Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!!

Đảng đã cho ta một mùa xuân đầy ước vọng. Một mùa xuân tươi tràn ánh sáng khắp nơi nơi.

Ôi tết đã về trên mảnh đất hoang vắng của tôi. Ôi hôm nay 30 rồi, ôi lòng tôi nôn nao một cảm giác b--

"Mày ngủ nữa là khỏi đi sang nhà ông bà đấy."

"Huhuhu đợi con!!"

Tôi thuần thục đạp bay chăn, khéo léo xỏ cái dép bông có mặt bạn tuzki rất ư là cute quẹt quẹt vào wc giải quyết nỗi buồn, rồi quẹt quẹt vào nhà tắm tuốt vẻ đẹp trai.

"Mẹ ơi cái tất màu đen của con đâu?"

"Nhanh lên!"

Haizzz lười biếng mặc cái áo bông, đeo đôi vớ hồng(của mẹ), thêm quả Adidas Stan Smith, tôi hấp tất đi theo bố mẹ.

"Khăn len đâu?"

"Eh... không cần đâu mẹ."

Eh...

Mẹ lại bắt đầu lạm dụng quyền lực lên đứa con bé bỏng này rồi.

Quấn a quấn bé khăn lên cổ, trông nó hệt như chú trăn đỏ đang quấn quít bên chủ vậy.

"Mày quấn cái thổ tả gì đấy? Mẹ nhớ Vương Thư tặng mày cái khăn mới rồi mà?"

"Eh... con sợ làm bẩn lắm."

______ _________ ____

*Phần chữ in nghiêng chỉ nhân vật nói bằng tiếng Pháp.

"Cậu chủ, bản kế hoạch chủ tịch giao cậu."

   "Cám ơn. Phiền đưa lại cho ông tôi bản này."

Thư kí Levi nhận lấy tài liệu từ tay Vương Thư, đi ra đến cửa liền quay lại.

   "Thủ tục rút hồ sơ của cậu, có cần gấp lắm không?"

   "Đừng. Tôi sẽ bàn lại với ông sau."

   "Vâng."

Khi cánh cửa phòng khép lại, hắn mới đứng dậy, đi đến tủ cạnh đầu giường. Từ trong ngăn kéo lôi ra một lá thư.

Xong nhìn đồng hồ, hắn đành cất lại lá thư vào ngăn kéo.

Mới có 23 giờ tối ở Paris, chắc ở thành phố A là 5 giờ sáng rồi. Hẳn là cái tên ngố kia đang tung tăng quẩy ở nhà ông bà.

Nghĩ đến vẻ mặt hớn ha hớn hở như phê cần của Phong Tâm, cánh môi hắn giật giật, rất nhanh thu lại nụ cười, leo lên giường đánh một giấc.

*Paris của Pháp thuộc múi giờ thứ 1, thành phố A thuộc múi giờ thứ 7, chênh nhau 6 múi giờ.

________ ______

"Anh Tâm ơi!!"

"Chú Tâm!!"

"Ông Tâm!!"

Nhìn đàn cháu nhỏ em thơ quấn quít bám chân, tôi cảm thấy mình to lớn vĩ đại thế nào ấy. Tôi vui lòng ngồi xổm xuống để chúng nó leo lên đè đầu cưỡi cổ theo đúng nghĩa đen.

Haizz tôi thấy mình đúng chuẩn một người đàn ông của thế kỉ mới: Đẹp trai, tài hoa, đặc biệt rất yêu trẻ con.

Haizz tôi chính là hình mẫu lí tưởng của biết bao cô gái đó!!Chờ đã, sao tôi thấy cổ mình ướt ướt....

Eh... Tôi có dự cảm không lành.

"Á huhuhu mẹ ơi cái Lim tè lên người con!!!!"

Nhăn bản mặt lại nhìn mẹ, mẹ liền đánh mắt không thèm nhìn tôi.

Eh... kinh vãi hà. Xem mấy cái mặt tròn tròn mĩm mĩm đang hả hê cười trước nỗi đau của tôi kìa.

"Cấm cười!"

Mấy cặp mắt tròn xoe kia phút chốc ngập nước, cứ giương lên nhìn tôi thập phần ủy khuất.

"......."

Tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của một thằng đầy tớ chuyên nghiệp có 13 năm tuổi đời trong nghề.

Tôi khẳng định mình là thằng yêu nghề ô sin không nhất thì nhì quả đất.

Mẹ nó chứ, hết hầu hạ thằng Thư lại phải hầu hạ tiếp lũ nít ranh.

"Mày nhanh tắm!! Người khai kinh!! Cút nhanh!"

Chỉ chờ có thế, tôi ù té đi vào nhà tắm chiến đấu 300 trận với thủy thần.

"Tâm!! Chỗ bánh trưng ban nãy mẹ bảo mày bê ra đây đâu rồi!!"

"Đợi con chút!!"

Tóm lại là cả ngày 30 tết này tôi thảm hại lắm, dậy rõ sớm đến làm trâu bò, sau đó lại phải ngồi trông nồi bánh trưng.

Eh... Không thể tìm thấy ai để than khổ luôn nà. Buồn quá nà. Không biết ở bên Pháp kia hắn có làm bánh trưng không nhỉ?

Eh, khẳng định nếu có thì bánh cứng đờ đờ hệt đá tảng luôn cho xem.

"Đổ thêm nước."

"Vâng."

Đổ a đổ, tôi bắt đầu công cuộc ngồi canh bánh như chó canh nhà. Ngồi ra sân nhà, hễ có gió đến một cái là thôi rồi. Tôi thành mợ nó cái máy hút khói!!

Gấp gáp chạy vào trong nhà.

"Mẹ mẹ cái khẩu trang của con đâu??"

Mẹ tôi cứ mải ngồi vắt chéo bán dưa, bán lê với mấy bà dì. Để đến khi tôi ghé sát tai nhẹ nhàng thì thầm thì mẹ giật nảy, theo phản xạ tung như lai thập bát chưởng vào cái má cute của thằng con.

"Mượn tạm của bé Lim đi."

Cầm cái khẩu trang in hình bé mèo hello kity màu hường, ngại ngùng đeo lên, khổ là, đếch vừa.

Eh...

Lấy tạm của ông chú, khổ là, ổng chắc có vấn đề về thần kinh, lựa gì lựa ngay cái in hình mõm chó mới chất's, mặt tôi đã lấm len rồi, lại còn cau cau có có. Giả như có thêm cái tai, thì tôi sẽ là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị quán quân cosplay chó husky.

"Anh ơi, thằng bé này là ăn xin à..."

"Đừng đến gần em yêu, nó định xin tiền đấy."

Thân gửi cặp đôi tâm thần mà cứ nghĩ mình là thiên thần kia, tôi đây chưa có mang theo cái bát mẻ nào để xin ăn mấy người đâu.

"Ê, trán mày có nhọ kìa."

Tôi theo thế đưa tay lên quệt quệt cái trán. Xong, mới sực nhớ tay đang nhoe nhoét nhọ nồi.   "Há há há ngu vãi!!"

Haizzz, nhìn thằng Dư với Phụng cười nhạo mỉnh, tôi chẳng biết nói gì hơn.

"Bọn tao tính ra ngó xem còn chợ xuân không, thấy cái mặt ngu của mày nên nán lại xem á."

"Đéo khiến."

Eh...

Nhìn hai vị công tử tranh thủ đem iphone 7 ra seo phì, tôi thầm ghen tị chết mất thôi. Hức hức, cái gì mà sợ mày lên facebook tán gái quên học chứ!! Tôi có bạn trai rồi cần gì bạn gái nữa! Mẹ lo vô ích rồi!

"Im, để vợ gửi cho Thư đại nhân nà."

Bỏ cây củi trong tay xuống, tôi lật đật đi đến ngo ngó.

"Vương Thư dùng.. điện thoại á?"

Ngay sau đó liền nhận về cái bản mặt khinh bỉ của chúng nó.

"Còn dùng trước bọn này! Đây nhá, facebook có hẳn hoi..."

Nhìn ảnh đại diện với cái bìa một màu trắng tinh mà hơn mấy chục nghìn like kia, tôi phát hoảng.

Hắn chẳng up một cái ảnh nào cả, chỉ hiếm hoi có mấy cái từ lũ chụp lén tag hắn thôi.

Tay tôi vươn tới tính mượn smartphone thì liền bị gạt ra.

"Tay mày bẩn làm xấu máy tao!"

Ngậm ngùi chà chà đôi bàn tay tội nghiệp vào cái quần jean mơi mới.

"Tin người vờ cờ, còn lâu nhá há há."

Cầm lại cái que củi, tôi rượt chúng nó rồi quất mỗi đứa vài cái.Thấy mình hệt như đứa trẻ đáng thương nghèo rách mùn tơi nghèo rơi quai hàm.

Sau đó ba đứa ngồi ngẩn ngơ trông bánh trưng.

____________

"Kiến nghị sửa đổi cách thức điều hành hoạt động của Khu B vừa rồi, cháu làm tốt lắm."

"Cũng tạm thôi ạ. Ông, cháu muốn nói về việc định cư."

"Thủ tục không khó, ông lo liệu được."

"Dạ không, chỉ là..."

 "Chủ tịch, ngài có hẹn với đại diện bên đối tác."

 "Được rồi" - "Vương Thư, có gì chúng ta bàn sau."

_________

Tận lúc trời chợp tối bánh mới xong, ba khuôn mặt nhem nhuốc hí hửng vớt bánh ra.

"Thơm vãi huhuhuhu..."

"Dư, Phụng, chúng mày cút về nhà đê."

Đuổi mãi chúng nó vẫn bám lì như đỉa, mắt chúng nó nhất quyết không rời chỗ bánh trưng xếp ngay ngắn kia.

Để khi mà mẹ tôi "trả công" cho chúng nó bằng mấy cái bánh, thì mới chịu lết cái mông lên.

Tao biết chúng mày cố tình mà, đào đâu ra lòng tốt free từ hai đứa nó.

"Đây, giữ lấy, lì xì của Vương Thư cho mày đấy."

Lơ ngơ cầm trên tay chiếc hộp hình chữ nhật, tôi không tin vào mắt mình luôn.

Iphone 7...

Mẹ ơi... con đang cầm trên tay bé iphone 7 chưa đập hộp... Chính xác là iphone 7 plus màu gold.

Dụi dụi cái mắt, tôi nhắm lại một lúc, hít một hơi sâu mới dám mở ra.May quá, éo phải ảo ảnh cũng éo phải mơ.

Mợ nó chứ, có chồng giàu sướng kinh lên được!!!!

"À quên, cầm lấy cái sim này mà lắp vào."

_____ ____________

"Tinh tinh."

Tắt chuông báo, nhìn đồng hồ điện tử treo tường là 17 giờ 59 phút. Hắn chậm rãi mở điện thoại, nhấn vào dãy số đầu tiên trong danh bạ.

- - - - - - - - -

Lúc này là 23 giờ 59 phút ở thành phố A.

Ngồi trên sân thượng với đám trẻ hóng pháo hoa, tôi đang nghịch bé Iphone thân yêu thì bỗng nó đổ chuông, làm cả mình giật nẩy, suýt đánh rơi.

Là một số lạ gọi đến.

"À lố?"

"Năm mới vui vẻ. Tôi ..."

Vế về sau tôi không nghe rõ, không phải tai tôi tự nhiên điếc, mà là tiếng pháo hoa lộp bộp kia đã át mất.

Nền trời đen bỗng được chấm thêm sắc hoa đỏ, cam, xanh, hồng của pháo, nhìn thật ra thích.

Ngắm một lúc rồi tôi chạy lại vào trong nhà, vào phòng kín, áp tai tưởng như muốn dính luôn vào cái loa điện thoại.

"Vương Thư, năm mới vui vẻ."

"Bơ 1 phút 30 giây."

"Khó tính, tao mải xem pháo hoa mà!! Đẹp lắm ấy!!"

Có lẽ tôi phải ghi vào sổ vàng lịch sử về sự kiện "Cuộc gọi đầu tiên" của hai đứa.

"Mà từ từ!! Đừng tắt máy!!"

"Sao?"

"Cám ơn lì xì nhá, đẹp vãi hihihihi!!!"

Nghe thấy tiếng cộc cộc từ đầu dây bên kia, tôi có thể mường tượng ra cảnh hắn đang nằm lười trên ghế sofa, tay kia rảnh rỗi gõ gõ mặt bàn bên cạnh, và, đang cười nhẹ.

"Còn gì không?" - Hắn hỏi tôi.

"Eh...." - Bỗng dưng tôi chả biết nói gì cả..

Lặng được một lúc, tôi mới ấp úng.

"Yêu Vương Thư nhiều lắm luôn."

"Tôi cũng thế."

Tôi không biết cái  "cũng thế" của hắn hàm ý là "Tôi cũng yêu tôi nhiều lắm." hay là "Tôi cũng yêu cậu nhiều lắm." nữa. Nhưng mà thức tỉnh đi Tâm em yêu, mày nên nhận thức đúng hơn.

Nhưng, chúng ta đều có quyền tự do mơ mộng mà! Tôi cố tình hiểu theo nét nghĩa thứ 2. Nên, mặt tôi lúc này đỏ như tôm luộc, may mà không có hắn ở đây, không thì chả biết giấu đâu cho hết.

"Mà, lần sau facetime nhá!?"

"Làm gì?"

"Tao muốn nhìn mặt mày thôi, thế mà cũng hỏi."

"Tôi lưu ở điện thoại cậu cái ảnh đấy, nhớ quá cho phép ngắm."

"À phi! Phi!! Để tí tao gửi mày mấy cái ảnh của tao! Khẳng định đẹp hơn 10 lần!!"

"Đừng..."

"Vì sao?"

"Bẩn mắt tôi, bẩn cả máy."

Trước khi kết thúc cuộc gọi, tôi nghe rõ rành rành tiếng cười hả hê của hắn.

Cmn!! Dám nhái lại câu của ông!! Lại còn dám chê ông mày xấu!!

Hậm hực lưu số hắn vào danh bạ với cái tên "Thằng chồng phũ phàng". Theo lời hắn mở kho ảnh ra, đập vào mắt là cái ảnh hắn chụp góc nghiêng, phô ra điểm góc cạnh, nét nào ra nét nấy của gương mặt đập chai lọ, lại còn tranh thủ khoe luôn cả xương quai xanh tinh tế.

"Ăn cái gì mà soái vồn..." - Tôi ngẩn ngơ ngắm một hồi, chột dạ tắt ngay đi.

Đính chính, tôi có thèm vào nhớ ấy, ông đếch cần xem ảnh mày đâu.

Xong, vẫn không kìm lòng đem ảnh đặt làm hình nền khóa + chờ.

________

Giờ hắn mới mở lá thư đầu.

[Gửi Vương Thư mặt nồi.

Mùng 1 tết, chúc mày ngày càng đẹp trai(rất tiếc là muôn đời cũng không bì kịp tao) và bớt nạnh nùng chảnh cún.

Ở đấy có ăn bánh trưng không?? Có không??

Hầy, nếu không được ăn thì quá là tiếc luôn. Thế nên mau mà về nhá, tao làm bánh cho mà ăn.

Kí: Tâm soái ca.]

Thấy ở góc thư có hình trái tim nho nhỏ, không hề cân xứng tí nào.

"Make color."

Gấp thư tính cất đi thì phát hiện thêm dòng chữ nhỏ.

[Tao đếch có làm màu đâu nhá!!!! o(╯□╰)o Đó là sự thể hiện tình


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui