Tai Giang Vân Biên bị giọng nói Chu Điệt ma sát đến mức nóng lên, đến quầy bán quà vặt đi tìm một vòng cũng không tìm thấy kẹo bạc hà.
Chu Điệt đứng ở cửa, chậm rãi cảm nhận hoàng hôn mùa đông và gió ấm.
"Không có thứ anh muốn." Giang Vân Biên nhét kẹo vào tay hắn, "Tạm thời thay bằng cái này đi."
Chu Điệt cúi đầu, là một cây kẹo mút vị nho.
Hắn nhớ rõ Giang Vân Biên không thích ăn kẹo, nhưng khi nào ăn thì cũng sẽ chọn kẹo vị này, Giang Vân Biên đưa thứ mình thích nhất thay cho hắn.
Mặt Chu Điệt thoáng ý cười: "Cơm chiều em không ăn, không mua chút gì đó để ăn à?"
"Không có gì muốn ăn cả." Giang Vân Biên nhìn một chút ánh sáng cuối cùng trong hoàng hôn, mơ hồ tìm lý do, "Có thể là do vừa mới tỉnh ngủ."
"Vân Biên." Chu Điệt xé vỏ kẹo, bỏ vào miệng, "Nếu em cứ như vậy, anh sẽ ghen đấy."
Giang Vân Biên nghĩ một lúc mới quay sang: "Anh ghen cái gì?"
"Bất kể là ai, là phương thức gì, chỉ cần em nghĩ mỗi ngày, có cảm xúc với hắn, anh sẽ ghen." Que kẹo mút ngậm ở trong miệng, nam sinh nhìn luôn lạnh lùng lúc này bên má hơi phồng lên, "Đừng có nhìn anh như vậy, thật ra anh mà ghen thì rất kinh khủng đấy."
Giọng nói xen lẫn chút cảm giác lười biếng, nghe có vẻ tùy ý.
"Ghen là phải dỗ kịp thời, dỗ không được thì sẽ cáu kỉnh," Nói xong còn tự kết luận cho mình, "Vô cùng phiền phức luôn."
Giang Vân Biên cười, thấp giọng: "Vậy mà anh thật sự hiểu rõ mình ha."
"Câu này của em nói sao giống như đang mắng anh vậy," Chu Điệt dùng ngón tay vân vê que kẹo, khi cúi đầu dựa lại gần còn mang theo chút ngọt ngào của vị nho, "Vì vậy anh đang chuẩn bị cáu kỉnh đây."
Lần đầu tiên Giang Vân Biên nhìn rõ môi Chu Điệt hóa ra là thế này, màu hồng nhạt hơi mỏng, là hình dáng rất đẹp.
"Không dỗ à?"
Giang Vân Biên bị hắn nói đến đỏ cả tai, có lẽ là bị giọng nói trầm thấp của người này công kích khiến tay chân luống cuống, cậu mất tự nhiên nâng tay lên.
Sờ hai cái trên đỉnh đầu hắn.
"Như này...!Được chưa?"
Khi Giang Vân Biên nhìn Chu Điệt từ góc độ này mới nhận ra khung xương của hắn thật sự quá tốt, hốc mắt sâu, sống mũi cao, cố tình người này mỗi khi nhìn cậu đều hạ mắt xuống, vẻ cưng chiều và tình cảm đều thể hiện rõ ràng ở đuôi mắt.
Giang Vân Biên muộn màng nhớ lại, Chu Điệt nhỏ hơn cậu ba tháng, nhưng mình lại toàn nằm trong tay bị hắn đùa giỡn.
"Luôn để anh chăm sóc em hình như cũng không phải là cách." Giang Vân Biên dời mắt suy nghĩ hồi lâu, "Hay là như vầy đi..."
Nửa câu sau còn chưa nói xong đã bị Chu Điệt dễ dàng tiếp nhận: "Anh quen giường, sợ người lạ, hay là như vầy đi, buổi tối em ôm anh ngủ nha?"
Giang Vân Biên: "..."
Chu Điệt: "Thế nào?"
Đối với Chu Điệt mà nói, loại trò đùa vượt rào này đã dùng không ít lần, ban đầu Giang Vân Biên đều xem như không nghe thấy, sau đó lại đỏ mặt.
Mà bây giờ.
"Chờ anh thành niên đi."
Giang Vân Biên nói xong những lời này thì xoay người bỏ đi, để lại Chu Điệt ngẩn ngơ đứng tại chỗ trong chốc lát.
Tay phải đặt lên trên cổ, hắn phát hiện nhiệt độ cổ mình cao lên không ít.
...!Thật đúng là không thể tùy tiện nói lung tung mà.
...
Tuy rằng Tam Trung và Ninh Hạ ở cùng một tầng, nhưng thời gian tập hợp không giống nhau, nên cả buổi tối đầu tiên Giang Vân Biên hoàn toàn không nhìn thấy Văn Lâm.
Chủ nhật bắt đầu đi học, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều theo sự thống nhất của trường, sáng sớm Giang Vân Biên đã bị đồng hồ báo thức gọi dậy.
Sau khi tỉnh dậy lại nằm thêm một lát, trên ban công truyền đến tiếng nước.
"Đã dậy chưa?" Chu Điệt thay áo khoác xong đi đến mép giường Giang Vân Biên, kiên nhẫn cúi người hỏi, "Hay là em không muốn học tiết đầu tiên sáng nay?"
Giang Vân Biên xốc chăn lên định dọa hắn, không ngờ vẻ mặt Chu Điệt không thay đổi chút nào.
"Không thú vị." Giang Vân Biên ngáp một cái, lười biếng từ trong ổ chăn ngồi dậy.
Chu Điệt bật cười, giúp cậu vuốt thẳng đầu tóc vì ngủ mà trở nên rối loạn.
Có lẽ là vì tăng tâm lý cạnh tranh giữa học sinh, nên mỗi phòng học trong trại tập huấn này đều sắp xếp học sinh hai trường học chung với nhau.
Khi Giang Vân Biên đến, Từ Chiêu Nhược đã chiếm sẵn vị trí giúp cậu và Chu Điệt, đang vẫy tay với hai người.
Phòng học là bàn đôi, mỗi bên có mười bộ bàn ghế, vị trí Từ Chiêu Nhược giữ cho cậu là hàng cuối cùng.
Ninh Hạ ngồi phía bên phải, ánh mắt Văn Lâm gắt gao nhìn theo Giang Vân Biên từ lúc cậu xuất hiện.
Nói cho cùng vẫn là lần đầu tiên gặp lại sau ba năm, cậu ta cho rằng Giang Vân Biên sẽ mang vẻ mặt "người sống chớ lại gần" giống như trước kia, sau đó ngồi trong một góc.
Nhưng vẻ mặt Alpha bây giờ lại bình tĩnh, lúc nghe thấy có người kêu cậu còn lộ ra chút ý cười.
Không có một chút ý tứ lảng tránh.
Giang Vân Biên ngồi giữa những bạn học Tam Trung.
Văn Lâm thu lại ánh mắt.
"Người kia là học thần Tam Trung hả? Khí chất quả thật không bình thường." Nam sinh bên cạnh đến gần Văn Lâm, nhỏ giọng hỏi, "Nhưng hình như cậu ta đồng điểm với người họ Giang kia thì phải? Nếu vậy thì có cảm giác không phải đặc biệt tài giỏi gì."
Một người khác cũng nói: "Dù sao học thần Ninh Hạ chúng ta đều mãi bỏ xa hạng hai ít nhất mười điểm."
Ninh Hạ nói nhỏ nhưng giọng nói lại không nhỏ, Từ Chiêu Nhược muốn làm như không nghe được cũng khó.
Trải qua sự an ủi của Chu Điệt tối qua, Giang Vân Biên phát hiện trình độ làm lơ của mình đối với Ninh Hạ lại tăng lên thêm một tầm cao mới.
"Trước kia đã nghe nói học sinh xuất sắc trường bọn họ rất ngông cuồng, hôm nay xem ra đúng thật là như vậy." Từ Chiêu Nhược không ngẩng đầu lên, lén dùng điện thoại đặt cơm hộp.
"Là người ta có thực lực!" Vệ Sơ không vui, quay đầu lại muốn phản bác hai câu, bị Giang Vân Biên nhìn thoáng qua thì hậm hực quay đầu lên.
"Vệ Sơ, nếu cậu tôn sùng trường bên cạnh một cách không có liêm sỉ như vậy, bây giờ chuyển trường còn kịp đấy."
"Tôi," Mặt Vệ Sơ đỏ lên, "Tôi vẫn thích Tam Trung hơn một chút."
Bạn cùng bàn chuyển bài thi sang cho cậu ta: "Vậy thì bớt nói lại đi."
Giang Vân Biên nhận được đề thi, tiết đầu tiên là môn toán học, các câu hỏi trên đề thi đều là những câu khó nằm ở gần cuối trong đề thi thông thường.
Sắc mặt Từ Chiêu Nhược trắng bệch, quay sang: "Các đại ca, em tệ nhất là hàm số đấy, không có vị thần tiên nào có thể cứu được em hả?"
Giang Vân Biên lấy bút chì trên bàn Chu Điệt, phân loại từng câu trong đề thi: "Ý tưởng giải đề của ba câu hỏi này giống nhau, mặt sau là muốn kiểm tra tập hợp số..."
"Không tồi nha, không hổ là top 10 Tam Trung, giáo viên còn chưa bắt đầu giảng đề thì đã tự thảo luận được rồi." Giáo viên đến phòng học điều chỉnh thiết bị khen.
Từ Chiêu Nhược: "Thầy quá khen rồi, em là thật sự không biết."
Vì độ khó nên giáo viên đã xem qua một lần các ý tưởng giải đề, sau đó bảo bọn họ dựa theo mà suy luận những câu hỏi khác.
"Chỉ học thôi thì quá chán, vừa lúc học bá hai trường đều đang ở đây, chúng ta tổ chức thi đấu đi."
Giang Vân Biên chống cằm nhìn một lúc, xác nhận vị giáo viên này ngoại trừ lý lịch khá thâm niên, còn rất biết cách làm việc.
"Thầy sẽ không gọi tên, mỗi lớp chọn ra một người, có ai tự nguyện không?"
Hàng phía sau không có động tĩnh, Vệ Sơ lật xem bài thi hai ba lần, dường như cảm thấy khá tự tin bèn giơ tay lên.
Giang Vân Biên: "Tôi cược một cây kem, cậu ta không thắng được người trường bên cạnh."
Nam sinh phía trước quay đầu lại: "Móa, nhất định là không thắng được."
Từ Chiêu Nhược dở khóc dở cười: "Tốt xấu gì cũng là người một nhà."
Tam Trung bên này tiếp chiêu, phía Ninh Hạ tự nhiên sẽ không yếu thế, chọn một nam sinh cao gầy đi lên.
"Câu hỏi đều biết rồi đúng không?" Giáo viên bấm đồng hồ, "Bắt đầu tính giờ!"
Tốc độ tính nhẩm của Chu Điệt rất nhanh, lúc Giang Vân Biên còn đang tính phạm vi giá trị trên giấy nháp thì hắn đã có đáp án.
Hắn rất có kiên nhẫn chống cằm xem cậu giải đề, Giang Vân Biên tính xong mới nắn đốt ngón tay mình: "Là 378.2 sao?"
Chu Điệt ừ một tiếng: "Thông minh."
Mặt Giang Vân Biên hơi hồng.
Rõ ràng mình tính còn chậm hơn hắn, mà hắn lại khen mình là có ý gì.
Vệ Sơ đứng trên bảng đen múa bút thành văn, ý tưởng đúng, nhưng lại chọn phương pháp giải phiền phức nhất.
Ninh Hạ bên cạnh tính xong thì trực tiếp đặt viên phấn lên mặt bàn, lúc bước xuống còn khinh thường nhìn thoáng qua Vệ Sơ.
Mấy nam sinh Tam Trung ngồi hàng phía trước bắt đầu khó chịu.
"Đề này Ninh Hạ tính được trước một bước rồi," giáo viên vỗ vỗ vai Vệ Sơ, "Ý tưởng giải đề của em khá tốt, chẳng qua là do chưa quen thuộc với loại đề này thôi."
Vệ Sơ đỏ mặt đi xuống.
Sau đó lại lục tục giải thêm vài câu, vài người giỏi toán bên Tam Trung đi lên, nhanh chóng san bằng điểm số.
"Câu hỏi cuối cùng trước khi tan học, giờ không làm đề trên bài thi nữa." Giáo viên thay đổi PPT khác, câu hỏi phía trên làm Giang Vân Biên khẽ nhíu mày.
Quả thực không đơn giản.
Từ Chiêu Nhược cầm bút viết mấy con số, mờ mịt nhìn lên trên không: "Vì sao ngay cả câu hỏi tôi cũng xem không hiểu vậy nè?"
"Có dũng sĩ nào muốn lên thử không?" Giáo viên gõ gõ bảng đen, cười nhìn hai lớp phía dưới.
Bên phía Ninh Hạ ồn ào dẫn đầu: "Có, có ạ, hạng nhất khối của chúng em muốn thử!"
Văn Lâm bị bạn cùng bàn đẩy một cái, ỡm ờ đứng lên.
Giang Vân Biên vốn đang muốn thử, nhưng khi người nọ đứng lên thì cậu không còn muốn lên nữa.
Chu Điệt thừa dịp chạm nhẹ mu bàn tay cậu: "Anh muốn đi lên."
Giang Vân Biên: "Vậy anh đi đi."
"Em cho anh cái động lực đi?"
Giang Vân Biên quay sang nhìn hắn.
Chu Điệt thật lòng nói: "Đề này có hơi khó, nếu anh chậm hơn cậu ta thì sẽ rất mất mặt, anh nhát lắm."
Giang Vân Biên thầm nói anh mà nhát cái rắm.
Nhưng mọi người đều đang chờ, hình như Tam Trung thật sự chỉ có thể dựa vào hắn.
Chu Điệt còn đang đợi Giang Vân Biên sẽ làm thế nào để có lệ mình, trong nháy mắt cảm nhận được tay trái mình bị nắm một chút.
Là kiểu mười ngón tay giao nhau nhưng rất nhanh chóng, lòng bàn tay dán sát trong chớp mắt liền kéo giãn khoảng cách, từ đầu đến cuối ánh mắt Giang Vân Biên đều dừng trên màn hình, không có chút thay đổi.
"Được rồi, mau đi đi, cố lên."
Bàn trước nghe tiếng ghế dựa ở phía sau thì quay đầu, lại thấy khi Chu Điệt đi lên cười khẽ một tiếng rất nhỏ.
Bàn trước: "Há, không hổ là Điệt ca của chúng ta, lúc nguy cấp thì cười một cái cho qua, thật trâu bò."
Giang Vân Biên: "..."
Chu Điệt và Văn Lâm đứng ở hai phía trên bảng đen, Văn Lâm đã cầm phấn chuẩn bị viết, Chu Điệt còn đang xem câu hỏi.
"Bắt đầu." Giáo viên bấm thời gian.
Tốc độ giải đề của Văn Lâm rất nhanh, công thức và từng bước giải tiếp theo đều tính rất chính xác.
Ý tưởng giải đề chính xác không khác gì so với Văn Lâm viết, Từ Chiêu Nhược nhìn cậu ta đã viết một nửa, mà Chu Điệt còn chưa nhúc nhích, mặc dù tin tưởng hắn nhưng cũng rất căng thẳng.
Chu Điệt là bộ mặt của Tam Trung đó, nếu cứ thua như vậy...
Nhưng Giang Vân Biên ở phía sau bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.
Từ Chiêu Nhược không hiểu gì hết: "Hai người các cậu bị sao vậy, một người khi lên bục giảng thì cười, một người nhìn trận đấu sắp kết thúc cười, bộ không sợ..."
Cô liếc mắt, nhìn Chu Điệt cuối cùng cũng cầm viên phấn, viết đáp án lên bảng đen.
Là một tập hợp, Chu Điệt chỉ viết đáp áp lấy phạm vi giá trị, sau đó buông phấn đi xuống chỗ ngồi.
Giáo viên sửng sốt, cười khẽ: "Đề này Tam Trung đáp đúng trước, Tam Trung thắng."
Những người ngồi hàng trước lúc này mới kịp phản ứng: "Móa, Điệt ca trâu vãi!"
"Tôi viết một bước thì quên bước trước đó, sao cậu có thể trực tiếp tính ra được đáp án luôn vậy!"
Chu Điệt quay về ngồi xuống bên cạnh Giang Vân Biên, Văn Lâm mới viết đáp án cuối cùng lên bảng.
Giang Vân Biên đẩy đẩy giấy nháp trên mặt bàn, Chu Điệt cúi đầu xem mới thấy một hàng chữ thanh tú xuất hiện trên giấy: Không làm em thất vọng.
Tay Chu Điệt đặt lên bàn Giang Vân Biên, sau đó mở tay mình ra.
"Nhờ em cho buff."
Giang Vân Biên cười ném cục tẩy vào tay hắn: "Đừng có đẩy nồi cho em."
Nói xong mới thấy vài người bên Ninh Hạ đang nhìn sang bên này, hơi xấu hổ ngồi thẳng người lại.
Bàn trước quay đầu dựa lại gần: "Điệt ca, cậu có biết một giây cậu ném viên phấn kia xuống, tôi cảm thấy tim của nữ sinh bên kia đã bay thẳng đến chỗ cậu rồi."
"Cậu nhẹ nhàng thoải mái như vậy nghiền áp học thần đối diện, chậc chậc chậc."
Vệ Sơ bị vỗ bả vai.
Bạn cùng bàn của cậu ta hỏi: "Này, bàn cùng phòng, xem hiện trường thần tượng của cậu bị người khác K.O.
Cậu có cảm nghĩ gì không?"
Mặt Vệ Sơ đen thành đáy nồi, vẻ mặt không phục, nhưng khi nhìn Chu Điệt lại cúi thấp đầu xuống.
"Được rồi, được rồi, các cậu là giỏi nhất, đừng lay tôi nữa."
Thời điểm tan học, Từ Chiêu Nhược còn đang rối rắm không biết nên gọi trà sữa hay không, bên Ninh Hạ đã có nữ sinh dựa lại gần.
"Bạn học Chu cậu thật là giỏi nha, tớ nhìn đề còn không hiểu mà cậu đã giải được rồi."
"Đúng vậy đúng vậy, chúng tớ muốn nghe ý tưởng giải đề của cậu, có thể không?"
"Nếu cậu không ngại thì cho chúng tớ phương thức liên hệ nhé? Tớ còn một ít đề không hiểu."
Giang Vân Biên đang thu dọn đồ, điện thoại sáng lên.
[Từ Chiêu Nhược: Hạng nhất khối nhà bọn họ không phải cũng biết làm à? Một hai cứ phải tìm ông lớn của chúng ta làm gì?]
[Từ Chiêu Nhược: Đều là hồ ly ngàn năm, còn chơi Liêu Trai cái gì chứ!]
[Từ Chiêu Nhược: Tiểu Giang, xông lên đi! Bảo vệ địa vị chính cung của cậu!]
Cậu còn chưa trả lời, lại nhận thêm tin nhắn khác.
[Chu meo meo: Anh thấy được đấy.]
[Chu meo meo: Anh không thêm.]
[Chu meo meo: Mèo nhỏ khóc lớn.jpg]
Hai người này ngồi đối diện nhau, lại làm loạn oanh tạc tin nhắn của cậu.
Nữ sinh Ninh Hạ còn đang chờ Chu Điệt trả lời, nhìn thấy hắn đặt điện thoại lên bàn, thu dọn đồ đạc: "Xin lỗi, đối tượng của tôi quản nghiêm."
Người Tam Trung hai mặt liếc nhau, sôi nổi hỏi thăm Chu Điệt vớt được đối tượng phiền phức như vậy từ lúc nào, chỉ có Từ Chiêu Nhược là vẻ mặt tán thành, như người mẹ già hiền từ nhìn thấy con rể bảo vệ con gái của mình.
Sắc mặt nữ sinh nháy mắt thay đổi, xấu hổ bỏ đi.
Giang Vân Biên: "..."
Thật là không chịu nổi mà.
Mỗi giáo viên huấn luyện đều có những đặc sắc riêng của mình, có thể chia nhỏ những kiến thức phức tạp thành những điều thú vị đưa ra trước mắt học sinh.
Câu mỗi ngày Từ Chiêu Nhược nói nhiều nhất là: "Tôi cảm thấy tôi có thể, tôi cảm thấy tôi thức tỉnh rồi, tôi cảm thấy cổng lớn các trường đại học đang rộng mở vì tôi."
Kết quả thi của lần thứ nhất, ngoại trừ Chu Điệt và Giang Vân Biên vẫn ở vị trí thứ nhất và thứ hai, thì Từ Chiêu Nhược đứng ở hạng 30.
Mộng tưởng và hiện thực thật khác nhau.
"Ngày mai là tuyên thệ 100 ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học* rồi." Trước khi kết thúc tiết học cuối cùng, giáo viên chiếm mười phút, "Sắp xếp cụ thể đã có, danh sách đã gửi trong nhóm chat."
* là cuộc hợp lớn giữa giáo viên và học sinh toàn trường diễn ra vào 100 ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học quốc gia (07/06), thường được tổ chức vào khoảng thời gian từ 25/02 đến 05/03.
Giang Vân Biên mở ra xem, phát hiện mình và Chu Điệt không ở chung một tổ.
Giang Vân Biên ở chung tổ với Vệ Sơ, cậu nhìn lướt qua bên cạnh, Chu Điệt và Văn Lâm ở cùng một tổ.
Có người lúc này mới kịp nhận ra: "Đệt, tám người trong tổ Chu Điệt là hạng nhất của tám trường đấy."
Đây là cái kiểu chia tổ gió tanh mưa máu gì vậy?
Sau khi tan học, Giang Vân Biên chậm rãi thu dọn đồ đạc, thả chậm bước chân chờ Chu Điệt.
Lúc Chu Điệt mang cặp sách ra, vẻ mặt rất không vui.
Giang Vân Biên nhìn hắn trong chốc lát, nhỏ giọng nói: "Ngày mai chỉ hoạt động cơ thể và tinh thần có một ngày thôi mà, anh đừng quá để ý."
Thừa dịp người đến người đi, Chu Điệt khẽ nâng tay nắm góc áo Giang Vân Biên: "Anh có dự cảm bạc hà sẽ không đủ đến ngày mai."
Giống như một con mèo nhỏ đang uể oải.
Giang Vân Biên nhìn tay hắn, nhẹ nhàng rũ đầu ngón tay xuống, vòng qua mu bàn tay hắn khẽ nhéo.
Giống nắm tay, lại như không giống.
Nhưng Chu Điệt phản ứng rất nhanh cầm ngược lại tay cậu, nhẹ nhàng dán sát vào: "Lúc sáng không phải nắm như vậy."
Chu Điệt gắt gao nắm tay cậu, độ ấm lòng bàn tay giao hòa vào nhau, Giang Vân Biên thấy tay mình giống như muốn ra mồ hôi, rồi lại như không có.
"Buông ra," Giang Vân Biên không có khí thế mà nói ra mệnh lệnh, "Em muốn ra mồ hôi..."
"Mồ hôi Omega sẽ mang theo chút ít pheromone, Alpha đánh dấu bọn họ sẽ ngửi được hương vị trộn lẫn ở trong đó." Chu Điệt dùng bụng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khớp xương cậu, "Anh nghĩ, Alpha cũng sẽ như vậy."
Nói cách khác, có lẽ bây giờ hắn đang dùng một phương thức khác thu hoạch bạc hà.
Giang Vân Biên thở dài một hơi, như là bỗng nhiên từ bỏ chống cự, lại như là hà quyết tâm.
Sau đó, Chu Điệt cảm giác được tay mình khẽ bị siết chặt.
"Như vậy, đủ rồi chứ?"
Mười ngón tay đan vào nhau.
"Đủ rồi." Chu Điệt cười khẽ, "Cảm ơn Tiểu Giang ca ca."
"..."
Chỗ dùng để tập huấn học sinh rất lớn, phòng học ở phía Nam, nhà ăn ở phía Bắc, tan học mọi người đều chạy qua bên kia, nơi này khá vắng vẻ.
Giang Vân Biên không hề kiêng dè gì dắt tay Chu Điệt cùng nhau đi.
Giang Vân Biên đã có chút đói: "Muốn đi ăn cơm không? Nghe bọn họ nói cơn chiều không tệ."
Chu Điệt chậm rãi cúi đầu nhìn tay hai người, dường như là không muốn buông ra.
Giang Vân Biên cảm nhận, bình tĩnh nhận xét tay Chu Điệt vẫn lớn hơn của cậu một chút.
"Được rồi, khi về lại dắt."
Chu Điệt không quá tình nguyện buông lỏng tay ra.
Mới vừa đến nhà ăn, Chu Điệt đã nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp, hình như là về nhiệm vụ sắp xếp vào ngày mai.
"Em giúp anh lấy cơm, hình như ở đây có thể dùng hộp đựng cơm mang về ký túc xá ăn đấy." Giang Vân Biên vẫy vẫy tay, "Bọn Từ Chiêu Nhược cũng ở nhà ăn mà, đừng lo cho em."
Chu Điệt lại nhìn cậu một lát: "Anh sẽ về nhanh thôi."
Giang Vân Biên cảm thấy Chu Điệt lo cho cậu có hơi thái quá rồi, thời gian hai tuần, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải Văn Lâm.
Cảm xúc ban đầu của cậu chỉ là hơi kháng cự mà thôi, nhưng mà bây giờ biết rõ có người để ý đến mình, nên cậu không xem người kia là chuyện gì lớn nữa cả.
Dù sao cũng không thể để mèo lớn nhà cậu ăn những loại giấm không thể hiểu được đó.
Mà Văn Lâm là Alpha, không có khả năng có hứng thú gì với cậu.
Giang Vân Biên đến nhà ăn mua cơm, thuận lợi quay về ký túc xá, vừa mở cửa thì nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang.
Người nọ dừng trước mặt.
"Giang Vân Biên."
Văn Lâm nhẹ giọng kêu tên cậu.
Giang Vân Biên đặt cơm hộp lên bàn, cười như không cười quay đầu sang: "Có việc?"
"Có."
Chu Điệt gửi tin nhắn cho cậu, nói có lẽ mười phút nữa hắn về ký túc xá.
Giang Vân Biên buông điện thoại, dựa vào trên khung cửa: "Nói."
Văn Lâm khống chế được khoảng cách giữa hai người, giọng nói bình tĩnh: "Sau khi tôi tỉnh lại ở bệnh viện, rất hối hận."
"Cho nên?"
"Đây là khúc mắc của tôi, trước kia tôi thật sự xem cậu là bạn tốt, cũng không có ý muốn làm tổn thương em gái cậu."
Giang Vân Biên cho rằng đã ba năm trôi qua, ít nhiều gì mình cũng thành thục lên rồi.
Nhưng lúc đối mặt với người này, cậu vẫn không thể khống chế được mà siết chặt nắm tay.
Khi lấy lại tinh thần, cậu đã nắm cổ áo Văn Lâm đè cậu ta lên ban công.
Nắm đấm nện lên mặt cậu ta, khóe môi rách, máu chảy ra.
Văn Lâm híp đôi mắt lại, hít một hơi khí lạnh.
"Tôi thật sự không muốn..."
"Được rồi, câm miệng." Giang Vân Biên lắc lắc nắm tay, cảm thấy trút giận bằng cách này cũng không làm nên được chuyện gì, "Tôi sẽ không tha thứ cho cậu, đừng để tôi phát hiện cậu xuất hiện ở gần em gái tôi."
"Giang Vân Biên." Văn Lâm nhìn cậu thả lỏng nắm đấm, không hiểu sao có một cảm giác bất an mãnh liệt.
Giang Vân Biên nên tức giận mới phải, bất kể ra tay đánh cậu ta hay là sỉ nhục, thì vẫn nên vô cùng táo bạo, tàn nhẫn mới đúng.
Bây giờ cậu lại rút tay về...!Thật giống như muốn nói với cậu ta, cậu đã bước ra khỏi đoạn quá khứ tối tăm đó rồi.
Khi Giang Vân Biên quay đầu, con ngươi co rụt lại: "Cmn cậu đang làm cái gì?"
Văn Lâm quỳ gối trước mặt cậu.
Giang Vân Biên dùng chân đá vào trên vai cậu ta, đá người văng ra một khoảng cách.
Văn Lâm như là búp bê mặc cho cậu trút giận, chậm rãi từ dưới đất bò dậy.
"Giang Vân Biên, năm ấy tôi cũng chỉ có mười lăm tuổi, tôi còn không biết..."
"Cậu câm miệng!" Một chân Giang Vân Biên đạp lên bụng cậu ta, Văn Lâm kịch liệt ho khan.
Tất cả đau khổ mà Giang Vân Dĩ phải chịu đều do người này tạo ra, mà bây giờ cậu ta lại dám nói mình lúc đó chỉ mới mười lăm tuổi?
"Alpha mười lăm tuổi khác đều biết đầu óc mình có vấn đề thì phải đi chữa bệnh, cmn cậu thì tính là cái thứ gì?"
Văn Lâm nằm trên mặt đất, tầm mắt đã mơ hồ, nhưng âm thanh bên tai và bóng dáng Giang Vân Biên ở trước mặt trùng khớp vào nhau, không hiểu sao làm cậu ta thấy hưng phấn.
Giang Vân Biên sẽ dơ.
Sẽ giống như năm đó, trên tay mang theo máu của cậu ta, dính đầy pheromone của cậu ta, sau đó lâm vào đau khổ giống cậu ta.
Vĩnh viễn bị nhốt ở đêm mưa lạnh đến thấu xương kia, không đi ra được.
"Vân Biên."
Giang Vân Biên bị người ôm từ đằng sau.
Hương vị tuyết tùng như nổ tung trong không khí, nhanh chóng lan tràn thành một tấm lưới vô hình, đánh về phía Văn Lâm đang nằm trên đất, cũng gắt gao bao bọc lấy Giang Vân Biên.
Một tay Chu Điệt đặt ở eo Giang Vân Biên, một tay khác đè lại bờ vai của cậu, cố định người trong lồng ngực mình.
"Không nên ra tay."
Nụ hôn phớt qua và lời khuyên nhẹ nhàng dừng ở sau cổ Giang Vân Biên, cậu rùng mình một chút, kích thích xa lạ làm cho tuyến thể tê dại, trong nháy mắt sức lực của cậu bị rút sạch.
Sau khi Chu Điệt làm người trong ngực yên tĩnh lại, mới nâng mắt nhìn người đang nằm trên đất.
Văn Lâm đau khổ, giãy giụa quỳ rạp trên đất, như là bị hương tuyết tùng ép tới thở không nổi.
Chu Điệt chậm rãi thu pheromone lại.
Hắn đặt Giang Vân Biên sang một bên, mới chậm rãi đi đến cạnh Văn Lâm.
"Bạn học." Hắn duỗi tay nhấc cổ áo cậu ta từ phía sau, giọng nói lạnh lẽo: "Phòng y tế, tự cậu đi, hay là muốn tôi tìm người trường cậu đến đỡ cậu đi?".