Ờm ờ...
Tên đó là một kẻ kì lạ.
Tối thức khuya nhất phố.
Dậy sớm nhất phố đi làm cũng sớm nhất phố.
Về cũng muộn nhất phố luôn.
Nghe thì tưởng là con người nghiêm túc, yêu việc nhất thế gian. Nhưng KHÔNG!!!!
TÊN VƯƠNG THƯ Y HỆT BỐ VƯƠNG LÃNH CỦA HẮN.
"Thư!! Anh dậy cho tôi!!!"
Tay tôi dịu dàng lay lay hắn, cầu hắn dậy cho nhờ, thế mà, cái răng chó của hắn không thương tiếc đớp tay tôi một miếng!!
"Đờ cờ mờ, chả qua vì đạo đức nghề nghiệp nên tôi mới nhẫn nhịn đến giờ đấy!"
Tôi bực bội đếch gọi nữa, đấy. Hôm nào cũng như hôm nào, thức khuya cho lắm vào rồi ngủ say như chết! Hại tôi sáng ra phải dồn 90% nội lực mới lôi được hắn tỉnh.
Hờ, tôi liếc liếc cái xác trên giường rồi cười thầm.
Để xem muộn một hôm thì hắn có sống nổi không, cho chừa!
"Vương Ngân? Hôm nay đi chơi với anh không cưng?" - Tôi hí hửng gọi điện cho Vương Ngân rồi rủ rê.
"Ưm a! Ra! R...a.."
.....
..........
Tắt điện thoại. Tôi bối rối ôm đầu.
Say with me "Tất cả chỉ là dối lừa"? Hả? Cái tiếng rên kia không quan trọng, quan trọng là cái giọng của cái tiếng rên đó lại là.... CỦA THU VÂN!
Hahahaha mông lung như một trò đùa~ ai cho tôi lương thiện đây????
Bình tĩnh nào Tâm em yêu, chắc bọn nó chỉ đang nô đùa chơi bời bạn bè với nhau thôi!
Đúng!
Tâm của anh thông minh quá đi, chu chu