[edit] Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình D...

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

....

"Một Chiếc Thuyền Lá?"

Mọi người ở Từ gia vẻ mặt ngạc nhiên đồng loạt nghiêng đầu nhìn về phía Từ lão gia tử, hai mắt ông tỏa sáng, sắc mặt hưng phấn, cái tên gì vậy?

"A, Nhan chủ trì còn nhớ rõ ông sao?" Từ lão gia tử nhiệt tình chào hỏi Nhan Khê, đuổi Từ Kiều Sinh bên cạnh đi, "Mau ngồi mau ngồi."

"Làm sao cháu có thể không nhớ rõ ông chứ, buổi trưa chúng ta không phải mới nói chuyện qua điện thoại sao?" Nhan Khê ngồi xuống bên cạnh Từ lão gia tử, trong nháy mắt liền bị lão gia tử nhét đầy đồ ăn vặt.

"Ông ngoại, ông nhét nhiều thứ như vậy cho Tiểu Khê, cô ấy cũng không có cách nào ăn hết." Nguyên Dịch đi qua lấy đồ ăn vặt đầy hai tay của Nhan Khê đi, vừa định chen vào giữa Từ lão gia tử và Nhan Khê ngồi xuống, đã bị Từ lão gia tử một tay giữ chặt, "Cháu chụp hai tấm ảnh cho ông và Nhan chủ trì."

Nguyên Dịch nhận mệnh lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy lão gia tử vươn hai ngón tay bắt chéo nhau.

/Ở Hàn Quốc, người dân rất hay sử dụng tay của mình để ám chỉ một điều gì đó, đây được coi là văn hóa của đất nước này. Một trong những biểu tượng ấn tượng tại nơi đây đó là người dân sử dụng hai ngón tay bắt chéo nhau để nói về sự may mắn, điều tốt lành/

"Chụp cho đẹp trai một chút."
Lặng lẽ mở chức năng làm đẹp, chụp cho lão gia tử và bạn gái nhà mình mấy ảnh liên tiếp.

Sau khi chụp xong, Nguyên Dịch đưa điện thoại di động cho ông chọn ảnh: "Ông ngoại, làm sao ông biết được Tiểu Khê?"

Ông Từ không chú tâm chọn ảnh, ngược lại còn hỏi: "Quan hệ giữa cháu và Nhan chủ trì là gì?" Vừa rồi Nhan chủ trì nói qua điện thoại muốn đi gặp bạn trai, ông còn cảm thấy có chút đáng tiếc. Hiện tại thấy cháu ngoại của mình đưa Nhan chủ trì đến trước mặt mình, Từ lão gia tử có chút không thể tin được, cháu ngoại khó hiểu phong tình này của ông, vậy mà lại là bạn trai của Nhan chủ trì?

Chẳng lẽ là đứa nhỏ này lợi dụng địa vị tiền bạc để ép buộc Nhan chủ trì?

Nhận thấy ánh mắt ông ngoại nhìn mình không đúng, Nguyên Dịch lập tức nói: "Ông ngoại, Tiểu Khê có nói với cháu, gần đây cô ấy có một người bạn qua thư khoảng 70 tuổi, đã gần nửa tháng không hồi thư cho cô ấy, chẳng lẽ ông là người bạn qua thư kia?"

"Ông đã làm bạn qua thư với Nhan chủ trì lâu rồi, làm sao vậy?" Từ lão gia tử nhướng mày hoa râm, "Cháu có ý kiến gì không?"

"Ông ngoại, cháu nào dám có ý kiến gì với ông." Nguyên Dịch bóc một quả nhãn đến bên miệng Nhan Khê, "Nhưng cháu nhớ rõ năm nay ông 89 tuổi, so với 70 tuổi khoảng cách có chút lớn."

"A~" Từ Kiều Sinh vẻ mặt khiếp sợ, "Ông nội, ông thế mà nói dối tuổi lừa gạt một cô gái nhỏ."

"Con nói chuyện với ông nội như vậy à?" Cậu Từ trừng mắt nhìn con trai mình một cái, quay đầu dở khóc dở cười nhìn Từ lão gia tử, "Ba, mấy tháng nay ba thần thần bí bí, chính là cùng..." Hắn nhìn Nhan Khê, không biết nên xưng hô như thế nào cho thích hợp, gọi Nhan tiểu thư quá khách sáo, gọi tên lại sợ đối phương cảm thấy bị mạo phạm.

"Chú cứ gọi cháu là Tiểu Nhan được rồi."

Cậu Từ thở phào nhẹ nhõm: "Ba cùng Tiểu Nhan qua lại thư từ?"

Từ lão gia tử gật đầu: "Đều trách con không cho ba ra ngoài, may mắn Nhan chủ trì còn nhớ rõ ba, bằng không, chuyện của con và ba chưa xong đâu."

"Ba, bác sĩ đã nói qua, não và mắt của ba không thể để quá mệt mỏi, con cũng là vì ba..." Cậu Từ thấy lão gia tử mất hứng, biết lời kế tiếp chỉ làm cho ba không vui, chỉ có thể coi mình đang dỗ dành tiểu hài tử, "Ba trao đổi qua thư với Tiểu Nhan không quan hệ, nhưng sao ba lại đi lừa gạt người đây, 89 tuổi lại tự xưng là 70, kém tận hai mươi tuổi."

"Ai, ai nói ba gạt người?!" Từ lão gia tử có chút chột dạ, không dám nhìn Nhan Khê, "Tâm hồn của ba còn trẻ, có hiểu không?"

"Từ gia gia đã gần 90 sao?" Nhan Khê vẻ mặt kinh ngạc, "Cháu còn tưởng ông chỉ mới sáu bảy mươi tuổi thôi."

"Khuôn mặt của ông trông rất trẻ." Từ lão gia tử thấy Nhan Khê cũng không để ý chuyện này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, "Bình thường ra ngoài, ông nói mình 90 tuổi, cũng không ai tin."

"Cháu cũng không dám tin đâu." Nhan Khê dỗ dành lão gia tử vui vẻ, không biết tại sao, hai người liền nói đến chuyện lão gia tử muốn giới thiệu bạn trai cho Nhan Khê, khiến Nguyên DỊch liên tiếp liếc mắt nhìn qua.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa.ttp.ad @SupLoViBacHa)

Nhan Khê vẫn luôn cảm thấy, ngoại hình của Nguyên Dịch không giống ba mẹ hắn lắm, hiện tại nhìn thấy Từ lão gia tử, mới phát hiện lông mày, sống mũi cùng Từ lão gia tử thập phần tương tự, nhất là bộ dáng chột dạ còn cứng miệng, quả thực chính là giống nhau như đúc. Nhìn thấy Từ lão gia tử, có thể nghĩ đến bộ dáng của Nguyên Dịch về già, nghĩ đến đây, Nhan Khê nhịn không được nở nụ cười.

"Đều ngồi đây làm gì, gần hai giờ rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói." Từ Tương đã bảo người giúp việc làm cơm, cười mời mọi người ngồi xuống ăn. Thái độ thân thiết của đại gia đình đối với Nhan Khê khiến Nhan Khê giật mình có ảo giác đây không phải là lần đầu tiên cô tới thăm hỏi.

Mọi người ngồi vây quanh, Nguyên Dịch giới thiệu thân phận từng người cho Nhan Khê. Khi giới thiệu đến chồng của Từ Tương, người đàn ông nho nhã này mở miệng xin lỗi Nhan Khê, nói là lần trước cháu họ xa của mình không hiểu chuyện.

"Chính là tên ngốc lái xe Lamborghini, bị anh đánh một trận." Nguyên Dịch nhỏ giọng nói bên tai Nhan Khê, "Chuyện đã qua, dượng đã nói xin lỗi với anh, chẳng qua khi đó em và anh còn chưa quen biết lắm, cho nên anh không nói lại với em."

Nhan Khê rốt cục hiểu được dượng của Nguyên Dịch là nói đến chuyện gì, khi đó cô và Nguyên Dịch vừa quen biết, sau đó cũng bởi vì ba chiếc xe sang va chạm, lên các trang mạng giải trí lớn, "Chú, việc này không liên quan gì đến chú, hơn nữa chuyện đã qua lâu, cháu đã sớm quên mất."

Tục ngữ nói, nghèo ở chợ đông không người hỏi, giàu nơi núi thẳm lại có khách tìm, quăng tám sào cũng không tới thân thích, lấy thân thích xa cũng vẫy cờ đi ra ngoài gây chuyện, thật đúng là không biết suy nghĩ gì.

Dượng cười khổ, hắn cùng Từ Tương kết hôn, coi như là trèo cao, tình cảm hai vợ chồng bọn họ cực tốt, ba mẹ hai bên đều là người hiểu lý lẽ, ngược lại là một ít thân thích nhà hắn, luôn cảm thấy hắn làm con rể Từ gia, em rể chủ tịch tập đoàn Trường Phong, nên thích trèo lên thân thích. Hắn cũng không quản được những thứ này, nhân sinh trên đời, ai quan trọng hơn, hắn phân biệt rất rõ ràng.

Cơm nước ăn xong, thân thích bên Từ gia bắt đầu tặng quà sinh nhật cho Nguyên Dịch, Từ Tương tương đối tỉ mỉ, còn cố ý chuẩn bị một phần lễ vật cho Nhan Khê.

Món quà này không quá quý giá, cũng không có vẻ quá mức tùy ý, hiển nhiên là đã trải qua suy nghĩ cẩn thận.

"Cám ơn dì Từ." Nhan Khê nhận món quà.

"Cháu thích là được rồi." Từ Tương kéo Nhan Khê ngồi xuống sô pha, "Người cùng một nhà đều không quá quan trọng lễ nghĩa, nếu có chỗ chiêu đãi không chu đáo, cháu cũng không nên suy nghĩ nhiều."

Nhan Khê nở nụ cười, cô quay đầu nhìn Nguyên Dịch, "Không ạ, ở đây rất tốt, cũng không có gì bất tiện."

"Tiểu Bánh Trôi, cháu theo ông lên lầu nói chuyện." Từ lão gia tử đứng lên, cầm lấy cây gậy đặt ở bên cạnh, quay đầu nói với Nhan Khê, "Tiểu Nhan cứ ngồi tự nhiên, có thứ gì muốn ăn muốn uống, bảo Kiều Kiều lấy cho cháu là được."

"Vâng."

Nhan Khê thấy Từ Kiều Sinh len nháy mắt với mình, cười gật đầu.

Chào hỏi thần tượng của mình, Từ lão gia tử lúc này mới yên tâm đỡ tay cháu ngoại, cùng hắn lên lầu.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wattpad @SupLoViBacHa)

Từ Tương nhìn bóng lưng hai ông cháu, bất đắc dĩ cười nói: "Lão gia tử rất thích tiểu Bánh Trôi, năm đó sau khi Tiểu Bánh Trôi xảy ra chuyện, có một đoạn thời gian rất dài sống cùng với lão gia tử, cho nên tình cảm của bọn họ rất tốt."

"Xảy ra chuyện gì vậy ạ?" Nhan Khê nghe được trọng điểm: "Khi còn bé anh ấy... Gặp chuyện gì sao?" Sau khi cô quen với Nguyên Dịch, Nguyên Dịch rất ít khi nhắc tới chuyện trong nhà anh, cô chỉ biết anh có một ông ngoại gần 90 tuổi, cùng với cậu và dì đối với anh rất tốt, những chuyện khác Nguyên Dịch chưa bao giờ đề cập tới.

"Tiểu nhị nó chưa từng nói qua những chuyện này với cháu?" Từ Tương tém tóc qua bên tai, thở dài, "Đây đều là chuyện cũ, dì vốn cũng không muốn nói với cháu làm gì."

Nhưng nếu không nói với cô, cô làm sao có thể đau lòng một chút cho Tiểu nhị? Từ Tương cảm thấy cháu trai mình một chút cũng không giống mình, ở trước mặt người mình thích, làm sao không giả bộ đáng thương hoặc yếu đuối một chút, đây là một cơ hội tốt biết bao?

"Tình cảm giữa chị của dì và anh rể rất tốt, năm đó sau khi bọn họ có đứa con đầu, không có ý định có thêm đứa con thứ hai. Tiểu nhị là mang thai ngoài ý muốn, sức khỏe của chị ấy không tốt lắm, bác sĩ cũng không khuyên bọn họ từ bỏ đứa bé, cho nên liền giữ lại." Từ Tương nhắc tới những chuyện cũ này, cảm thấy vừa hoang đường lại bất đắc dĩ, "Nào biết Tiểu nhị khó sinh, chỉ có thể sinh mổ, cũng không ai ngờ bị xuất huyết nhiều, chị ấy thiếu chút nữa không cứu về được. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi như anh rể, lại ngồi xổm bên ngoài phòng sinh khóc đến không còn hình tượng."

Trên mặt Nhan Khê không có chút dao động nào, bởi vì người trời sinh đều có lòng thiên vị, trái tim cô thiên về Nguyên Dịch, tình cảm của ba mẹ anh tốt bao nhiêu, cô cũng không quan tâm, cô chỉ biết ba mẹ Nguyên Dịch, đối với Nguyên Dịch cũng không tốt.

"Tình cảm ba mẹ quá tốt, có đôi khi sẽ xem nhẹ đứa nhỏ." Từ Tương trên mặt lộ ra vẻ hổ thẹn, "Năm đó Tiểu nhị tuổi còn nhỏ đã bị bảo mẫu bạo hành, thân làm dì cũng có trách nhiệm, nếu như dì sớm phát hiện bảo mẫu có vấn đề thì tốt rồi."

"Nuôi dạy con cái là trách nhiệm của ba mẹ, không liên quan đến người khác, huống chi Tiểu nhị không ở cùng một chỗ với dì." Nụ cười trên mặt Nhan Khê đã không nhịn được: "Tiểu nhị khi đó... đã chịu rất nhiều đau khổ?"

Từ Tương vốn định đem những quá khứ này nói cho Nhan Khê, muốn cô càng thêm quan tâm yêu chiều cháu trai mình một chút, nhưng nhìn thấy sắc mặt đối phương, Từ Tương cảm thấy mình nói không nổi nữa, có lẽ là bà nghĩ sai rồi, có một số việc không đề cập sẽ tốt hơn, nói ra càng thêm khó chịu. Bà nhẹ nhàng gật đầu không nói gì.

Trong lòng có chút khó chịu, giống như là nghẹn không thở ra được, có một số lời Nhan Khê biết mình không nên nói trước mặt Từ Tương, nhưng cô nhịn không được: "Nếu lúc ấy bọn họ không muốn có con, thì không nên để mẹ Tiểu nhị mang thai. Không có ai muốn mình làm con lại không được chào đón, bọn họ dựa vào cái gì đối xử không tốt với Nguyên tiểu nhị?"

Từ Tương nhìn thấy trên mặt cô gái này mang theo hai loại cảm xúc uất ức cùng phẫn nộ, rõ ràng là ngoại hình yếu ớt, lại giống như biến thành một ngọn lửa, nếu chị gái và anh rể ở đây, trận hỏa hoạn này sẽ thiêu cháy trên người bọn họ.

Nhan Khê uống nửa ly nước giải khát, đè nén cảm xúc trong lòng: "Xin lỗi dì Từ, tâm trạng của cháu có chút không tốt."

"Không trách cháu." Từ Tương miễn cưỡng cười cười, "Không nói đến mấy chuyện cũ nữa, Kiều Kiều, A Vọng, các cháu cùng Tiểu Nhan quen thuộc nhau, cứ ngồi cùng nhau nói chuyện đi."

"Dì Tương, dì đừng gọi cháu là A Vọng, nghe giống như đang gọi chó ấy." Trương Vọng xen vào đùa giỡn vui vẻ với Từ Tương, quay đầu nhìn Nhan Khê, phát hiện trên mặt cô tuy rằng cười, đáy mắt lại không có nửa điểm ý cười, chỉ sợ còn đang vì Nguyên nhị mà tức giận.

Trương Vọng ở trong lòng cảm khái, Nguyên nhị cuối cùng cũng đánh được vận may, gặp được nữ nhân thật lòng yêu hắn.

Lúc này trong thư phòng trên lầu, Từ lão gia tử cùng Nguyên Dịch hai ông cháu ngồi nhìn nhau, Từ lão gia tử sắc mặt rất nghiêm túc.

"Cháu và Tiểu Nhan quen nhau như thế nào?"

"Nhờ vào cháu họ hàng xa của dượng đụng xe mà quen nhau."

"Tiểu Bánh Trôi, ông ngoại đã từng nói với cháu, cháu còn nhớ không?"

Nguyên Dịch sửng sốt: "Ông nói đã câu nào?" Từ nhỏ đến lớn, lão gia tử đã nói cho hắn không ít lời, hắn làm sao có thể nhớ kỹ tất cả.

"Nam tử hán đỉnh thiên lập địa, không thể làm chuyện tiểu nhân, cháu còn nhớ rõ không?"

Nguyên Dịch nhíu mày, lời này nghe được hình như có chút không thích hợp.

"Cháu thành thật nói với ông đi, Tiểu Nhan có tự nguyện ở cùng cháu không?"

Nguyên Dịch: ?

----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui