Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
...
"Có vẻ cảm giác tồn tại của tôi vẫn còn quá thấp." Tống Triều khẽ cười ra tiếng, "Nhan tiểu thư ngồi ở trước mặt tôi, cũng không thể chú ý tới tôi."
Lời này nói có chút mập mờ, mắt Nhan Khê đảo qua đồng nghiệp trong phòng quảng cáo, đứng dậy nói: "Tống tiên sinh thật sự biết nói giỡn, hôm nay thật không khéo, tiết mục của tôi còn chưa chuẩn bị xong, hiện tại còn phải vội trở về tăng cường chế tác, thất lễ."
Tống Triều theo sau từ trên sô pha đứng lên, thập phần phong độ đưa Nhan Khê đến cửa: "Nhan tiểu thư, tôi có thể vinh hạnh mời cô bữa ăn nhẹ được không?"
Nhan Khê đang định mở miệng từ chối, điện thoại di động vang lên, cô cười áy náy với Tống Triều, đi đến bên cạnh nghe điện thoại.
Tống Triều mơ hồ nghe được Nhan Khê nghe điện thoại gọi bên kia là Nguyên tiên sinh, không biết vì cái gì, hắn lại nhớ tới Nguyên Dịch. Trước khi học đại học, hắn vẫn luôn ưu tú hơn Nguyên Dịch, trong giới ai nhắc tới Nguyên Dịch đều là một tiếng thở dài. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Nguyên Dịch bắt đầu cải tà quy chính, không chỉ tạo dựng nên một số tên tuổi nổi tiếng trong giới kinh doanh, còn trở thành nhân vật “con nhà người ta” đem so sánh với thế hệ cùng lứa.
Hắn trơ mắt nhìn bạn học cũ lúc trước không bằng mình, lại biến thành phần tử con nhà người ta.
Lần này về nước, hắn thường nghe được một số người nói Nguyên nhị lão gia như thế này thế kia, đối với nguyên dịch có chút tôn sùng.
"Tống tiên sinh, xin lỗi, tối nay tôi có hẹn với bạn." Nhan Khê cúp điện thoại đi tới trước mặt Tống Triều, "Cảm ơn lời mời của anh."
"Nếu Nhan tiểu thư không có thời gian, lần sau hẹn cũng được." Tống Triều lấy điện thoại di động ra, "Có thể để lại phương thức liên lạc được không?"
Nhan Khê đọc một dãy số, cô gật đầu với Tống Triều: "Tạm biệt, thất lễ"
"Lần sau gặp" Tống Triều nhìn theo Nhan Khê rời đi, nhìn dãy số điện thoại này, gửi một tin nhắn qua điện thoại của đối phương.
"Chị Nhan" Nhìn thấy Nhan Khê trở về, "Hợp đồng của khách hàng lớn có ký được không?"
"Đã ký được." Nhan Khê phát hiện ly nước mình lấy đã nguội, cầm ly đi lấy nước lần nữa, "Không chỉ là một khách hàng lớn, mà còn là một nam nhân đẹp trai."
"Em không tin." Tiểu Dương vẻ mặt hoài nghi, "Nếu như là nam nhân đẹp trai, chị sẽ nỡ trở về sớm như vậy sao?"
Nhan Khê: Đồng nghiệp có hiểu lầm gì đó với cô đúng không?
Từ khi gọi điện thoại xong, Nguyên Dịch đã nửa giờ vẫn chưa tiến vào trạng thái làm việc, hắn cầm lịch kế hoạch trong tay, thế nào cũng nhìn không vào. Mở WeChat ra, bên trong tất cả đều là một đống tin tức lộn xộn, anh cố ý mở WeChat của Nhan Khê, quả nhiên không có bài gửi mới trong vòng bạn bè.
Anh lại mở Weibo đã lâu không dùng qua, tiện tay tìm kiếm hai chữ "Nhan Khê", thế nhưng thật sự tìm được một tài khoản Weibo tên là Người dẫn chương trình Nhan Khê. Nhấn vào xem, Weibo chứng nhận là người dẫn chương 《 Chuyện quanh ta 》, xem ra thật sự là tài khoản của Nhan Khê.
Lại xem nội dung Weibo, tổng cộng chỉ có ba bài đăng, hai bài liên quan đến công việc, thứ nhất là khi mở Weibo đăng, bình luận không ít, fan Weibo lại chỉ có hai ba vạn. Mở khu vực bình luận, bên trong nói tất cả đều là chương trình liên quan đến lính cứu hỏa.
Lần đăng Weibo thứ ba, bài đăng cũng chỉ còn lại hai ba mươi bình luận.
Hắn nhìn chằm chằm ba Weibo này nửa ngày, điểm chú ý là còn hai tiếng nữa là hắn và Nhan Khê hẹn ăn cơm, nhưng hiện tại hắn không muốn làm việc chút nào, có thể là tinh thần có chút mệt mỏi.
Tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu tất cả toàn suy nghĩ là đợi lát nữa nên nói gì đó với Nhan Khê, gọi món gì, thức ăn đó cô có hài lòng hay không, còn có bộ dáng vô tội của cô trừng mắt nhìn anh.
Có chút phiền não mở mắt ra, hắn cầm lấy áo khoác âu phục trên lưng ghế, sải bước đi ra khỏi văn phòng.
Nguyên tiểu nhị: Tôi có công việc vừa vặn đi qua đài truyền hình các cô, lát nữa cô không cần lái xe, ngồi xe của tôi là được.
Nhan Khê nhìn thấy tin nhắn này, không suy nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời một chữ được.
(Truyện được dịch và đăng tại tài khoản Wattpad @SupLoViBacHa)
Nguyên Dịch lái xe vào bãi đỗ xe của tòa nhà truyền hình Đế Đô, vừa đi tới cửa thang máy, liền có mấy người đàn ông từ bên trong đi ra.
"Nguyên Dịch?" Tống Triều nhìn người đàn ông mặc âu phục giày da, thoạt nhìn không dễ tiếp cận, dừng bước. Nếu như không phải sau khi về nước đã xem qua ảnh chụp hiện tại của Nguyên Dịch, hắn khẳng định không nhận ra anh.
Hai người làm bạn học trung học ba năm, không có bao nhiêu giao tình, hiện tại lại là đối thủ trên thương trường, Tống Triều đối với Nguyên Dịch thật sự khó có hảo cảm.
Cách chín năm, Nguyên Dịch căn bản không nhớ rõ Tống Triều bộ dáng như thế nào, hiện tại thấy một nam nhân xa lạ gọi mình lại, hắn hơi nghiêng đầu, trên mặt lộ vẻ xa cách.
"Bạn học ba năm, nhiều năm không cần xa lạ" Khóe miệng Tống Triều mỉm cười, tựa hồ cũng không ngại thái độ lãnh đạm như Nguyên Dịch, "Tôi là Tống Triều."
"Thì ra là cậu." Nguyên Dịch bỏ tay trong túi, thanh âm lười biếng trầm thấp, "Nghe nói cậu ở nước ngoài lập nghiệp, hiện tại phát triển thế nào?"
"Ở nước ngoài làm sao tốt bằng trong nước", Tống Triều cười cười, "Ở nước ngoài phát triển tốt đến đâu, nội tâm tôi vẫn muốn trở về phục vụ tổ quốc."
"À," Nguyên Dịch đánh giá hắn một cái, "Tôi còn tưởng rằng cậu ở nước ngoài lăn lộn không nổi, không thể không về nước, tìm kiếm sự che chở của gia tộc..." Anh liền chuyển bẻ lái quay xe, "Bất quá với năng lực của Tống tiên sinh, khẳng định sẽ không có loại chuyện này."
Nhân viên phòng quảng cáo không biết thân phận của Nguyên Dịch, nhưng thấy khí thế quanh thân của hắn, ai cũng không dám nói lung tung. Bọn họ nghe ra Tống Triều cùng vị Nguyên tiên sinh này dường như không quá hòa thuận, trong lòng vừa sợ vừa lo, lo lắng hai người bọn họ ở cửa thang máy cãi nhau.
"Nguyên tiên sinh đến đài truyền hình nói hợp tác, thế nhưng ngay cả trợ lý cũng không mang theo?" Tống Triều biết mình không thể tiếp tục nói chuyện với Nguyên Dịch, người đàn ông này tính tình không tốt, đến lúc đó khiến cho hai người về sau không dễ nhìn mặt.
"Tôi đến đón người bạn cùng nhau ăn cơm" Nguyên Dịch nghiêng mặt, có vẻ thập phần cao ngạo, "Những tiểu hợp tác này, giao cho người phía dưới là được, không cần ta tự mình làm."
Tống Triều đẩy kính, thanh âm hơi lạnh: "Có một số việc, vẫn là tự mình làm tốt."
Nguyên Dịch còn chưa kịp nói cái gì, điện thoại di động liền vang lên.
"Nguyên tiên sinh, anh đến bãi đậu xe chưa, thật ngại quá, tôi lập tức xuống."
"Ừm, được." Nguyên Dịch cúp điện thoại, cầm điện thoại di động đi tới một bên đứng yên.
Tống Triều thấy hắn nửa chết nửa sống, không muốn phản ứng với bộ dáng thối của người khác, vẻ tươi cười trên mặt thiếu chút nữa không thu lại được, xoay người liền đi ra ngoài. Nhiều năm trôi qua như vậy, người này vẫn cư xử như thế, vẫn như cũ khiến cho hắn nhìn không vừa mắt nổi.
"Các vị không cần đưa nữa, mời trở về." Tống Triều xoay người nói với nhân viên bộ phận quảng cáo, "Tiết mục của quý đài rất đặc sắc, nhất là tiết mục của Nhan tiểu thư, thập phần thú vị."
Nguyên Dịch đứng ở một góc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tống Triều, đôi mắt đen trắng rõ ràng, sáng đến kinh ngạc. Nhưng rất nhanh hắn lại cúi đầu, lười biếng dựa vào tường, trên mặt vẫn không có chút biểu tình nào.
Sau khi ngồi trở lại xe, nụ cười trên mặt Tống Triều biến mất không dấu vết, anh tháo kính xuống, mở cửa sổ xe, nhìn lối đi thang máy, "Chờ đã" hắn ngược lại muốn biết, người Nguyên Dịch coi trọng là ai.
Nếu là có thể...
Nhan Khê từ thang máy đi ra, chỉ thấy Nguyên Dịch lười biếng tựa vào tường, "Nguyên tiên sinh, thật ngại quá, để anh chờ lâu."
Nguyên Dịch mở mắt ra, ánh mắt đảo qua đôi chân thon dài thẳng tắp của Nhan Khê, chậm rãi nói: "Chân cô ngắn, tôi tha thứ cho cô."
Chân ngắn cái củ cải, cô chính là sở hữu đôi chân dài khiến vô số người hâm mộ, ngắn chỗ nào?
"Tôi cảm thấy..." Nhan Khê vỗ vỗ đầu gối của mình, "Chiều dài chân của tôi vẫn không tệ lắm."
Nguyên Dịch nhướng mày: "Cô có chắc không?"
Nhan Khê nâng mặt cười, "Đương nhiên, không thể so sánh với anh.” nhìn đôi chân dài gợi cảm này của Nguyên Dịch, cô có thể bỏ qua việc anh nói chân cô ngắn.
"Đi thôi." Nguyên Dịch cảm thấy mình không nên so đo chân dài chân ngắn với một người phụ nữ, vậy cũng quá mất phong độ của người đàn ông như hắn, "Vốn định cuối tuần mời cô dùng cơm, bất quá ngày mai tôi phải đi công tác nước ngoài, cho nên đành phải hẹn cơm trước."
"Kỳ thật nếu như không có thời gian, không mời cũng không sao." Nhan Khê ho khan một tiếng, "Giữa bạn bè, không cần so đo loại chuyện nhỏ này."
"Bạn bè?" Nguyên Dịch tiến lên một bước, hắn cao hơn Nhan Khê hơn nửa cái đầu, làm cho Nhan Khê bỗng nhiên có cảm giác áp bách.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ tâm tư nhỏ bé cô muốn ôm đùi bị nhìn thấu?
"Cho tới bây giờ tôi chưa từng có bạn bè khác giới." Nguyên Dịch xoay người đi ra ngoài, Nhan Khê không nhìn thấy biểu tình của anh.
"Nhưng nể tình cô muốn làm bạn bè của tôi, tôi có thể miễn cưỡng thừa nhận cô làm bạn."
Vậy tôi có nên tạ chủ long ân không?
Nhan Khê chạy hai bước đuổi theo: "Nguyên tiên sinh, tôi biết anh chân dài, nhưng có thể đi chậm một chút không?"
Nguyên Dịch bỗng nhiên dừng bước, Nhan Khê thiếu chút nữa đụng phải lưng anh, cũng may thân thủ của cô mạnh mẽ, hơn nữa đúng lúc bịt mũi, mới không xảy ra chuyện tiếp xúc thân thể ngoài ý muốn.
"Giữa bạn bè lại xưng tiên sinh?"
“Không phải tiên sinh, là Nguyên tiên sinh” Cô là một người trẻ tuổi độc thân hoàng kim nạm kim cương, vì vậy cô không nên gọi những người đàn ông khác là tiên sinh, đến lúc đó cũng không biết ai chịu thiệt, “Vậy hay không… Tôi gọi anh là Nguyên Dịch?”
Nguyên Dịch còn chưa nói gì, cô nhỏ giọng nói thầm: "Nghe thế nào cũng giống như nguyện ý"
Nguyện ý = Yuànyì de
Nguyên Dịch = Yuán yì
"Cô gọi sao cũng được." Nguyên Dịch đặt tay vào trong túi quần, tư thái lạnh nhạt lộ rõ, "Đi, lên xe."
“Tôi gọi anh là Nguyên tiểu nhị có được không?”
"Vậy tôi gọi cô là Nhan Đại Hà, cô đồng ý?"
"Tại sao lại không đồng ý? Bạn bè đều gọi tôi như vậy, Đại Hà hay Tiểu Khê đều được."
“......”
Hắn liền biết nữ nhân này không bình thường, một nữ nhân bị người cả ngày gọi là Đại Hà, rất dễ nghe?
Tại sao cô không đòi gọi là Thái Bình Dương luôn đi.
Tống Triều lạnh lùng nhìn Nhan Khê và Nguyên Dịch ồn ào lên xe, tuy rằng nghe không rõ hai người nói cái gì, nhưng từ thần thái nói chuyện của hai người, hai người hẳn là thập phần quen thuộc. Nhớ tới Nhan Khê khi đối mặt với mình lễ phép khách sáo, biểu tình trên mặt anh càng lạnh.
Rắc.
Tròng kính bị vặn ra khỏi gọng kính, ghét bỏ tiện tay ném kính ra khỏi cửa sổ xe, nghe được tiếng đồ vật đập xuống đất, Tống Triều cảm thấy có chút khoái ý. Hắn xoa xoa huyệt thái dương, che dấu sự lạnh lùng nơi đáy mắt, "Trở về."
"Vâng." bên trong xe yên tĩnh, truyền đến tiếng trả lời của trợ lý.
Một bữa cơm ăn xong, Nhan Khê phát hiện Nguyên Dịch uống ít nhất một chai nước lớn: "Nguyên tiểu nhị, anh không ăn được đồ cay sao?"
"Cô có thể đổi xưng hô không?" Nguyên Dịch lau sạch miệng, Nguyên nhị ca, anh Dịch, Nguyên Dịch đều được, vì sao hết lần này tới lần khác muốn gọi Nguyên tiểu nhị?
"Tôi cảm thấy cái tên Nguyên tiểu nhị rất đáng yêu." Nhan Khê hơi rũ mí mắt xuống, "Nếu anh… không thích thì thôi vậy."
Nhìn bộ dạng ủy khuất thật khổ sở của cô, trong lòng Nguyên Dịch rất rõ ràng người phụ nữ này đang diễn trò. Nhưng hắn nghẹn nửa ngày, cũng chỉ cắn răng nói: "Cô thích gọi như thế nào cũng được, đừng dùng loại tính từ lộn xộn đáng yêu này, một đại lão gia như tôi có thể dùng loại từ này để hình dung?"
Nhìn đôi tai đỏ bừng của anh, nhan khê gật đầu: “À”
Đáp ứng rất nhanh, nhưng thái độ rất có lệ, biểu tình rất không cho là đúng.
Nguyên Dịch nhìn cô, nửa ngày nói không nên lời, cuối cùng dứt khoát quay đầu tính tiền xong, cùng Nhan Khê đi ra khỏi phòng ăn.
Đối diện nhà hàng có một rạp chiếu phim, Nguyên Dịch bị màn hình siêu lớn không ngừng nhấp nháy bên ngoài rạp chiếu hoa mắt, ma xui quỷ khiến nói: "Có muốn đi xem phim không?"
"Không, thúc thúc, chúng ta không có hẹn."
...