Phó Tranh để cho Chu Tương Tương gọi món, Chu Tương Tương lắc đầu, "Cậu gọi đi, cậu gọi cái gì thì tôi ăn cái đó."
Phó Tranh ngước mắt nhìn cô, cong môi cười một tiếng, "Nha đầu này, cũng dễ nuôi thật."
Bất quá, Phó Tranh gọi món ăn cũng rất thô lỗ, trực tiếp gọi một phần tôm om lớn nhất, một ly sữa đậu nành, một chai bia ướp lạnh.
Lúc tôm om được bưng lên, Chu Tương Tương giật mình, "Phần này lớn quá rồi? Chúng ta có thể ăn hết sao?"
"Nhìn nhiều thế thôi chứ thịt ít lắm. Thế nào? Chưa từng ăn?"
Chu Tương Tương lắc đầu. Cái này cô đã thấy người ta ăn, nhưng bản thân chưa ăn qua. Mẹ không cho cô ăn, nói ăn cái này làm cho tay có đầy dầu mỡ.
Phó Tranh cười nhạo, "Tiểu nha đầu thiếu hiểu biết, cái này ăn ngon cực kỳ."
Anh đứng lên, nói: "Tôi đi rửa tay."
"Tôi cũng đi."
Hai người đi vô toilet, rửa tay xong lại cùng nhau đi ra.
Phó Tranh lau khô tay, mang bao tay dùng một lần.
Chu Tương Tương cũng học theo dáng vẻ của anh.
Chỉ có điều, bởi vì chưa từng ăn cho nên không biết phải lột vỏ tôm như thế nào. Phó Tranh lột được rất nhiều bỏ vào trong chén, cô một con cũng chưa lột được, gấp đến nỗi đổ cả mồ hôi.
"Chu Tương Tương, cậu quả thực muốn tôi cười chết."
Chu Tương Tương cực kỳ quẫn bách, cúi thấp đầu, hai má ửng đỏ.
"Được rồi, cậu đừng lột nữa. Nhìn cậu lột tôm tôi cảm thấy đau lòng." Phó Tranh nói, đem chén nhỏ đưa tới trước mặt Chu Tương Tương, "Tôi lột cho cậu, cậu phụ trách ăn là được."
Chu Tương Tương ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Phó Tranh chau mày, con mắt giống như phóng điện, "Nhìn cái gì? Ăn đi."
"Tôi..." Chu Tương Tương có chút ngượng ngùng.
"Đừng mè nheo nữa, mau ăn đi, tôi vừa lột rất nhiều."
Lần đầu tiên có người lột tôm cho cô, trong lòng Chu Tương Tương vô cùng cảm động, liên tục nói "Cảm ơn."
Phó Tranh nhếch môi, nhìn chằm chằm cô cười, "Cậu thật sự muốn cảm ơn tôi?"
Chu Tương Tương gật đầu, hết sức biết điều mà nói: "Đúng vậy, cậu đối với tôi rất tốt."
Ý cười trong mắt Phó Tranh càng sâu, trêu chọc cô: "Tớ muốn cậu cảm ơn làm cái gì, không thì, cậu hôn tôi một cái?"
"..." Chu Tương Tương ngẩn người vài giây, lập tức khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng, lắp bắp nói: "Đừng...đừng giở trò lưu manh."
Phó Tranh cười ha ha.
Tiểu nha đầu, quả thật quá đáng yêu.
Tôm ăn rất ngon, trong chốc lát Chu Tương Tương đã ăn xong một chén.
"Ôi, tôi nói cậu đút cho tôi ăn một cái đi, tôi lo phục vụ cho cậu, một cái còn chưa được ăn đâu"
"Thật xin lỗi, tôi quên mất." Chu Tương Tương vô cùng xấu hổ, vội vàng cầm lấy một miếng thịt tôm, đút tới bên mép Phó Tranh , "Nè, cậu ăn một miếng đi."
Phó Tranh lột tôm, không chú ý nhìn, lúc há mồm, không cẩn thận ngậm phải ngón tay của Chu Tương Tương.
Anh ngây cả người, Chu Tương Tương cũng ngẩn cả người ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Tương Tương phục hồi lại tinh thần trước, khuôn mặt đỏ bừng: "Buông...mau buông ra!"
Phó Tranh lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng buông tay cô ra.
Bầu không khí vốn đang rất tốt, nhất thời trở nên gượng gạo.
Hai người đều cúi đầu, trầm mặc không nói.
Phó Tranh tiếp tục lột tôm, nhưng mà hồn vía sớm đã bay đi.
Giữa răng môi, phảng phất đều là mùi vị ngón tay Chu Tương Tương, vừa ngọt vừa thơm.
16
Nghĩ đến cảm giác vừa rồi ngón tay Chu Tương Tương trong miệng anh, hầu kết không tự chủ chuyển động lên xuống, toàn thân khô nóng.
Qua một lúc, mới hơi tỉnh táo lại.
Lại ngẩng đầu, phát hiện Chu Tương Tương vẫn rủ đầu, ôm chén nhỏ trước mặt, tay cầm tôm ăn tiếp.
Trong đầu cô còn có chút lờ mờ, đầu ngón tay dường như vẫn còn nóng.
Phó Tranh nhìn chằm chằm tay của Chu Tương Tương, có chút ngốc, "Cậu rửa tay chưa?"
Chu Tương Tương nghe Phó Tranh nói, mới khẽ ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn anh, "Hả?"
"Chu Tương Tương, cậu rửa tay chưa?"
Chu Tương Tương: "..."
Phó Tranh: "..."
F*ck! Này mẹ nó có tính là hôn môi gián tiếp không???
4