Giang Vân Biên rất ít khi uống rượu, có tâm sự là cậu chỉ muốn giấu ở trong bụng, sợ mình uống say thì lại kể khổ với người khác.
Nhưng thật ra sau khi thực sự uống say thì cậu rất yên tĩnh, Chu Điệt ôm cậu vào trong ngực, nhẹ nhàng dùng áo khoác bao người lại.
Chủ quán ra tới, cảm xúc khó lường nhìn hai đứa nhỏ trước mặt: "Hai đứa..."
Đầu ngón tay Chu Điệt nhẹ nhàng luồn vào tóc Giang Vân Biên, xoa mái tóc mềm mại của cậu: "Đã làm phiền rồi ạ."
"Không sao." Chủ quán liếc mắt đánh giá hắn, cười nhẹ: "Người yêu cãi nhau là bình thường, nếu lo lắng thì phải giữ người lại nói cho rõ ràng, đừng để cậu ấy giận dỗi tự mình đi uống rượu."
Nhưng mà nhìn đứa nhỏ này tính tình rất tốt, còn rất chiều con ma men này, thì sao lại cãi nhau được chứ?
Biết là bị hiểu lầm, Chu Điệt cũng không giải thích: "Vâng, chị nói rất đúng."
Tiếng 'chị' này của Chu Điệt làm chủ quán vui vẻ, cô cười, xoay người đi lấy chăn đưa cho hắn: "Đưa cậu ấy về đi."
Chu Điệt dùng chăn bọc Giang Vân Biên lại, nửa đầu sau và nửa người trên đều bị ôm trọn vào chăn, sau đó hắn còn thắt chiếc nơ con bướm không quá giống ở phía trước.
Chu Điệt dẫn cậu đi được một chút, Giang Vân Biên mơ màng mệt mỏi, bỗng nhiên ngồi xổm xuống đất.
Chu Điệt cảm nhận được sự lười biếng của bạn nhỏ mà mình đang dắt, quay đầu lại mới chợt nhận ra chiếc chăn đang quấn Giang Vân Biên là màu đỏ.
Hắn không nhịn được cười: "Bé khăn đỏ, đi về phía trước thêm hai bước nữa là có xe rồi nha."
Giang Vân Biên vẫn ở trên mặt đất, lẩm bẩm: "Cậu muốn dẫn tôi đi đâu vậy?"
Quá mềm mại rồi, Chu Điệt cúi người về trước một chút, ôm cậu vào lòng mình.
Giang Vân Biên ngay lập tức dựa vào ngực hắn, sự lạnh nhạt giữa hai người đã sớm được làm ấm lên.
Chu Điệt hạ mắt nhìn lỗ tai đang dần đỏ lên của cậu, giọng nói rất nhẹ: "Có muốn về ký túc xá không?"
Hồi lâu sau Giang Vân Biên mới hít hít mũi, Chu Điệt nhận ra người này không có ngủ: "Muốn đi bờ sông hóng gió."
Ngày mùa đông còn muốn ra bờ sông hóng gió, chuyện này chỉ có mình Giang Vân Biên làm được.
Lúc ra đến bờ sông, Giang Vân Biên dường như không chút để ý hình tượng, ôm áo khoác màu trắng ngồi thẳng xuống đất, làm Chu Điệt chưa kịp lót cái gì đó cho cậu.
Giang Vân Biên nhỏ giọng than nhẹ, vừa định ấn huyệt Thái Dương thì ngay bên cạnh đã có người sờ sờ giữa mi tâm giúp cậu: "Đầu rất đau à?"
"Đau." Cậu nhắm mắt, cau mày, nhỏ giọng trả lời.
Uống rượu xong thì thật ngoan, Chu Điệt lại ôm người dựa vào sát lòng mình một chút, quấn chặt chăn lại cho cậu: "Có muốn pheromone không?"
Giang Vân Biên dựa vào trên vai hắn, cơn đau dường như giảm bớt một ít, nửa ngày sau mới nhụt chí phun ra một chữ: "Muốn."
Hương vị tuyết tùng nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi, đau đớn do cồn và cảm xúc gợi ra chậm rãi được xoa dịu, Giang Vân Biên mơ màng sắp ngủ mà không hay biết mình đang ở trong tình cảnh nào.
Chỉ cảm thấy dựa vào người này thật ấm áp, thật thoải mái.
Trước giờ Chu Điệt chưa từng làm chuyện như đợi mặt trời mọc vào đêm đông như thế này, cũng chưa từng nghĩ sẽ được ôm Giang Vân Biên cùng nhau hóng gió trong kiểu thời tiết này.
Không tốt không xấu, cũng không biết là nên vui vẻ hay là nên khó chịu.
Lông mi Alpha rất dài, khi rũ xuống giống như một cánh bướm yên tĩnh, Chu Điệt muốn dùng tay chạm vào lại sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu.
Buổi tối vừa uống rượu vừa bị gió lạnh thổi vào, cậu đã tự tra tấn mình quá mức rồi.
Cuối cùng, đầu ngón tay Chu Điệt vẫn chạm vào sườn mặt cậu, dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng sờ gương mặt đã bị gió đông làm lạnh băng.
Không sưng lên, nhưng vẫn còn đỏ.
Mặt sông phản chiếu trong đôi con ngươi lạnh lẽo của Chu Điệt, ánh mắt hắn nhìn ra xa.
Thật sự có người nhẫn tâm ra tay với gương mặt này.
"Giang Vân Biên."
Người trong ngực không trả lời, có lẽ là đã ngủ rồi.
Chu Điệt cúi đầu nhẹ nhàng cọ vào tóc của cậu, một lần nữa điều chỉnh lại giọng nói: "Bây giờ nói những lời này không phải là có ý gì khác, cũng không phải muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."
À, cũng không phải là hoàn toàn không có gì cả, có lẽ là có 1% tâm cơ.
Lúc đầu hắn vốn hy vọng Giang Vân Biên sau khi uống say sẽ quên hết tất cả chuyện tối nay, lại muộn màng phát hiện đây là một cơ hội rất tốt.
Chẳng sợ cậu sẽ vì một chút cảm động mà dao động, Chu Điệt còn có hơi tàn nhẫn hy vọng cậu sẽ nhớ rõ.
"Chỉ là tôi muốn nói cho em biết, tôi vẫn luôn rất thích em."
Nói xong, hắn yên lặng một lát.
Lại bổ sung: "Vốn dĩ tôi cũng rất muốn làm quân tử, sau đó lại phát hiện làm không được."
"Nếu không thì em cứ xem như tôi đang lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn đi vậy."
Chu Điệt nói xong thì tự cười nhạo mình, ngón tay nhẹ nhàng sờ dọc theo sườn mặt Giang Vân Biên, sau đó hơi hơi nghiêng đầu.
Môi Alpha đang ở ngay trước mắt.
"Chu Điệt."
Hương bạc hà lẫn vào một chút hương rượu tỏa ra.
Chu Điệt kéo giãn khoảng cách.
Đôi mắt Giang Vân Biên còn có chút mông lung, dao động hồi lâu mới quay sang nhìn người trước mặt.
"Cậu..." Giang Vân Biên khó khăn tìm lại giọng nói của mình, ho khan một chút, mới hồi phục tinh thần, "Cậu vừa mới nói thích tôi?"
Chu Điệt yên lặng nhìn cậu thật lâu, dường như đang xem Giang Vân Biên đã tỉnh táo được bao nhiêu phần.
Có vài lời ngay từ đầu hắn vốn không định nói sớm như vậy, nhưng nếu đã nói, còn bị nghe được, hắn hy vọng Giang Vân Biên có thể nghiêm túc lý giải hết những gì hắn muốn biểu đạt.
"Đúng vậy, không phải là thích giữa bạn bè bình thường, mà là kiểu thích muốn trở thành người yêu của em, muốn cùng em hôn môi."
"..."
Suy nghĩ lung tung rối loạn đến long trời lở đất trong đầu bỗng dưng ngừng lại, Giang Vân Biên cảm nhận được một ngọn lửa từ vành tai đang thiêu nóng lên, dọc theo sườn mặt lan ra toàn thân cậu.
Chu Điệt chấm dứt thời gian tìm lý do của cậu, dùng câu nói 'thích em' kia dứt khoát ăn một cú ba điểm, khiến cậu tay chân luống cuống không biết làm sao.
"Cậu...!Sao cậu lại thích..." Giang Vân Biên nói, "Pheromone, là bởi vì cậu bị tôi ảnh hưởng..."
"Em không thích tôi thì có thể nói thẳng mà." Chu Điệt chống cằm, không nhìn bộ dạng hoảng loạn tìm cớ của cậu, giọng nói mang theo chút mất mát, "Enigma sẽ không bị pheromone tác động, không cần dùng cái cớ cũ kỹ như vậy có lệ tôi."
"Khụ." Giang Vân Biên nghẹn lời, bị nước miếng của mình làm sặc, "Khụ khụ khụ..."
Tay Chu Điệt thoáng đưa ra, khi sắp đụng đến lưng cậu lại rút về.
"Em ghét tôi nên chắc là không muốn tôi chạm vào em, vẫn ổn chứ?"
Giang Vân Biên vừa ho vừa cảm thấy người này thật quá gian xảo.
Được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, lấy lùi làm tiến, cố tình...!mình còn không có cách nào với hắn được.
Chu Điệt thích cậu.
Đêm nay không có gì có thể làm Giang Vân Biên khiếp sợ hơn tin tức này rồi.
"Giang Vân Biên." Chu Điệt đợi một lát mới nhỏ giọng đến gần mặt cậu, "Câu trả lời của em đâu?"
"...! Trả lời cái gì chứ, tại sao cậu tỏ tình mà không có chút ngại ngùng nào hết vậy?" Chủ động như vậy, làm Giang Vân Biên không rõ ràng lắm rốt cuộc người vừa nói thích là ai.
"Thật ra là rất ngại, nhưng mà tôi đang nhịn." Chu Điệt lại hỏi, "Em thì sao? Em muốn chúng ta sau này không làm bạn nữa, giữ khoảng cách, hay là muốn suy nghĩ một khoảng thời gian, giữ nguyên tình trạng như bây giờ?"
"Cậu còn cung cấp cả giải pháp sau khi bán hàng cho khách nữa à?" Giang Vân Biên thật sự không biết làm sao với hắn, lại lui một bước, "Bây giờ tâm trạng của tôi rất không tốt, trong tình huống này suy nghĩ của tôi không giống với ngày thường, nên cho dù đưa ra đáp án gì đi nữa thì chắc chắn tôi cũng sẽ hối hận."
Chu Điệt kiên nhẫn nhìn cậu, từ ánh mắt đến lông mày đều lộ ra nụ cười bình tĩnh.
Nhưng lời nói lại là: "Con người của tôi tương đối nóng vội, tôi có thể chờ câu trả lời của em, nhưng tình cảm nói ra rồi thì rất khó giấu lại."
Giang Vân Biên thật lâu không hiểu ý hắn: "Cậu muốn làm sao?"
"Muốn lặp lại lần nữa."
"...!Không được."
"Tôi thích em, nghiêm túc thích em."
"..."
...
Lúc trở lại ký túc xá, đầu óc Giang Vân Biên vẫn còn chậm chạp, uể oải.
Chu Điệt giúp cậu lấy nước rửa mặt, lại nhìn cậu lên giường, sau khi xác nhận không có vấn đề gì khác mới nhỏ giọng: "Vậy tôi về trước đây."
Hắn đã đồng ý với Chu phu nhân là sẽ về, nên không có ý định thất hứa.
Đại gia đang nằm trên giường chậm rãi ừ một tiếng.
Cho đến khi cửa ký túc xá lần nữa đóng lại, Giang Vân Biên mới ngồi dậy.
Từ nhỏ đến lớn số lần cậu được nữ sinh và Omega thổ lộ đã nhiều không nhớ nổi, nếu tính, thì số lần tỏ tình nghiêm túc cậu đã không nhớ nữa, nhưng ngược lại còn chút ấn tượng với những người sau khi bị từ chối thì kêu gào, khóc lóc.
Chu Điệt lại là người đầu tiên làm cậu trở tay không kịp, tâm hoảng ý loạn.
Thế cho nên đến bây giờ cậu vẫn không thể nào yên tĩnh được.
Chu Điệt nghĩ cái gì vậy?
Tại sao lại tỏ tình chứ!
Giang Vân Biên nắm tóc mình xoa một hồi lâu, lúc này mới hồi tưởng lại một lần chuyện tối hôm qua ở trong đầu.
Tiệc tối văn nghệ, đánh nhau, bệnh viện, uống rượu, tỏ tình.
Thật cmn xuất sắc.
Đầu óc rối bời, toàn thân kiệt sức, hết chuyện này đến chuyện khác chồng chất lên nhau, lẽ ra phải khiến cảm xúc của cậu rơi xuống đáy vực, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền tự động phát ra một câu nói——
"Tôi thích em, nghiêm túc thích em."
Nhất định là Chu Điệt đã gắn cái chip gì vào trong đầu của cậu rồi! Hoặc là cài vào loại máy móc gì đó!
Giang Vân Biên lăn lộn một hồi, mới mở điện thoại vừa được cắm sạc ra.
Mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc đều là của Chu Điệt, cậu xem đến nỗi lỗ tai nóng lên, giấu nửa khuôn mặt vào trong chăn.
Kỷ Mặc gửi cho cậu ba tin nhắn, đều hỏi cậu làm sao vậy, Giang Vân Biên có chút khó chịu không biết nên nói thế nào.
Trả lời tin nhắn của Hứa Trạm và em gái xong, Giang Vân Biên vừa định dùng câu 'Tôi có một người bạn' mở đầu để xem Hứa Trạm là gốc cây mà trút tâm sự của mình vào, thì sau cổ bỗng nhiên tê rần.
Cậu hít một hơi khí lạnh, mở lịch xem ngày mới nhận ra kỳ mẫn cảm đến sớm hơn.
Cảm giác đau đớn từ tuyến thể lan tràn ra, Giang Vân Biên muộn màng cảm thấy cơ thể đang nóng dần lên, lúc chống giường ngồi dậy mới ý thức được thân thể đã không chịu nổi.
Chỉ là ngồi dậy thôi mà trời đất trước mắt cứ quay cuồng.
Cả người nóng bừng, còn có cảm giác buồn nôn đang dâng lên trong cổ họng.
Giang Vân Biên bò xuống giường, ra toilet ở ban công nôn một lúc.
Say rượu và kỳ mẫn cảm lại đến cùng một lúc, sau khi nôn xong thì chút sức lực cuối cùng của cậu cũng tiêu sạch, dựa vào toàn bộ ý chí chống đỡ để quay vào phòng.
Cậu thật sự không muốn ngày mai có người đến gõ cửa, lại nhìn thấy cậu cả người đầy mùi rượu nằm trên ban công đâu.
Đầu óc bị lửa nóng thiêu đốt, cả người Giang Vân Biên vô cùng khó chịu, cố gắng leo lên giường.
Bởi vì thuốc ức chế khá đặc biệt, nên Chu Điệt toàn đưa cho cậu trước hai ngày, bây giờ trong ký túc xá ngoài thuốc ngăn mùi ra thì cái gì cũng không có.
Mỗi khi xoay người, Giang Vân Biên đều hít thở không thông, cố chống cự được mười phút, ý thức cậu tan rã.
Khi tỉnh dậy lần nữa, cậu nghe bên tai có người đang nói chuyện điện thoại.
"Tôi đã tiêm thuốc ức chế cho em ấy, vâng, còn hơi sốt nhẹ."
"Ngoài đánh dấu tạm thời thì có còn biện pháp nào khác giảm bớt khó chịu không?"
"Được, làm phiền rồi, cảm ơn bác sĩ."
Lúc Giang Vân Biên mơ màng tỉnh giấc, cậu đã một lần nữa nằm lại trên giường, bên cạnh còn có người nhỏ giọng gọi điện thoại.
Tuyến thể vừa đau vừa nóng đã giảm bớt đi phân nửa, cậu nâng ánh mắt còn mơ ngủ lên.
"...!Chu Điệt?"
Giọng nói vô cùng khàn.
Chu Điệt tắt điện thoại, dùng mu bàn tay sờ vào sườn mặt cậu, nhẹ nhàng vuốt ve: "Là tôi, vẫn còn rất khó chịu sao?"
Nhiệt độ đầu ngón tay Chu Điệt khá lạnh, Giang Vân Biên không kiểm soát được đuổi theo cọ cọ tay hắn.
Yết hầu Chu Điệt khẽ nhúc nhích, tùy cậu tiếp tục làm động tác thân mật, nhỏ giọng đến gần: "Em bị sốt nhẹ, bác sĩ nói bây giờ em rất cần pheromone của tôi."
Âm thanh của hắn giống như bị ngăn cách bởi một bức màn, Giang Vân Biên không nghe rõ hắn nói gì, nhưng mùi hương pheromone trên cổ tay thật sự làm cậu rất thoải mái.
"...!Tôi rất khó chịu."
"Tôi biết."
"Cậu có thể làm ơn...!giúp tôi một chút không?"
Chu Điệt yên tĩnh chờ đợi, Giang Vân Biên không tỉnh táo lắm, mơ màng dán sát vào hắn nói chuyện, hơi thở ẩm ướt phả ra dính hết lên lòng bàn tay hắn.
Có hơi ngứa.
"Lên đây, để tôi ôm một chút." Giang Vân Biên nói.
Chu Điệt sửng sốt, mãi đến khi Giang Vân Biên tì cằm lên ngón tay hắn, lặp lại lần nữa: "Lên đây." Hắn mới hoàn hồn.
"Đừng có lề mà lề mề nữa..." Giang Vân Biên nhíu mi, tay nắm lấy góc chăn, dường như đang gom đủ dũng cảm để buông tay hắn ra: "Nhanh lên."
Chu Điệt mím môi, cuối cùng cũng cởi áo khoác.
Giường đơn ở ký túc xá vốn không rộng, Chu Điệt vừa mới đi lên, Giang Vân Biên đã phải dựa sát vào tường.
May là mùa đông mới không cảm thấy nóng, Giang Vân Biên say rượu đang đấu tranh với lý trí, nhưng khi hương tuyết tùng nhẹ nhàng bay đến, đầu óc cậu không suy nghĩ nữa.
Chu Điệt vừa mới nghiêng người qua, Giang Vân Biên mang theo cả chăn bổ nhào vào ngực hắn, tay còn gác qua eo hắn.
Giang Vân Biên cảm giác được mình đang rơi vào đám mây vị tuyết tùng, cả người đều được xoa dịu.
Ánh mắt Chu Điệt sâu thẳm, khi Giang Vân Biên ôm eo hắn, cọ vào vai hắn, hắn xuýt chút nữa đã xoay người đè cậu xuống.
Đây là người bệnh, không thể đánh.
Yên tĩnh làm gối ôm hồi lâu, Chu Điệt thở ra một hơi nhẹ nhỏm.
Hắn không có cách nào trách Giang Vân Biên được, là mình làm cho Alpha biến thành như vậy, bản thân hắn nên gánh lấy hậu quả.
Có lẽ nếu không phải do hắn không yên lòng mà quay lại, thì Giang Vân Biên đã nằm trên bàn đến hừng đông, sau đó lại phải vào bệnh viện.
Chờ cảm xúc của Giang Vân Biên tốt hơn một chút, Chu Điệt mới đỡ eo cậu, ôm cậu đặt lại lên gối đầu, sau đó khẽ dựa vào cậu, kéo kín chăn cho cậu.
Thế nhưng Giang Vân Biên hoàn toàn không hài lòng khoảng cách này.
Nếu không tiếp xúc thì không thể giảm bớt khao khát lúc này, cậu cọ vào chăn: "Gối ôm của tôi đâu rồi..."
Chu Điệt bất đắc dĩ cười một cái.
Xem ra là thật sự không xem hắn là người nữa rồi.
"Em thật sự xác định muốn tôi và em cùng nhau..." Chu Điệt vẫn cảm thấy cái từ đó không thích hợp, chọn lựa một hồi: "Cùng nhau nằm?"
Giang Vân Biên nghe không hiểu lời nói mang nhiều ý nghĩa của hắn, nhíu mi lại: "Gối ôm đâu rồi!"
Kỳ mẫn cảm, say rượu, bị bệnh, ba chuyện lớn cùng nhau kéo đến, kích hoạt tính tùy hứng của Giang Vân Biên.
Trên gối đều là hương vị bạc hà, còn chịu đựng thêm một cái bếp lửa nhỏ đang dán sát lên người mình.
Sức chịu đựng vô cùng vô tận.
Rốt cuộc Giang Vân Biên đã tìm được một tư thế thoải mái, cẳng chân đặt lên người hắn, tay gác ngang bụng hắn, dùng âm thanh nhẹ nhàng như nói mê khẽ nói vào tai hắn: "Sao cậu quay lại vậy?"
Tựa như lông vũ quét qua lỗ tai.
Chu Điệt xoay mặt đi, mắt Giang Vân Biên đã rũ xuống giống như ngủ rồi.
"Lo cho em." Hắn thừa nhận vô cùng thẳng thắn, "Quay về cũng không ngủ được, lăn qua lộn lại đều nghĩ về em, cho nên trở lại."
Trước kia hắn làm chuyện gì cũng đều sẽ lên kế hoạch đơn giản, mục đích chính là vì không muốn xuất hiện một chút chuyện gì lệch ra khỏi trọng tâm.
Tỏ tình với Giang Vân Biên tuy rằng chưa có lên kế hoạch rõ ràng, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến muốn nói qua loa như vậy.
Chuyện ngoài ý muốn luôn xuất hiện liên tiếp nhau.
Hơi thở Giang Vân Biên đều đều, lúc Chu Điệt cho rằng cậu đã ngủ rồi, thì lại nghe cậu nhỏ giọng hỏi lại: "Lo lắng cho tôi cái gì..."
Là thắc mắc của bé con*.
*ở đây là nói trẻ con luôn tò mò với thế giới bên ngoài, nên chúng thường có rất nhiều câu hỏi.
"Lo tâm trạng của em không tốt, lo cơ thể em không thoải mái, lo em nghĩ mình là Alpha nên tìm cách từ chối tôi."
Giang Vân Biên không trả lời.
Chu Điệt đợi một lát, mới nhận ra Giang Vân Biên thật sự ngủ rồi, dù mình giơ tay sờ lông mi của cậu, cậu vẫn không có phản ứng gì.
Hắn nhẹ nhàng nâng cái tay đang đặt trên bụng mình lên, cẩn thận đặt xuống bên hông Giang Vân Biên, sau đó nghiêng người dịch ra một chút.
Thiếu niên tuổi dậy thì cơ thể săn chắc không có thịt thừa, ôm vào lòng vừa vặn phù hợp với thân hình Enigma.
Nhưng vừa ôm cậu, Giang Vân Biên liền nhỏ giọng thì thào, tay Chu Điệt hơi thả lỏng.
Sau đó Alpha xoay người đi, dùng cái ót đối diện với hắn.
Đổi lại là Alpha khắc, chắc đã sớm đánh dấu của mình xuống.
Đáng tiếc hắn không phải Alpha, người trước mặt cũng không phải Omega.
Ban mai chủ nhật sớm dâng lên, cảm giác mệt mỏi muộn màng cũng dâng lên khóe mắt, Chu Điệt chậm rãi nhắm mắt lại.
Khó khăn lắm mới sắp ngủ được, Alpha trong ngực bỗng run lên, dường như là gặp ác mộng.
Chu Điệt nhẫn nhịn, lại không nhịn được, nhẹ nhàng dùng môi dán lên xương cổ cậu một chút.
Cơ thể căng chặt của Giang Vân Biên chậm rãi thả lỏng.
Hắn áp trán vào lưng cậu, thì thầm: "Đừng làm em ấy đau nữa, ngủ ngon."
...
Khi Giang Vân Biên tỉnh dậy, trên người giống như bị xiềng xích giam lại, giữ chặt tay chân cậu.
Cậu không vui giãy giụa một cái, ngay sau đó cảm nhận được cái tay đang đặt trên eo mình nhẹ nhàng xoa nắn mu bàn tay cậu.
Giống như là con nít buổi tối gặp ác mộng, được người lớn vỗ vỗ ở sau lưng.
Giang Vân Biên sửng sốt, lúc này mới nhận ra bên cạnh mình có một người đang nằm!
"Chu Điệt?"
Cậu bật ngồi dậy, kết quả lại kéo đến cơn choáng váng, tay chống trên chăn ngồi một lúc lâu.
Chu Điệt cũng mơ màng ngồi dậy, đôi mắt buồn ngủ còn chưa mở ra đã duỗi tay xoa đầu cậu: "Vẫn còn rất khó chịu à?"
"Không có, sao cậu..." Nửa câu sau bị cậu nuốt ngược lại vào bụng, Giang Vân Biên đã nhớ lại một đoạn ký ức ngắn ngủi đêm qua.
Sau khi Chu Điệt về nhà thì lại quay ngược về, sau đó còn chăm sóc mình đang tiến vào kỳ đặc thù.
Là mình nắm tay người ta không buông, luyến tiếc pheromone của hắn, nửa ra lệnh nửa năn nỉ hắn lên nằm chung với mình.
Giang Vân Biên còn chưa tỉnh táo lại, Chu Điệt đã dựa trán vào vai cậu: "Tôi buồn ngủ quá."
Lúc hắn quay về đây cũng tầm 7 giờ, bây giờ chỉ mới 11 giờ sáng, thức trắng một đêm sau đó chỉ ngủ có bốn giờ tất nhiên là không ngủ đủ.
Cho dù là Enigma cũng sẽ mệt.
Giang Vân Biên ngẩn người ngồi tại chỗ, cảm nhận được Chu Điệt giống như con mèo lớn dựa vào trên người mình, hô hấp phả vào cổ áo hơi lệch của cậu...
Bỗng nhiên cậu không muốn đẩy người này ra.
Áy náy dâng tràn trong lòng, cậu vỗ vỗ vai Chu Điệt: "Cậu, cậu lại ngủ thêm một lát nha?"
Chu Điệt không cử động, chỉ nâng tay đặt lên chăn, mờ mịt bao lấy mình: "Tôi muốn bạc hà."
Muốn pheromone của cậu.
Giang Vân Biên thở dài, xách con mèo dính người này nhét vào ổ chăn.
Chu Điệt hé hé mắt, thấy Giang Vân Biên gãi tóc, sau đó nghiêng người nằm xuống, tư thế đưa lưng về phía hắn lại xuất hiện.
Quả nhiên là chỉ ra vẻ từ chối thế thôi, tùy em ấy vậy.
Hắn che giấu nụ cười, duỗi tay đặt lên eo Alpha.
Giang Vân Biên có hơi cứng người, nhưng nghĩ đến đêm qua mình quậy như vậy, buổi sáng lại đánh thức hắn ngủ...!Nếu đổi vị trí tự hỏi một chút, nếu là cậu dỗ Chu Điệt ngủ, sáng sớm người này còn vừa la vừa hét, nói không chừng cậu sẽ mua pháo về đốt vào trong chăn chết chùm với hắn luôn.
Chẳng qua chỉ là cho hắn ôm một chút...!Chắc không quá đáng lắm đâu nhỉ?
Giang Vân Biên cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho em gái trước.
Giang Vân Dĩ có vẻ dè dặt, lo lắng hỏi tâm trạng cậu thế nào.
Trời vào đông, trong chăn có hai mùi hương pheromone thiên nhiên hòa hợp với nhau, cậu trả lời hai cậu, cảm giác buồn ngủ lại xuất hiện.
Lúc tỉnh dậy lần nữa đã là buổi chiều, có người gõ cửa ký túc xá, ồn đến mức cậu thấy phiền.
"Vân Biên, tôi vào đây!" Hứa Trạm xoay chìa khóa mở cửa.
Giang Vân Biên nghe được âm thanh mở cửa mới đột nhiên bừng tỉnh, dùng toàn bộ chăn trên giường chất chồng lên người Chu Điệt, sau đó đưa tay che môi hắn lại.
Đôi mắt mông lung, buồn ngủ của Chu Điệt mang theo chút tủi thân nhìn cậu.
"Cậu đừng lên tiếng!" Giang Vân Biên nhỏ giọng cảnh cáo.
Hứa Trạm lo lắng cho tình trạng cơ thể cậu, nửa tiếng trước đã gõ cửa một lần nhưng không ai trả lời, cậu ta nghĩ rằng cậu đã xảy ra chuyện gì, nên mới đi đến phòng quản lý ký túc xá lấy chìa khóa dự phòng.
Nhìn thấy Giang Vân Biên ngồi trên giường, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Dậy rồi thì trả lời tôi đi chứ, tôi còn tưởng cậu uống say bất tỉnh nằm trên đất rồi đấy."
Lúc này Giang Vân Biên mới nhận ra chiếc giường vô cùng chật chội, đến mức cậu chỉ cần xoay người là sẽ chạm vào chân Chu Điệt.
"Không có, ngủ quá say thôi." Cậu trả lời mơ hồ.
"Tối hôm qua cậu không sao đó chứ?" Hứa Trạm đã đi đến mép giường, "Tôi giúp cậu trả lời có lệ đối với bọn Trịnh Tinh Lẫm, nói em gái cậu không khỏe nên cậu đưa nhỏ về trước.
Cao Tử Ninh còn áy náy, cậu ta tự trách mình chọn vị trí không tốt."
Giang Vân Biên ừ một tiếng: "Đều không có việc gì cả."
"Bên phía Khương Diệp tôi có hỏi thăm một chút, chỉ hơi bị trầy da, không có tổn thương gì đến nội tạng, chắc là sẽ không làm phiền cậu đâu."
Nhắc đến người này, Giang Vân Biên liền cười lạnh: "Tôi cũng không sợ cậu ta đến gây phiền phức cho tôi đâu."
"Chuyện hôm qua các cậu đánh nhau, bên Ninh Hạ cũng truyền ra lời đồn." Hứa Trạm sờ mặt, nhẹ giọng nói, "Sáng nay Văn Lâm vừa gọi điện cho tôi."
Ánh mắt Chu Điệt chuyển sang mặt Giang Vân Biên.
Nếu hắn nhớ không lầm, đêm qua Khương Diệp kia cũng nhắc đến cái tên này.
Hơn nữa, lúc Hứa Trạm nói ra hai chữ này, hắn cảm giác được rõ ràng tay Giang Vân Biên nắm chặt lại một chút.
Có lẽ là một người từng có mâu thuẫn, Giang Vân Biên trả lời rất lạnh nhạt: "Thì sao? Cậu ta muốn nói cái gì?"
Hứa Trạm nhìn vẻ mặt này của cậu thì biết là cậu không muốn nói tiếp: "Không có gì.
Cậu ta chỉ nói với tôi chuyện năm đó cậu ta không giải thích với Khương Diệp, nên Khương Diệp hiểu lầm cậu, sau này cậu ta sẽ giải thích rõ ràng."
Giang Vân Biên không nhịn được cười ra tiếng, giọng nói khàn hơn thường ngày, thiếu đi ý khinh thường nhưng vẫn nghe ra chế giễu.
"Không cần đâu, tôi không quen biết cậu ta."
"Ừm, vậy sau này tôi không nghe điện thoại của cậu ta nữa." Hứa Trạm hơi chột dạ, thật ra Văn Lâm không chỉ nói có nhiêu đó với cậu ta.
Nhưng chắc chắn là Giang Vân Biên không muốn nghe.
Khi định nói chuyện tiếp, ánh mắt Hứa Trạm đột nhiên rơi xuống mép giường.
"Giang Vân Biên."
"Hả?"
Giang Vân Biên cúi đầu nhìn Hứa Trạm đi đến cạnh giường mình, vẻ mặt nghi ngờ.
"Trên giường cậu còn có ai vậy?"
Lúc này Giang Vân Biên mới nhận ra, người thì mình giấu kỹ rồi, nhưng giày của hắn vẫn còn đang ở dưới giường mình.
Cậu quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Chu Điệt.
Vẻ mặt Chu Điệt rất bình tĩnh, giống như là đang chờ đáp án của Giang Vân Biên..