Chu Lâm Gia là một thiếu niên không biết cách từ chối người khác.
Giống như hiện tại, cậu đang bị một thanh niên cao lớn mặc đồng phục bóng rổ đẩy vào góc sân.
Hắn cầm lon coca lạnh áp vào đôi má ửng hồng vì trời nóng của cậu, cúi đầu kề sát vào tai cậu nói một cách đầy ám muội: "Ngoan ngoãn cầm coca đến xem anh thi đấu, có phải em rất quan tâm đến anh không?"
"Em không có." Chu Lâm Gia đột nhiên run lên vì hơi lạnh trên má, rụt rè nhìn thanh niên đẹp trai trước mặt, nhỏ giọng phản bác: "Rõ ràng là anh bắt em đến mà."
Cậu luôn không biết cách từ chối người khác.
Lộ Hoàn Vũ vừa cùng đội bóng giành hạnh nhất trong cuộc thi bóng rổ cấp quốc gia được tổ chức tại trường. Hắn đang bừng bừng khí thế trong tiếng reo hò ngưỡng mộ của mọi người thì bất ngờ nhìn thấy một tiểu mỹ nhân đang cầm lon coca ngơ ngác đứng ở phía đối diện.
Hắn lập tức băng qua đám đông, kéo cậu đàn em khóa dưới mà hắn ngày nhớ đêm mong vào góc sân đùa giỡn.
Tiểu mỹ nhân đẹp có tiếng trong lứa tân sinh viên Học viện năm thứ 8. Trong đợt học quân sự cậu xuất hiện trong ảnh chụp đại diện hình ảnh sinh viên toàn trường. Đứng giữa cảnh sắc thiên nhiên, làn da trắng như sứ kết hợp với gương mặt trong sáng đáng yêu, khiến cậu trở nên vô cùng mềm nhẹ trong bộ quân phục trang nghiêm.
Bức ảnh mộc mạc đó trở nên nổi tiếng trong giới tân sinh viên.
Nam tân sinh viên đang nằm trong lồng ngực của đội trưởng bóng rổ. Chu Lâm Gia không chịu được nắng hè gay gắt, sau khi cậu nói xong thì không nhịn được mà nép vào lồng ngực của Lộ Hoàn Vũ.
Đối phương thích thú nhìn cậu ngày càng nép sát lồng ngực của mình, hắn chớp thời cơ ôm chặt người trong lòng, vuốt ve gáy cậu thổ lộ: "Gia Gia, anh thích em lâu rồi. Suốt ba năm qua anh chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu đương, em là người đầu tiên cho anh cảm giác rung động dữ dội thế này. Anh sẽ yêu thương em, cưng chiều em, làm bạn trai của anh, có được không?"
Đội trưởng đội bóng rổ nói muốn cưng chiều cục cưng của hắn lên trời không phải chỉ là nói suông, dựa vào xuất thân của Lộ Hoàn Vũ quả thật hắn có thể làm tốt việc này.
"Anh hiểu lầm rồi, đàn anh..." Vừa nghe lời này, Chu Lâm Gia lập tức giãy giụa kịch liệt, cậu chống tay lên ngực hắn rồi đẩy mạnh ra. Nhưng mà sức lực của cậu so với Lộ Hoàn Vũ thật sự không tính là gì, ở trong mắt hắn cậu chỉ như một cậu nhóc đáng yêu đang làm nũng thôi.
Lộ Hoàn Vũ tủm tỉm cười, cúi đầu dứt khoát hôn xuống. Người trong ngực lập tức bị dọa sợ, nhưng mà môi hắn vừa rơi xuống mặt Chu Lâm Gia, còn chưa kịp hưởng thụ hương vị mềm mại mê hoặc của cục cưng thì đã bị một lực từ phía sau hất mạnh ra.
Sau đó hắn bị đấm một cú vào mũi.
Lộ Hoàn Vũ trở tay không kịp do bị đánh lén, nên cú đấm này trực tiếp nện trên mặt hắn.
Cách đó không xa, các thành viên trong đội bóng đang âm thầm cổ vũ đội trưởng nhanh chóng ôm được người đẹp về nhà, cũng bị nhân vật này làm cho choáng váng.
Tuy nhiên khi bọn họ đang định lao đến thì tên phá đám đã quay đầu lại, khuôn mặt giận dữ hung tàn của hắn khiến người ta rét run dù đang là mùa hè.
Bọn họ nhất thời dừng lại.
Lúc nãy Chu Lâm Gia vẫn còn sợ hãi, đột nhiên khóc thét lên rồi nhào vào trong ngực người kia.
"Anh Trác Ngọc, huhu..." khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của Chu Lâm Gia khóc đến ướt nhẹp, nhìn đáng thương cực kỳ.
Tống Trác Ngọc, sinh viên học khóa 1, đang học lấy bằng đại học tại một trường đại học đứng TOP3 ở nước ngoài. Gia thế hiển hách và là một trong những học thần nổi tiếng. Nhưng không biết vì lý do nào đó mà bất ngờ năm nay hắn quyết định chuyển đến trường quốc nội. Cũng vì thế trở thành nam thần được giáo viên và học viên trong trường săn đón.
Nam thần nhìn rất tri thức, đẹp trai không ai sánh nổi, lúc này mới khẽ thở dài, ôm chặt cục cưng vào lòng vỗ về an ủi, đôi mày vốn lạnh lùng đáng sợ giãn ra, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: "Gia Gia đừng sợ, có anh ở đây."
Sau đó hắn ngước lên nhìn Lộ Hoàn Vũ với vẻ mặt u ám, ra sức cảnh cáo: "Người của tôi tôi sẽ cưng chiều, không cần phiền đến đội trưởng Lộ."
Sau đó hắn đưa Chu Lâm Gia người đã ngừng khóc rời đi.
Đám người còn lại đều sợ ngây người.
Đàn em năm nhất giỏi đến như vậy sao? Được hai nam thần ngang tài ngang sức trong trường tranh giành giữa chốn đông người.
Các đội viên nơm nớp lo sợ đến gần, nhìn vẻ mặt vô cùng u ám của đội trưởng, bọn họ đều không dám nói lời nào.
Sự ghen tức, chua xót không ngừng bùng cháy trong lòng, Lộ Hoàn Vũ đột nhiên cười nhạo một tiếng, thầm nghĩ Tống Trác Ngọc là cái thá gì chứ. Giữa nhà họ Lộ và nhà họ Tống đã có mâu thuẫn từ lâu, cho nên lần này kiểu gì cũng nhất định phải cướp người thương về tay.
Hắn tìm phương thức cầu cứu, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho ba mình: "Ba, giúp con một chuyện, nếu không con dâu của ba sẽ chạy mất."
***
Trong một cửa hàng tráng miệng cao cấp ngay khu trung tâm thương mại, Chu Lâm Gia vừa hít hà hút một hơi trà sữa, vừa cầm nĩa bỏ bánh vào miệng, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên hưởng thụ người kia chăm sóc.
"Ợ" Không biết do khóc hay là ăn quá nhiều, Chu Lâm Gia đột nhiên ợ lên một tiếng.
Cậu đỏ mặt che miệng, chỉ để lộ đôi mắt ướt át như cún con, nhìn thấy người đàn ông ở đối diện đang cười, cậu vừa thẹn vừa giận đá chân hắn một cái: "Không được cười."
Khuôn mặt lạnh lùng của Tống Trác Ngọc đã không còn nữa, lúc này mới dịu dàng cười, tùy ý để cậu đá, dung túng nói: "Được rồi, anh không cười nữa. Nếu Gia Gia ăn chưa no thì tiếp tục đi, đi với anh đừng bao giờ khách sáo."
"Ai khách sáo với anh, là anh đang cười em." Chu Lâm Gia cụp mắt lầm bầm, từ nhỏ Tống Trác Ngọc đã chăm sóc cậu, nói sao cũng là mối quan hệ trúc mã, cậu đã quen với việc trắng trợn không kiêng dè trước mặt hắn rồi.
Huống chi, sau khi cậu trưởng thành cả hai bắt đầu ở cùng nhau. Đêm đó anh trai hàng xóm vốn luôn hiền lành lễ phép đột nhiên xé bỏ lớp ngụy trang nhiều năm, tự tay dẫn dắt cục cưng nhỏ tiến vào thân thể mình, bắt nạt đến khi cậu khóc lóc xin tha.
Mối quan hệ không rõ ràng này đã kéo dài cho đến tận bây giờ.
Hai người trò chuyện một lúc, Tống Trác Ngọc nhấp ngụm cà phê, mặt không biến sắc đưa ra lời mời gọi yêu đương.
Chu Lâm Gia vốn không biết cách từ chối người khác, ậm ừ bị Tống Trác Ngọc đưa về nhà riêng gần trường đại học.
Một đêm triền miên, anh trai hiền lành hôm nay bị cảnh tượng trên sân bóng rổ làm cho kích động, tính chiếm hữu khủng khiếp đã bị Tống Trác Ngọc áp chế cả một buổi chiều, lúc này ở trên giường mới hoàn toàn giải phóng ra ngoài.
Nhà họ Tống cho thấy dù trang nhã, hào nhoáng đến đâu, bên trong không đủ vững chắc thì việc khắc chế Lộ Hoàn Vũ sẽ gây nên chuyện lớn, dù không vạch trần hết mọi việc.
Chu Lâm Gia chỉ cần tiếp nhận tình cảm của hắn.
Trên chiếc giường trắng tinh, hai thân thể trần trụi quấn quýt lấy nhau. Chu Lâm Gia bị Tống Trác Ngọc kẹp chặt, khoái cảm kịch liệt làm cậu không chịu nổi, thân thể run rẩy và tiếng khóc nức nở. Cậu liên tục nhỏ giọng, "Anh Trác Ngọc, chậm lại một chút..." nhưng chỉ càng làm cho tên đàn ông đang ghen tuông dữ dội càng thêm hưng phấn, hắn ngồi trên người cậu chập trùng lên xuống.
Cuối cùng cả người Chu Lâm Gia toàn là dấu hôn, bắn thẳng vào trong thân thể Tống Trác Ngọc.
Xong việc nhất định phải dỗ dành cục cưng, hắn bế cậu đi rửa ráy sạch sẽ, Tống Trác Ngọc trở về dáng vẻ dịu dàng nhã nhặn, hắn nghiêng người ôm cậu vào lòng âu yếm hôn môi.
Chu Lâm Gia bị ôm một lúc cũng lười nổi giận với hắn, cậu đang thoải mái muốn ngủ, đột nhiên giọng nói người đàn ông đầy dụ dỗ vang lên: "Gia Gia, chúng ta hẹn hò có được không? Lần này đừng từ chối anh nữa."
Nghe vậy, trong lòng Chu Lâm Gia có chút oan ức, thầm mắng Tống Trác Ngọc sao có thể nghĩ xấu cậu như vậy chứ? Trước đây cậu chỉ trốn tránh Tống Trác Ngọc theo đuổi, chứ chưa bao giờ nói từ chối mà.
Xem ra hôm nay cậu không thể trốn nữa rồi.
Chu Lâm Gia không lên tiếng, bày ra dáng vẻ không muốn rời xa mà cọ cọ trong lồng ngực Tống Trác Ngọc. Một lúc sau, một giọng nói thẹn thùng vang lên "Ừm."
Tống Trác Ngọc vui mừng ngạc nhiên một lúc, sau khi biết được mối quan hệ giữa hai người đã được xác định, hắn ôm lấy cậu phấn khích hôn lấy hôn để.
Sau một lúc náo loạn, Chu Lâm Gia cuối cùng ngủ thiếp đi, mang theo một loại cảm giác ngọt ngào, đầy trách nhiệm...