Các cô gái giống như nhìn thấy minh tinh, cầm lấy di động đuổi theo hình ảnh Phó Tranh, liên tục chụp hình.
Có cô gái nói: "Cậu ấy có bạn gái chưa nhỉ?"
"Không có, chỉ là, cậu ấy không có hứng thú với phụ nữ."
"Sao cậu biết?"
"Hoa khôi trường Tam Trung, Đường Hân Trúc biết chứ? Theo đuổi cậu ấy hai năm, mắt cũng không thèm nhìn."
"Ôi, vậy cậu ấy thích kiểu con gái thế nào nhỉ?"
"Ừm, tớ nghe nói gần đây cậu ấy và một học bá chung trường đi chung với nhau."
"Ai vậy? Nữ sinh sao?" Có người hỏi.
"Đúng vậy, là Chu Tương Tương, các cậu có biết không? Lần trước thi đứng thứ ba toàn thành phố đó, lớn lên cũng rất xinh xắn."
"Oa! Thì ra Phó Tranh thích cô gái ngoan ngoãn, học giỏi lại xinh đẹp, không ngờ luôn đó."
Đang cảm thán, nữ sinh bên cạnh đột nhiên đập cô một cái, hạ thấp giỏi, "Xuỵt, đừng nói nữa."
Vài người đồng thời sửng sốt, vô ý thức nhìn hai bên trái phải.
Đường Hân Trúc đứng trên khán đài bên cạnh các cô, trong tay cầm một chai nước khoáng, lạnh nhạt trừng mắt nhìn các cô.
Gia thế Đường Hân Trúc vốn rất có tiếng tăm, người bình thường hiểu chuyện đều biết rõ, cô ta và Phó Tranh từ lâu đã được hai bên định hôn ước, thậm chí so về địa vị, Đường Hân Trúc còn khá hơn một chút.
4
Đường Hân Trúc được trời phú cho một gia cảnh và dung mạo hoàn mỹ, người lại rất lợi hại, ai lỡ đắc tội với cô ta đều không có kết cục tốt. Mấy nữ sinh kia vừa nhìn thấy liền bị hù dọa đến nỗi không dám hé răng.
1
Đường Hân Trúc đang muốn mắng chửi thì thấy Phó Tranh từ sân bóng đi ra.
Vừa đánh bóng xong, cả người đầy mồ hôi, cuối cùng Phó Tranh cũng vơi bớt được cái thứ cảm giác khó chịu đó trong lòng.
Vừa rồi Phó Tranh âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ anh thật sự cô đơn quá lâu rồi?
1
Mới vừa đi ra khỏi sân bóng, di động liền vang lên.
Điện thoại Lục Quýnh gọi tới.
Phó Tranh nghe điện thoại, "Tên khốn này, người đâu rồi?!"
"Ca, ngại quá, trên đường gặp chút việc nên tới trễ, lập tức tới ngay!"
"Thôi khỏi, lão tử đã chơi xong rồi, tới cái cọng lông."
"Hả?"
"Cúp đây." Phó Tranh không đợi Lục Quýnh nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, di động trở lại trang chủ.
Trên màn hình, là ảnh chụp Chu Tương Tương.
5
Ngày hôm qua lúc tôm được bưng lên bàn, anh chụp một tấm Chu Tương Tương và tôm hùm.
Trước mặt Chu Tương Tương là đĩa tôm hùm lớn, hai tay nâng má, cười đến con mắt đều híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, quả thực xinh đẹp đến không nói nên lời.
Chu Tương Tương tươi cười vô cùng rạng rỡ, vừa nhìn thấy cô cười, tâm trạng tốt hơn hẳn.
Phó Tranh một bên nhìn chằm chằm ảnh chụp trên màn hình cười, một bên bước đi trên đường.
Đường Hân Trúc thấy Phó Tranh muốn đi hướng khác, vội vàng đuổi theo, "Phó Tranh!"
Trong nháy mắt Phó Tranh dừng lại bước chân, ánh mắt Đường Hân Trúc rơi vào màn hình điện thoại di động của Phó Tranh.
Cô gái trên màn hình, cô ta biết, chính là Chu Tương Tương vừa gặp tối hôm qua.
Màn hình bảo vệ của Phó Tranh lại là Chu Tương Tương! Bọn họ thật sự đang yêu nhau?
Phó Tranh ngẩng đầu nhìn thấy Đường Hân Trúc, sắc mặt lập tức trầm xuống, "Tại sao cô lại ở đây?"
Đường Hân Trúc nói: "Tớ đi ngang qua, đúng lúc thấy cậu đang chơi bóng."
Cô ta nói, đưa nước khoáng trong tay cho anh, "Uống nước đi."
Phó Tranh nhìn cô ta một cái, không nhận quay đầu rời đi.
Đường Hân Trúc vội vàng nắm lại cánh tay anh.
Phó Tranh nhíu mày, lớn tiếng quát, "Buông tay!"
Anh thô bạo gạt tay cô ta ra, mặt lộ rõ vẻ chán ghét cùng cực.
Đường Hân Trúc đứng không vững, nhìn anh, giọng nói chất vấn, "Cậu và Chu Tương Tương đang yêu nhau sao?"
Phó Tranh nhíu mày một cái, không thể tưởng tượng nổi nhìn cô ta một cái, "Mắc mớ gì tới cô?"
Nói xong liền xoay người.
Đường Hân Trúc chạy lên ngăn cản anh lại, mặt mũi cô ta tràn đầy giận dữ, "Phó Tranh! Cậu đừng quên, tớ là vị hôn thê của cậu! Từ nhỏ hai chúng ta đã được định hôn ước! Cậu không được yêu đương với người khác!"
6
Phó Tranh nhìn cô ta như nhìn thấy quái vật, "Đường Hân Trúc, cô bị điên à?"