[edit - Hoàn] Cả Đời Sủng Ái - Nghê...

Hai ngày cuối tuần, Chu Tương Tương và Phó Tranh vui vẻ ở nhà.

Hơn hai giờ chiều, Phó Tranh đang ở trong phòng ngủ học bài, đột nhiên Lục Quýnh gọi điện thoại tới, "Ca, chuyện của Long Tam em vừa đi hỏi được, anh biết là ai đã kêu Long Tam bắt cóc chị dâu không?"

Phó Tranh đen mặt, "Mẹ nó tôi làm sao mà biết được."

Lục Quýnh lại nói: "Nói ra có thể anh không tin, lại là Đường Hân Trúc, em thật sự không nghĩ tới cô ấy dám làm ra chuyện này. Chúng ta và Đường Hân Trúc cũng coi như là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tính tình cô ấy điêu ngoa, lại chiếm hữu mạnh, việc đó chúng ta đều biết, nhưng em thật sự không nghĩ tới cô ấy lại có thể làm ra chuyện độc ác như vậy, thiếu chút nữa là hại chết anh và chị dâu."

Phó Tranh nghe vậy ấn đường nhíu chặt, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.

"A lô? Ca, anh đang nghe sao?" Lục Quýnh chậm chạp không nghe thấy Phó Tranh đáp lời, vội hỏi.

Phó Tranh lúc này mới nhàn nhạt ' Ừ ' một tiếng, "Nghe thấy."

Lục Quýnh ở đầu bên kia điện thoại sờ mũi, có chút rối rắm mở miệng, "Ca, nếu là Đường Hân Trúc, chuyện này có thể bỏ qua không? Dù sao cũng là lớn lên cùng nhau, hơn nữa nhà bọn họ và nhà các anh trên phương diện làm ăn quan hệ cũng rất gắn bó, nếu như làm khó, chỉ sợ..."

"Bỏ qua?" Phó Tranh nghe vậy không thể tin được nói, "Cô ta thiếu chút nữa hại chết Tương Tương, cậu bảo cứ vậy bỏ qua? Nếu tôi bỏ qua cho cô ta, không phải là đã làm phụ lòng Tương Tương sao?"

Lục Quýnh gãi gãi đầu, "Cái đó... Em cũng biết, nhưng..."


Cậu biết tính tình Phó Tranh, một khi đã hạ quyết tâm, tám con ngựa cũng kéo không lại, dứt khoát hỏi: "Vậy anh định làm gì?"

Phó Tranh nói: "Tôi bị thương thì coi như bỏ qua, nhưng những gì Tương Tương phải chịu, tôi phải đòi lại nguyên vẹn cho cô ấy."

"Hả, ca, cái này hình như không được tốt cho lắm, dù sao... A lô? Ca?"

Lục Quýnh còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cắt đứt.

Phó Tranh cúp điện thoại, nhíu mày trầm mặc một hồi. Lúc trước anh không hề nghĩ tới là Đường Hân Trúc, nhưng khi nghe thấy là Đường Hân Trúc, lại không bất ngờ.

Phó Tranh bỏ điện thoại di động xuống, tiếp tục học bài.
1

Lúc đầu anh định chuẩn bị học lại nội dung từ lớp mười, kết quả phát hiện nền tảng quá kém, nhất là Toán học, ngay cả một khái niệm cơ bản cũng không hiểu, dứt khoát lấy vở sơ trung ra, bắt đầu học lại từ đầu.

Lúc làm xong được vài đề, có chút phức tạp, không có chút đầu mối nào, lại một lần nữa lật lại kiến thức, vẫn như cũ trước mắt tối đen.

Phó Tranh cầm lấy bài thi mô phỏng đi ngoài cửa.

Vốn dĩ cho rằng Chu Tương Tương đang ở trong phòng học bài, kết quả vừa ra ngoài, thì nghe thấy phòng khách truyền ra tiếng nói, tiếng rất nhỏ, nhưng mơ hồ có thể nghe thấy.

Phó Tranh sửng sốt, đi hai bước về phía hành lang, lập tức thấy dưới lầu TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình, Chu Tương Tương ngồi dưới đất, xem mải mê.

"F*ck! Chu Tương Tương, em không lo học bài, vậy mà lại trốn ở đó xem phim hoạt hình!"

Chu Tương Tương đột nhiên nghe thấy giọng của Phó Tranh, giật mình nhảy dựng, quay đầu lại nhìn anh, "Anh... Tại sao anh lại xuống..."

Phó Tranh đi xuống lầu, vài bước đã đến trước mặt cô, "Anh không xuống dưới, thì sao bắt được em lười biếng!"

Anh liếc mắt nhìn TV một cái, "Mẹ ơi, Chu Tương Tương, em cũng quá ngây thơ rồi đó, xem cái đồ chơi gì vậy hả?"


"Nhóc Maruko, anh chưa xem à?"
1

"Cái gì cái gì? Cái gì ngoạn tử*?"

(Ruko (丸子),ngoạn tử (玩子) đều phát âm là [wán·zi] nên Tranh ca nghe nhầm.)

Chu Tương Tương: "... Phó Tranh, tại sao anh lại giống mấy người ngu ngốc vậy."

Trời ạ, tại sao cô lại thích loại nam sinh ngu ngốc lại không thú vị như vậy hả?!

Phó Tranh bị Chu Tương Tương mắng, trợn tròn mắt, nói: "Tốt lắm, Chu Tương Tương, em dám công kích anh!"

Chu Tương Tương nhịn không được liếc mắt với anh, "Làm gì có, em chỉ là tuyên bố đúng sự thật mà thôi."

Bọn họ là người cùng một thế hệ, vậy mà còn có người chưa xem Nhóc Maruko. Là không có tuổi thơ?

Phó Tranh hai mắt nhìn chằm chằm TV xem xét, "Mấy đứa trẻ này thì có gì mà đẹp mắt."

"Đẹp mà."

"Khó coi khó coi, mau đến đây, chúng ta vẫn là đến xem đề đi!" Phó Tranh vừa nói vừa ngồi xuống mặt đất, cầm lấy điều khiển từ xa chuẩn bị tắt đi TV của Chu Tương Tương.


Chu Tương Tương sợ tới mức chạy nhanh nhào tới, một tay đem điều khiển từ xa đoạt lại, gắt gao ôm vào trong ngực, "Anh đừng nháo, em vừa mới xem được một chút thôi."

Phó Tranh quả thực muốn điên, "Chu Tương Tương, em cảm thấy một học bá không lo đọc sách thích hợp xem TV sao?"

Chu Tương Tương nghiêm trang gật đầu, "Thích hợp, em là lao động kết hợp với vui chơi, buổi chiều là lúc em nghỉ ngơi."

Phó Tranh: "...Ách, vậy hôm nay anh cũng nghỉ ngơi thật tốt."

Phó Tranh nói xong liền đem bài thi khép lại, buông bút, cầm lấy di động, chuẩn bị chơi trò chơi.

Đều là con người, thấy người khác đều đang chơi, Nhịn không được liền buông thả. Đặc biệt là Phó Tranh không có thiên phú trong việc học tập, bảo anh cắm đầu vào đọc sách, quả thực thống khổ.

Chu Tương Tương thấy Phó Tranh bỏ gánh, trừng mắt, "Không được, anh không thể nghỉ ngơi!"

"Hả? Vì sao."

"Bởi vì nền tảng anh kém, anh so với người bình thường phải cố gắng nhiều hơn, mới có khả năng một năm cuối cùng ở cao trung xông ra trùng vây. Nếu không, tất cả mọi người đều đang nỗ lực, anh không có nền tảng tốt lại không chịu cố gắng, muốn thành công thì khả năng bằng không, trừ khi anh là thiên tài có chỉ số thông minh siêu cao --"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận