa để lộ rõ bộ mặt gian xảo.
Chóp !
– Lại suy tính gì gian xảo hả ?
Dương Chi ôm đầu nhìn Minh Dương. Thằng khốn nạn này !
– Tiếp đón bạn kiểu này hả ?: Dương Chi nói, sau đó nhìn sang bên cạnh Dương.
Cô nàng mặc một chiếc áo phông có hình con nhỏ mặt bựa bựa, ở dưới có ghi chữ Vyvy (Ai biết bà này không ?). Cái quần soóc đen.
Mái tóc vàng óng dài đến lưng. Da dả trắng trẻo. Đôi mắt màu xanh trong veo. Má ơi ! Gái Mĩ hả? Đôi gò má hồng tự nhiên. Đôi môi tô nhẹ lớp son hồng.
Dương Chi nheo mắt nhìn cô gái trước mắt rồi quay sang nhìn Minh Dương. Mặt thằng này vẫn rất bình thản.
Nó liền tiến đến chửi Minh Dương:
– Thằng kia ! Con này là con nào. Tao đã để con Linh lại mà mày đi ngoại tình là sao !? Đồ bỏ cơm theo phở !
– Bình tĩnh nào !: Cô gái tóc vàng lay lay vai Dương Chi
– Bỏ ra nào !: Dương Chi hất tay cô gái tóc vàng và quay lại chửi Minh Dương.
– Tao là Ngọc Linh nè !
Cô gái tóc vàng gào lên át hết tiếng chửi mắng của Dương Chi.
Hả ? Nà ní ? What was that ?
Nó nhìn chằm chằm vào cô gái tóc vàng, người vừa tự xưng là Linh. Rồi quay ra nhìn Minh Dương, mẹ ơi ! Mặt thằng này đen kịt như cái đít nồi.
– Haha, 6 năm rồi không gặp trông chúng mày khác nhỉ …
(Còn tiếp)