[edit - Hoàn] Bảo Bối Không Biết Từ Chối


Cuộc sống hằng ngày cùng bạn trai số 1.

Nửa cuối học kỳ là thời gian đánh giá môn thể dục, chạy 3000 mét, sinh viên có thể lực bình thường cũng hết sức lăn xả mới có thể qua môn.

Gió đêm mùa hè thổi có chút dịu êm, Chu Lâm Gia ngồi trên ghế bậc thang để luyện tập, đung đưa chân, tay chống đầu, nhìn chằm chằm vào nhóm sinh viên đang chạy trên đường nhựa.

Gió thổi nhè nhẹ làm cậu thoải mái nheo mắt, hàng lông mi dài khẽ run, đèn đường trắng sáng chiếu lên đôi gò má mềm mại của cậu, trông vừa ngoan ngoãn lại xinh đẹp.

Sau khi nhận được tin nhắn của cậu, Lộ Hoàn Vũ từ bữa tiệc ăn mừng của đội bóng rổ vội vã chạy đến. Ngay lúc nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của bạn trai, trái tim nóng bỏng của hắn như ngâm trong nước ngọt, sủi bọt dữ dội.

Hắn nhẹ nhàng đi đến cạnh cậu, thừa lúc mọi người không chú ý đưa bàn tay to lớn che đôi mắt kia lại, giọng nói thật gần gũi: "Đoán xem anh là ai?"

Vừa dứt lời, chủ nhân của cái đầu nhỏ trong tay hắn cười khúc khích, Chu Lâm Gia ngọt ngào đáp: "Anh là bạn trai của em ~"


Câu nói này lập tức đánh vào đầu trái tim Lộ Hoàn Vũ, hắn nhịn không được thầm thở dài, sau đó xoay người Chu Lâm Gia hôn lên.

Nhưng mà người trong ngực trợn mắt, lấy tay chặn lại cái miệng xấu xa của hắn, cậu nhếch khóe môi cười ranh mãnh, nũng nịu nói: "Đừng nôn nóng, hôm nay ở trên mạng em đọc được một truyện cười. Nói là nếu bạn trai thật sự yêu bạn, thì anh ấy sẽ để bạn đứng lên đôi giày thể thao mới mua của mình và hôn bạn."

Nói xong ánh mắt của cả hai tự nhiên rơi vào đôi giày thể thao đắt tiền phiên bản giới hạn của Lộ Hoàn Vũ.

Đùa à, có thể nhận được phúc lợi tốt như vậy từ người yêu thì giày thể thao tính là gì, hắn còn có thể móc tim mình ra.

Lộ Hoàn Vũ không nói lời nào, dứt khoát ôm cậu lên. Chu Lâm Gia ngạc nhiên kêu một tiếng, vô lực chống lại, cậu lập tức cảm nhận được lòng bàn chân của mình đang giẫm lên giày của đàn anh rồi sau đó là một nụ hôn ướt át, nóng bỏng.

Nụ hôn làm đôi mắt Chu Lâm Gia ngập nước, cậu muốn đánh cái tên khốn nạn này.

Chu Lâm Gia đẩy người ra rồi lau lau khóe miệng, giọng nói vừa làm nũng vừa tức giận với Lộ Hoàn Vũ: "Anh thật phiền phức, rõ ràng gọi anh ra ngoài dắt em chạy bộ. Nếu kiểm tra thể dục của em không thành công, tất cả là tại anh đó."

Nói lời này, như thể người vừa đưa ra yêu cầu xấu xa kia không phải là cậu.

Lộ Hoàn Vũ nghe xong thì bật cười, hắn kéo cậu ôm nhẹ dẫn đến vạch xuất phát rồi hỏi "Em có muốn suy nghĩ lại không? Anh đi nói giáo viên một chút, 3000 mét mệt lắm, em đừng chạy."

"Không muốn" Chu Lâm Gia lắc đầu, kiên định nói "Em muốn tự mình chạy."

Lộ Hoàn Vũ cảm thấy người yêu quá ngoan ngoãn, tốt tính, có đường tắt không chịu đi, lại muốn dựa vào thực lực của mình, thật đáng yêu mà.

Hắn bất đắc dĩ bóp bóp gáy Chu Lâm Gia, lực lòng bàn tay đều đều như gãi ngứa, cười nói: "Được, vậy anh chạy với em, đừng có mệt đó nha."


Chu Lâm Gia tức giận đạp lên đôi giày của hắn, hừ hừ bỏ chạy.

Lộ Hoàn Vũ thoải mái chạy bên cạnh, luôn chú ý và điều chỉnh tốc độ cho cậu.

Nhưng mà mới vừa chạy được 800 mét, Chu Lâm Gia đã mệt thở không ra hơi, nhưng cậu vẫn cố chấp không chịu dừng lại. Khuôn mặt đẹp đẽ của cậu lúc này đỏ bừng, thở hổn hển, mồ hôi rơi lấm tấm trên mặt và mặt đường nhựa.

Lộ Hoàn Vũ một bên thì lo lắng, một bên lại nhịn không được suy nghĩ bậy bạ, cảm thấy dáng vẻ này của cậu thật giống biểu hiện động tình trên giường lúc trước.

Bắp chân cứng lại không còn sức lực, Chu Lâm Gia mềm nhũn, loạng choạng té xuống đất.

Ánh mắt Lộ Hoàn Vũ ngưng lại, lập tức duỗi tay ra ôm lấy cậu, sau đó xoay người thay đổi vị trí, biến thành chính mình bị đập mạnh xuống đất, còn cậu được hắn bảo vệ rất tốt trong lồng ngực.

"Bé cưng không sao chứ?" Lộ Hoàn Vũ chơi bóng rổ bị té nhiều thành quen, việc đầu tiên là kiểm tra khắp người cậu có vết thương nào không.

Chu Lâm Gia xoa xoa mũi, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn hắn, lúc này mới phản ứng lại vừa rồi là xảy ra chuyện gì. Khóe mắt cậu đỏ hoe, nức nở nói: "Em không sao, xin... xin lỗi."


"Fuck, em đừng khóc." Lộ Hoàn Vũ cực kỳ đau lòng, hắn không có kinh nghiệm dỗ dành vợ nhỏ, vừa nãy hắn chạy cũng không đổ mồ hôi mà bây giờ lo lắng đến đầu đầy mồ hôi luôn rồi. Hắn vội vàng vuốt ve bé cưng trong ngực rồi nhẹ giọng an ủi, thỉnh thoảng cúi đầu hôn hôn động viên.

Chu Lâm Gia được hắn an ủi cũng bĩnh tĩnh lại, Lộ Hoàn Vũ cuối cùng hạ quyết tâm: "Chỉ cần nghe lời anh, tuần sau anh sẽ đi nói chuyện với giáo viên, xin cho em thông qua bài kiểm tra thể chất, em không được phép chạy nữa, nếu không lại té nữa anh sẽ đau lòng chết mất."

"Ừm." Chu Lâm Gia vùi đầu vào vai hắn gật đầu một cái, ngoan ngoãn đồng ý, cậu động chân muốn đứng lên, lại phát hiện ra chân mình đã mỏi đến không còn sức lực, cậu ngượng ngùng ngẩng đầu lên nhìn hắn "Đàn anh, em đứng lên không nổi."

Lộ Hoàn Vũ mừng như điên, đêm nay thật sự có quá nhiều phúc lợi mà, cuối cùng hài lòng ôm cậu về ký túc xá. Hắn ra ngoài mua sữa bò và đồ ăn vặt mang về, cậu ngồi trên giường ăn đồ ăn, còn bản thân hắn thì chuẩn bị kỹ càng khăn lông ướt và nước nóng xoa bóp chân cho cậu.

Khẩn trương nhìn bạn trai một chút, Chu Lâm Gia thoải mái uống một ngụm sữa bò, thầm thở dài nói: Tốt quá, mình rốt cuộc không cần chạy 3000 mét nữa.

Sau đó cậu âm thầm lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho bạn trai số 2:

"Anh Trác Ngọc ơi, hôm nay em chạy bộ không cẩn thận bị té, em không muốn làm bài tập. Anh có thể làm giúp em được không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận