Mặt Giang Vân Biên chậm rãi đỏ lên, một tảng màu đỏ ửng như là sơn đổ vào trong nước, tỏa hương thơm sống động dưới lớp sương mù hương tuyết tùng.
Chu Điệt nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay cậu nâng lên hôn hôn: "Bạn học Tiểu Giang, anh nhớ rõ có người đã đồng ý với anh một ít việc."
Giang Vân Biên dời mắt đi chỗ khác, không dám đối diện với hắn, nhỏ giọng 'ừ' một tiếng.
Đôi mắt Chu Điệt nổi lên gợn sóng, ý cười chậm rãi lan dần ra, nhưng lời nói lại là: "Nếu em chưa chuẩn bị sẵn sàng thì bỏ đi."
Rõ ràng là lời nói săn sóc, nhưng thế nào mà Giang Vân Biên nghe ra cảm giác khiêu khích trong đó.
Người này dựa vào đâu mà lại có bộ dáng "Anh đã sớm đoán trước được" chứ?
Cậu hít sâu một hơi, đẩy người trước mặt một cái: "Chờ."
Cửa phòng tắm bị cậu hung hăng đóng lại, Chu Điệt thấp giọng cười khẽ, đi đến đặt đồ đã sớm chuẩn bị sẵn lên tủ nhỏ bên đầu giường, sau đó dựa vào mép giường.
Bên ngoài cửa sổ sát đất là bầu trời đầy mây, những đám mây đen mang theo gió đang từ từ trải rộng, dần dần che khuất ánh sáng mặt trời.
Mưa rơi xối xả trên cửa sổ trước mặt, hắn nhìn hồi lâu, cho đến khi cửa phòng tắm mở ra.
Tóc mái của Giang Vân Biên ướt đẫm nước, cậu đang hung dữ nhìn chằm chằm hắn.
Chu Điệt đứng trước cửa sổ khẽ nhướng mày, một tia sét lóe lên giữa tầm nhìn của hai người.
Một giây sau bóng tối trở lại, bọn họ đã dựa đến cực gần nhau, môi dán vào môi.
Giang Vân Biên mang theo tính bướng bỉnh giống như là trả thù mà nắm áo tắm của người ta, thoạt trông không có vẻ gì là dịu dàng cởi ra, mà càng giống như là chuẩn bị xắn tay áo lên đánh nhau một trận vậy.
Ngực Chu Điệt khẽ rung động khi cười, truyền tới lòng bàn tay Giang Vân Biên.
Lại là một tia sét rạch ngang bầu trời.
Giang Vân Biên nghiến răng nghiến lợi nhìn người đã bị đẩy ngã vào mép giường: "Em cảm thấy biểu hiện lúc trước của mình khá hoảng, để Chu thiếu chờ lâu như vậy thật đúng là có lỗi ha."
Chu Điệt che chở cậu, bình tĩnh hơi híp mắt ngửa đầu nhìn cậu, thong dong nói: "Vậy chuyện còn lại giao cho em nhé?"
Tay Giang Vân Biên đè phía bên sườn mặt Chu Điệt, lòng bàn tay khẽ vuốt ve đệm chăn phát ra âm thanh rất nhỏ, làn mưa phía sau dần rửa sạch không khí trong phòng.
Chu Điệt nhìn Giang Vân Biên vừa ngây ngô lại mất tự nhiên ở trước mặt hắn bày ra dáng vẻ dũng cảm.
Trời sinh Alpha là người ở vị trí cao, bọn họ am hiểu thống trị, xâm chiếm, đánh dấu những người khác, nhưng muốn bọn họ quyết định bản thân bị đánh dấu phải cần dũng khí cực lớn.
Giang Vân Biên đang dùng hành động nói cho Chu Điệt, cậu vì hắn mà nguyện trả giá tất cả.
"Chu Điệt." Giọng cậu vô cùng khàn, khẽ gọi tên người trước mặt, yết hầu Chu Điệt hơi lên xuống, hàm hồ trả lời cậu.
"Lời lúc trước em từng nói không phải là giả." Giang Vân Biên dần dần cúi xuống, "Chúng ta phải ở bên nhau cả đời."
*(0v0)*
Chu Điệt thỏa mãn nâng mắt lên, sờ đồng hồ báo thức trên bàn, ba tiếng đã trôi qua.
Mưa bên ngoài cửa sổ vẫn rơi tí tách từng giọt, gần như đã sắp tạnh hẳn.
Lâu như vậy rồi sao.
Chu Điệt quay lại nhìn chả giò chiên ở phía sau, cười khẽ: "Ổn không em?"
Giang Vân Biên khóa mình kín mít trong chăn, nhỏ tiếng mắng một hồi mới ê a nói: "Mau câm miệng."
Chu Điệt rất kiên nhẫn dỗ dành bánh cuốn nhỏ, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Giang Vân Biên, chuyện gì cũng làm theo ý em mà bây giờ còn muốn tức giận, có phải là quá khó hầu hạ rồi không?"
Giang Vân Biên muốn nhảy lên đá hắn một cái, nhưng lại phát hiện mình không động đậy được, "Anh phiền quá nha."
Chu Điệt khẽ túm góc chăn: "Ra đây, cẩn thận ngạt bây giờ."
Giang Vân Biên vốn không muốn nghe lời hắn, nhưng nhận ra mình hơi khó chịu rồi, bèn khó khăn giãy giụa chui ra.
Sau đó đã bị Enigma dính người tựa như mèo cọ cọ mặt: "Cục cưng ơi."
"Đừng gọi bậy."
"Vân Biên cục cưng ơi."
"Anh kêu thêm một tiếng thử xem?"
"Kẹo Tiểu Vân Biên cục cưng ơi."
"Em cắn chết anh!" Giang Vân Biên nhe răng, muốn đến bắt hắn nhưng lại lảo đảo ngã xuống giường.
Giang Vân Biên hít hai hơi khí lạnh, lúc này mới nhận ra rõ ràng cơ thể mình bây giờ nát đến mức nào.
Chu Điệt bế người lên, nhẹ nhàng sờ sờ sau lưng cậu như là đang an ủi cún con: "Ngoan ngoãn nằm, đừng cáu nữa, nghe lời."
"Nghe cái rắm!" Giang Vân Biên hít hít mũi, ngượng ngùng quay đầu đi, nhỏ giọng lầu bầu, "Sớm hay muộn cũng sẽ có ngày em cắn lại."
Chu Điệt nhớ tới gì đó, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Giang Vân Biên theo bản năng ôm chặt cái ly, trừng mắt nhìn hắn.
"Lại muốn làm gì nữa?"
"Vừa nãy khi..., ấn ký trên bụng em..."
Giang Vân Biên giơ tay che kín miệng hắn: "Anh đủ rồi nha."
Vừa nãy lấy cái này lăn lộn cậu bao lâu rồi, bây giờ còn dám nói tới nữa?
Chu Điệt cười khẽ, vừa dỗ vừa dụ nói: "Cục cưng à, cho anh xem nhé?"
"Cút ngay nha."
Chu Điệt không để ý chút nóng giận trẻ con của cậu, nghiêm túc nhìn cậu hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Để anh xem một cái, anh cho em cắn."
Giang Vân Biên hung dữ bị sự trao đổi bất thình lình này làm cho sửng sốt, cảm xúc tức giận nho nhỏ đều tan biến, ánh mắt không tự chủ được nhìn xuống sau cổ Chu Điệt, đầu lưỡi liếm răng nanh, "Thật à?"
"Thật."
Giang Vân Biên do dự chốc lát, chậm rãi buông tay ra.
Dấu vết màu đỏ ban đầu nằm trên bụng dường như đã dung hòa vào da thịt, phảng phất giống như dấu ấn từ bên ngoài khắc vào biến thành hoa văn sinh ra từ cơ thể, trở thành hình dạng đóa hoa vừa xinh đẹp lại kiều diễm.
Tay Chu Điệt sờ vào, đôi mắt đầy ý cười nhìn Giang Vân Biên: "Thật xinh đẹp."
Giang Vân Biên bị loại cảm xúc khác ở đáy mắt hắn làm cho không chịu nổi, ho nhẹ một tiếng quay đầu lại cắn răng nói: "Xem nhanh một chút, em muốn cắn anh."
Chu Điệt ừ một tiếng, lăn lộn hồi lâu mới cúi đầu ôm eo Giang Vân Biên: "Vậy em nhẹ chút nhé."
Chỉ cần là Alpha, tâm tư muốn đánh dấu người yêu sẽ không bao giờ biến mất, Giang Vân Biên đã chờ ngày này thật lâu.
Cậu nhẹ nhàng vuốt ve sau cổ Chu Điệt, vừa bình tĩnh lại dịu dàng làm hắn yên tâm, dùng hương vị bạc hà của mình nhiễm lên người hắn.
Người trước mặt này ưu tú như vậy, chỉ thuộc về mình cậu.
"Em cắn đây."
Chu Điệt nhắm mắt, nhẹ giọng: "Ừm."
Cảm giác đau nhói hiện lên sau cổ, Enigma cau mày chịu đựng không phát ra tiếng, một mặt bày ra dáng vẻ dịu ngoan mặc Alpha muốn làm gì thì làm, mặt khác kìm chế pheromone đang kêu gào của bản thân.
Bản năng đang điên cuồng phản kháng, cự tuyệt những người khác đụng vào tuyến thể, lý do hắn mặc kệ Giang Vân Biên làm bậy, chỉ có thể là do quá cưng chiều cậu.
Chu Điệt không chắc mình có thể tiếp nhận pheromone Alpha rót vào hay không, nhưng chắc là hắn sẽ cố gắng hết sức chịu đựng.
"Ưm." Giang Vân Biên ho nhẹ một tiếng, quay đầu lại bắt đầu ho khan.
Khi Chu Điệt ngẩng đầu, mùi tuyết tùng lập tức tràn ngập cả căn phòng.
Chu Điệt nhẹ vỗ sau lưng cậu, quan tâm dò hỏi, Giang Vân Biên không cam lòng trừng hắn.
"Đệt." Giang Vân Biên chửi nhỏ một tiếng.
"Làm sao vậy?" Chu Điệt nhìn cậu, "Cắn một cái cũng có thể sặc được ư."
Giang Vân Biên muốn nói với hắn không phải em sặc, mà là pheromone của anh chỉ cho phép em làm đến mức này thôi.
Cậu muốn dùng răng nanh đâm thủng tuyến thể, hương vị tuyết tùng liền tràn ra từ chỗ sâu nhất ngăn chặn lại, Giang Vân Biên không thể không dừng lại ý định của mình.
Đây không phải là Chu Điệt từ chối, mà là sinh lý áp chế.
Chu Điệt rũ mắt xuống, yên tĩnh suy tư hồi lâu, nhẹ giọng: "Thử lại một lần nhé?"
Giang Vân Biên muốn nói được, nhưng hương tuyết tùng nhanh chóng đè nặng lên vai làm cả người của cậu mềm nhũn.
Cậu không phục giơ tay đấm vào vai Chu Điệt một cái, sau đó xoay đầu nằm lên gối: "Bỏ đi."
Dù sao cũng cắn rồi, chỉ là không cắn rách mà thôi.
Chu Điệt nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ thuận theo của cậu, nghiêng người nằm xuống bên cạnh, khẽ hôn lên đuôi mắt của cậu, "Vân Biên thật tốt với anh."
"..." Giang Vân Biên đỏ mặt, "Ít tự não bổ đi, em chỉ không cắn sâu thôi."
"Ừm." Chu Điệt nghiêm túc nhìn vào mắt cậu, "Vậy cũng là tốt."
Giang Vân Biên liếm răng nanh, sau đó giơ chăn lên trùm cả hai người lại.
"Vậy thì lại tốt chút nữa đi."
...
Giang Vân Biên chân thật cảm nhận được sự đáng sợ của Enigma.
Nếu không phải cậu còn hai ngày nghỉ nhiều hơn người khác, nói không chừng đã không thể nào đi học nổi nữa.
May là Chu Điệt cũng biết chừng mực, mấy ngày sau đó rất chăm sóc cậu, ngay cả về trường học cũng là hắn tự mình đưa cậu đến cửa lớp.
Ngày đầu tiên đi học lại, Giang Vân Biên biết Văn Lâm thôi học.
Nghe nói là nguyên do gia đình, tự động yêu cầu thôi học, muốn ra nước ngoài, nhưng nguyên nhân thực sự là gì thì không ai biết.
Cút khỏi cuộc sống của cậu là chuyện tốt, nếu không phải ở đây quản nghiêm thì Giang Vân Biên đã đi mua một đống pháo về chúc mừng.
Sau khi khai giảng hai tuần, sinh viên đã quen dần với cuộc sống học tập, làm việc và nghỉ ngơi ở thời đại học, các câu lạc bộ của trường cũng bắt đầu chiêu mộ sinh viên mới.
Đàn chị Khúc Linh rất nhiều lần gửi tin nhắn bảo Giang Vân Biên đến dàn nhạc phỏng vấn, nhiệt tình khác thường.
Giang Vân Biên lại bỗng nhiên nhớ tới chuyện của fans trên Weibo kia.
Cậu lấy điện thoại ra: [Tôi có người yêu rồi, xin lỗi.]
Qua một lúc lâu, cậu nhận được câu trả lời của "Mèo con ngọt sữa": [Tôi không tin, là cậu cảm thấy tôi phiền à? Nhưng tôi cũng chỉ là yên lặng thích cậu, không có vượt quá giới hạn.]
Giang Vân Biên cảm thấy người này hơi khó hiểu.
[Cậu ở đại học C đúng không.]
[Mèo con ngọt sữa: Ừm.]
[Tối mai dàn nhạc chiêu mộ sinh viên mới, cậu đến đây đi, tôi với cậu nói rõ ràng.]
Trước giờ Giang Vân Biên không hiểu mấy chuyện quanh co lòng vòng, có một số việc cậu tránh không khỏi, thì chỉ có thể đối mặt tiến lên.
Chương trình học của Chu Điệt hiển nhiên là nhiều hơn so với Giang Vân Biên, khi cậu kết thúc tiết học cả ngày trở về, Chu Điệt vẫn còn đang ở trường.
Giang Vân Biên nằm trên giường có chút hoảng hốt, nghĩ thầm Chu Điệt thật đúng là không có tâm cảnh giác gì cả, cứ như vậy để một mình Alpha ở trong nhà...
Nếu cậu thật sự lén liên lạc với fans, trộm hẹn hò, vậy chẳng phải là Chu Điệt nguy rồi sao?
Giang Vân Biên trở mình, điện thoại bật ra album ảnh, là tấm ảnh chụp chung của cậu và Chu Điệt ngày chơi trò [thật hay thách] hồi cấp ba.
Cậu chọc chọc khuôn mặt Enigma bên trong, thấp giọng lầu bầu: "Anh đúng là tốt số, gặp được Alpha vì anh mà thủ thân như ngọc."
Nói xong, ném điện thoại ra trùm chăn ngủ.
Lúc Chu Điệt quay về, Giang Vân Biên đã ngủ đến mức không còn biết trời chăng gì nữa.
Đồ ăn trên bàn còn chưa động vào, hắn bỏ vào lò vi sóng hâm lại một lần, sau đó rửa tay thay quần áo.
Làm xong mới nhớ đến tin nhắn nhận được trên Weibo, hắn buông đồ xuống đi đến mép giường, dịu dàng hôn khóe môi Giang Vân Biên.
Giọng nói mang theo chút cưng chiều: "Em giận thì phải làm sao bây giờ."
Giang Vân Biên cảm giác có người đang sờ mặt cậu nên mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy Chu Điệt ở trước mặt thì bò vào lòng hắn theo bản năng.
Chu Điệt ôm eo cậu: "Ăn cơm không?"
Giang Vân Biên thấp giọng nói ăn.
Chu Điệt hôn hôn cậu, giúp cậu sửa lại góc chăn: "Vậy nghỉ ngơi sớm chút, anh ăn xong rồi rửa bát."
Giang Vân Biên thật sự còn muốn ngủ, ừ một tiếng xong thì không còn phản ứng nữa.
Ngày hôm sau lúc cậu tỉnh lại, Chu Điệt đã đến trường, Giang Vân Biên nhìn thời gian mới nhớ đến sáng nay hắn lại full tiết.
Cái ngành này, hoàn toàn là cướp đoạt tư cách yêu đương mà.
Giang Vân Biên tức giận đập gối đầu một cái mới đứng dậy đi rửa mặt.
Tiết học buổi chiều kết thúc, Giang Vân Biên hẹn thời gian đến ban nhạc phỏng vấn với Khúc Linh.
Đàn chị Khúc Linh biết cậu muốn tới thì vô cùng vui vẻ, còn cố ý nhắc nhở cậu chú ý thời gian phỏng vấn.
Đầu Giang Vân Biên đầy dấu chấm hỏi, thầm nghĩ Khúc Linh thật quá kiên cường, tin nhắn cậu đã nói lời từ chối vô cùng rõ ràng rồi.
Trước khi đi, Giang Vân Biên lại nhận được một tin nhắn.
[Mèo con ngọt sữa: Tôi đã chuẩn bị sẵn quà tặng cho cậu rồi, chờ cậu ở sân thượng tòa nhà Sướng Âm nhé.]
Kèm theo tấm ảnh chụp, một chiếc hộp màu hồng được thắt nơ màu xanh nước biển.
Giang Vân Biên cau mày nói không cần, nhưng không có hồi âm.
Cậu nhíu mày cầm điện thoại, định trực tiếp đến buổi phỏng vấn nói chuyện rõ ràng với Khúc Linh.
Phỏng vấn ở lầu 4 tòa nhà Sướng Âm, khi Giang Vân Biên đến thì nghe nói đàn chị Khúc Linh có việc bận không ở đây, cậu nhanh chóng ý thức được người đang ở tầng cao nhất.
Thật phiền phức.
Giang Vân Biên buông đồ vật trong tay xuống, lướt qua một đám thí sinh phỏng vấn đi lên tầng cao nhất.
Cánh cửa tầng cao nhất mở ra, hoàn cảnh yên tĩnh tương phản cực lớn với tầng dưới, Giang Vân Biên hít sâu một hơi.
"Đàn chị, cho dù là chị nghĩ như thế nào đi nữa, thì tôi cũng đã có bạn trai rồi, cả đời này tôi chỉ nhận định một mình Chu Điệt, chị..." Giang Vân Biên di chuyển đến bên cạnh rào chắn, thì thấy người đứng trong góc là Chu Điệt.
Mà cái hộp trong lồng ngực hắn, đúng là chiếc hộp có nơ con bướm màu xanh lam.
Giang Vân Biên sửng sốt một lát.
"Sao lại là anh?"
Chu Điệt nhìn cậu: "Vừa rồi có một bạn học lén lút, bị anh theo kịp, phát hiện cậu ấy đang đợi em."
Giang Vân Biên ngây người.
"Cậu ấy nói, cậu ấy là fans của em từ rất lâu về trước, rất thích em, định ở chỗ này tỏ tình với em." Chu Điệt cúi đầu, giọng nói nghe vừa buồn lại tủi thân, "Anh không tin, cậu ấy liền nói chờ ở chỗ này là được."
Trong đầu Giang Vân Biên toàn là suy nghĩ Khúc Linh đưa đồ cho Chu Điệt, khẩn trương đi đến trước mặt hắn, "Không phải như vậy, lúc trước em, em căn bản không biết người kia là ai, em..."
"Cậu ấy còn nói với anh," Chu Điệt bỗng nhiên ôm lấy Giang Vân Biên, giọng nói kèm theo chút ý xin lỗi, "Cậu ấy nói cậu ấy không phải cố ý gạt kẹo Tiểu Vân Biên, cho dù là như thế nào, đều hy vọng em tha thứ."
Giang Vân Biên đứng tại chỗ ngẫm nghĩ hồi lâu mới ngẩng đầu: "Chu Điệt, là anh!"
Enigma cao lớn rũ mắt, dáng vẻ cả người vô cùng đáng thương: "Là anh."
"Làm sao anh..."
Bộp bộp.
Hộp quà đột ngột động đậy, Giang Vân Biên cúi đầu kéo dải lụa, lộ ra một con mèo Ragdoll với đôi mắt màu xanh dương rất đẹp.
"Meo."
Giang Vân Biên cảm thấy quen mắt, lúc này mới nhớ đến đây là ảnh đại diện và sticker mà Chu Điệt dùng.
"Đây là một trong những đứa mà Kitty sinh, giống nó nhất." Chu Điệt mở nắp, làm mèo con lộ ra hoàn toàn, "Trước kia anh nuôi Kitty như nuôi con gái, bây giờ nó sinh con rồi, anh mang theo cháu ngoại của anh tới thỉnh tội với em."
Oán khí đầy mình của Giang Vân Biên bị những lời đùa này làm tiêu tan, dời mắt: "Gì chứ, anh còn không biết xấu hổ mà có quan hệ với mèo nữa."
Chu Điệt nghiêm túc nhìn cậu: "Không phải mọi người nói anh giống mèo sao?"
Giang Vân Biên duỗi tay sờ chóp mũi mèo con, thấp giọng lầm bầm: "Anh có biết xấu hổ hay không."
Khi đầu ngón tay cậu sờ đến cằm mèo con, bỗng nhiên sờ trúng một vật khác...
Chu Điệt thuận thế cầm tay cậu, chậm rãi siết chặt, mười ngón giao nhau: "Em nói không có thì không có.
Vân Biên, gạt em là anh sai, tha thứ cho anh có được không?"
"...!Nể mặt cháu ngoại anh đấy."
Sau này Giang Vân Biên lại biết được lý do có cái tên "Mèo con ngọt sữa", bởi vì tự thấy mất mặt mà muốn cắn Chu Điệt một phát, nhưng lại nể mặt búp bê vải nhỏ nên nhịn xuống.
"Vân Biên, tuy rằng nói vậy có hơi ngượng ngùng, nhưng em là người mà anh đã dành tất cả tình cảm vào sau khi phân hóa.
Lừa em là không đúng, sau này anh sẽ không bao giờ lừa em bất cứ chuyện gì nữa."
Chu Điệt nắm tay cậu, nhìn sinh viên lui tới dưới lầu, như là xem khoảng thời gian không biết trước của tương lai, "Em làm cái gì anh đều sẽ ủng hộ em, bất kể là muốn làm bác sĩ, hay là muốn ca hát.
Anh đồng ý với em, tương lai sẽ mãi mãi chỉ yêu một mình em."
Giang Vân Biên dựa vào người hắn, nắm chặt tay hắn: "Em cũng vậy."
Dưới ánh sáng hoàng hôn, hai chiếc nhẫn trên vòng cổ mèo con phát ra ánh sáng rực rỡ..