[edit - Hoàn] Cả Đời Sủng Ái - Nghê...

Edit: Phưn Phưn

Beta: Đại Bàng

Buổi tối Phó Tranh đọc sách đến gần năm giờ, thật sự nhịn không được nữa mới lên giường đi ngủ, ngủ chưa được hai tiếng, đội trường gọi điện thoại đến cho anh.

"Phó Tranh, mười giờ sáng bắt đầu phong bế tập huấn, đừng có quên."

Phó Tranh nhíu mày, bực bội 'Vâng' một tiếng.

Trùm đầu lại ngủ thêm một chút, đầu tóc rối bời uể oải rời khỏi giường.

Lúc 7 giờ 30 phút, dì Dung lên lầu kêu Chu Tương Tương ăn cơm.

Cuối tuần Chu Tương Tương dậy hơi trễ một chút, gần 7 giờ 20 phút mới dậy, nghe thấy dì Dung gõ cửa, vội vàng đáp lại, "Dì Dung, con lập tức xuống ngay."

"Chao ôi, có nấu cháo sữa dừa mà con thích ăn đó."

Chu Tương Tương đơn giản rửa mặt một cái, tùy tiện cột cái đuôi ngựa rồi đi xuống lầu.

Lúc đến phòng ăn, Phó Tranh và chú Phó đều ngồi ở trước bàn ăn.

Phó Chấn Sơn vội vàng vẫy tay với Chu Tương Tương, "Tương Tương, mau tới đây ngồi."

Chu Tương Tương gật đầu, ánh mắt rơi trên người Phó Tranh.

Trên bàn để một quyển sách, vừa ăn điểm tâm vừa nghiêm túc xem.

"..."

Mắt Chu Tương Tương giật giật, anh trai này, cũng quá nghiêm túc thì phải?

Chu Tương Tương đi tới, kéo ghế ra ngồi xuống, Phó Chấn Sơn chỉ chỉ Phó Tranh đang nghiêm túc đọc sách, nhỏ giọng nói với Chu Tương Tương: "Tiểu tử này, giống như là trúng tà vậy, ngày hôm qua hơn nửa đêm còn mở đèn học bài, sáng sớm hôm nay, còn nghe nó lẩm nhẩm học thuộc Tiếng Anh, nói thật, Tiếng Anh của tiểu tử này quá nát, nhẩm đi nhẩm lại vẫn không nhớ được kĩ. Bất quá, tinh thần này của nó rất đáng để khen ngợi --"

Phó Chấn Sơn nói, lại lắc lắc đầu, "Đúng là gặp quỷ."

Cái người từ nhỏ không thèm đọc sách, đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, thật sự có chút dọa người.

Chu Tương Tương cong môi cười, nói: "Chú Phó, thích đọc sách là chuyện tốt mà."

"Phải phải, cũng không biết tiểu tử này có thể kiên trì được bao lâu, có lẽ chỉ được ba phút." Phó Chấn Sơn đối với con trai chính mình thật không dám ôm hy vọng!

Chu Tương Tương cúi đầu cười, không nói gì.

Cháo sữa dừa vừa dễ nấu lại vừa mát, Chu Tương Tương đang ăn, đột nhiên Phó Tranh đẩy sách đến trước mặt cô, "Từ đơn này có nghĩa là gì?"

"..."

Anh trai Phó hình như có chút điên cuồng yêu học tập.

Cơm nước xong, dì Dung ở phòng bếp rửa chén, chú Phó đi công ty.

Phó Tranh lặng lẽ kéo tay Chu Tương Tương, nhỏ giọng nói: "Lên lầu với anh."

Chu Tương Tương bị Phó Tranh kéo trở về phòng, cửa vừa đóng lại, liền đem người nhấn lên trên cửa, cúi đầu hôn xuống.

Chu Tương Tương vội vàng che miệng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm anh, "Đã nói là thi có tiến bộ mới được hôn em mà."

Phó Tranh hôn vào khoảng không, môi dán lên trên mu bàn tay của Chu Tương Tương.

Một câu nói của Chu Tương Tương, làm cho anh có chút bối rối.

Anh hơi lui ra, mặt tràn đầy lên án lại ủy khuất nhìn Chu Tương Tương,"Vợ, em không biết là em đối xử với anh như vậy là rất tàn nhẫn à?"

Anh nhẹ nhàng kéo ngón tay của Chu Tương Tương, mang theo vài phần cầu xin, đáng thương nói: "Coi như tối hôm qua anh có gắng đọc sách, để cho anh hôn em một cái đi, chỉ hôn một cái thôi, mấy ngày rồi anh chưa được hôn em... Vợ à, có được không?"

Chu Tương Tương cười nhìn anh một cái, tiện tay cầm sách giáo khoa Tiếng anh trong tay anh lên, "Anh học tới đâu rồi?"

Phó Tranh ngẩn ra, "Unit 3, làm sao vậy?"

Chu Tương Tương cầm sách giáo khoa đi đến bên giường ngồi xuống, nói: "Em đọc một đoạn, nếu như anh dịch được, thì để cho anh hôn một cái."

"Hả? Ách... Anh mới vừa học..."

"Chú Phó nói anh thức đêm học, hẳn là có một chút hiệu suất đi."

Phó Tranh đứng ở bên giường, gãi gãi đầu, "Chao ôi, được rồi, vậy em đừng hỏi khó quá."

Chu Tương Tương lật đến bài văn ở trang đầu tiên, chiếu theo trong đó đọc một đoạn.

Mới vừa mở miệng, Phó Tranh liền kêu lên, "Chờ... Chờ một chút... Em đọc chậm một chút, nhanh như vậy anh nghe không hiểu."

Chu Tương Tương thả chậm tốc độ đọc. Vừa mới bắt đầu không thể yêu cầu anh quá đáng.

Nào biết đã thả chậm tốc độ rồi, Phó Tranh vẫn nói, "Chậm một chút chậm một chút, một từ anh đều nghe không hiểu."

"..."

Chu Tương Tương bất đắc dĩ nhìn anh, "Phó Tranh, thi nghe Tiếng Anh vào trường đại học không có đọc chậm như vậy đâu."

Phó Tranh đột nhiên có chút cảm giác thất bại, "Ôi, anh biết mà, không phải do anh vừa mới bắt đầu sao, thật sự nghe không hiểu."

Chu Tương Tương đưa sách cho anh, "Vậy anh tiếp tục học đi, lát nữa em lại hỏi anh."

Phó Tranh hơi giật mình, nhìn Chu Tương Tương, "Vậy anh... Còn có thể hôn em không?"

"Không thể."

"Vợ à --"

Chu Tương Tương nhìn bộ dạng đáng thương của Phó Tranh, nhịn không được cười, từ trên giường đứng lên, vỗ vỗ bả vai anh, "Bạn học Phó Tranh, cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải cố gắng. Khi nào anh có thể hiểu em đang đọc cái gì, mà còn dịch ra được, em liền cho anh hôn."

Phó Tranh hộc máu, "Chu Tương Tương, thật sự, em quá ác! Chưa thấy người vợ nào nhẫn tâm như em!"

"Không phải là em đang cho anh chút động lực sao?" Chu Tương Tương cười vui vẻ, đột nhiên cô cảm thấy bộ dạng mong chờ lại ủy khuất này của Phó Tranh, như đứa bé, vô cùng đáng yêu nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui