Edit: Phưn Phưn
Ngày đầu tiên nghỉ hè, lúc ăn sáng, Chu Tương Tương nói với ba việc lát nữa mình muốn đi thư viện học.
Chu Hoa Lâm còn chưa kịp nói gì, Lâm Mai liền nói: "Hay nhỉ, tại sao không ở nhà học? Trời nóng như thế, ở nhà có điều hòa tốt hơn."
Chu Tương Tương vội nói: "Thư viện cũng có máy điều hoà mà."
Lâm Mai khó hiểu nhìn Chu Tương Tương, "Ở nhà tiện hơn, tại sao phải phiền phức chạy lên thư viện làm gì."
"Này, bà không hiểu sao, ở thư viện đều là những người nghiêm túc học tập, bầu không khí học tập tốt như thế. Muốn học thì phải cần một bầu không khí học tập thật tốt, ở nhà học rất dễ lười biếng, đúng không, Tương Tương?"
Chu Tương Tương gật đầu, "Đúng vậy, ba."
Lâm Mai nhìn hai người, bất đắc dĩ thở dài, "Quên đi, cả hai người đã cảm thấy đi thư viện học tốt hơn, vậy thì đi thư viện đi. Bất quá đừng về muộn quá, trước tám giờ tối nhất định phải về nhà, bên ngoài không an toàn."
"Vâng mẹ, con biết rồi."
Chu Tương Tương rất nhanh đã ăn sáng xong, đeo cặp sách, lên tiếng chào hỏi với ba mẹ, sau đó thì ra khỏi nhà.
Chu Tương Tương vừa đi, Lâm Mai liền trừng mắt nhìn chồng mình, "Cái ông này, ông không biết là ông quá cưng chiều con gái rồi sao? Con gái nói cái gì, ông đều nghe con bé!"
Chu Hoa Lâm sờ sờ mũi, "Tại tôi cảm thấy con gái nói rất có đạo lý mà, con bé ở nhà học một mình rất dễ nhàm chán, đi thư viện thì tốt hơn."
"Quên đi, tôi lười nói với ông." Lâm Mai nói, lại tiếp tục ăn cơm, đang ăn, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ngẩng đầu nói với Chu Hoa Lâm: "Đúng rồi, ngày hôm qua tôi gặp bà Trương, bà ấy nói là sẽ đưa con gái bà ấy qua nước ngoài học."
"Thật sao? Con gái bà ấy không phải là chung ban 1 với Tương Tương của chúng ta à, sắp lên mười hai rồi, tại sao lại chuyển trường ngay lúc này?"
Lâm Mai: "Nghe nói là yêu đương ở trường học, thành tích cả năm từ trên năm mươi xuống đến hơn một trăm hạng, làm cho bà Trương tức giận. Ôi, ông nói xem mấy đứa trẻ bây giờ, cầm tiền của cha mẹ, ở trường không nghiêm túc học hành, nói chuyện yêu đương làm gì? Nếu Tương Tương nhà chúng ta cũng giống như vậy, tôi không đánh gãy chân con bé là không được!"
Chu Hoa Lâm nói: "Bà cũng có hơi khoa trương rồi, đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, là khoảng thời gian mới biết yêu, ở trường học gặp được nam sinh có cảm tình, nói yêu đương cũng rất bình thường."
Lâm Mai trừng mắt, "Này, theo như ông nói, yêu sớm là đúng đắn?"
"Tôi cũng không nói là đúng đắn, chỉ là gặp phải tình huống như thế, phụ huynh phải chỉ dẫn thật tốt mới phải, bà nói cái gì mà đánh gãy chân, bà quá bạo lực rồi." Chu Hoa Lâm lắc đầu, vô cùng không đồng ý với quan niệm giáo dục của vợ mình.
Lâm Mai liếc mắt nhìn ông một cái, "Chuyện này không có xảy ra trên người ông, ông là đứng nói chuyện không đau thắt lưng*, nếu Tương Tương chúng ta thật sự yêu sớm, tôi xem ông có nói ra câu đó hay không. Nguyên một đám mười bảy mười tám tuổi, học người lớn nói chuyện yêu đương thì biết cái gì, thật sự là vớ vẩn hồ đồ."
(đứng nói chuyện không đau thắt lưng*: Một phép ẩn dụ nói về một người không biết tình huống thực tế chỉ dùng miệng để nói đạo lý, không phù hợp với thực tế. Theo nguồn baike.baidu)
"..."
Thư viện nội thành.
Lúc Chu Tương Tương đến, Phó Tranh đã đứng ở cửa chờ cô.
Hai tay bỏ vào trong túi quần, dựa lưng bên tường, đôi mắt nhắm lại, trong lỗ tai đeo tai nghe.
Chu Tương Tương cong mắt cười, rón rén đi đến trước mặt Phó Tranh, đột nhiên bổ nhào lên người anh, đồng thời kêu to 'Hù' một tiếng, hù dọa anh.
Phó Tranh mở mắt ra, trong nháy mắt bật cười, "Chu Tương Tương, em còn có thể ngây thơ hơn nữa không?"
Không có dọa sợ được người ta, Chu Tương Tương bĩu môi, "Phó Tranh, anh không có nhiệt tình gì hết."
Nói xong giả bộ giận dỗi nghiêng đầu sang chỗ khác.
Phó Tranh thò đầu qua vai Chu Tương Tương, nghiêng mặt cười, "Còn tức giận nữa chứ? Chao ôi, nếu không em lại dọa anh thêm lần nữa đi?"
Chu Tương Tương nín cười, "Ai thèm dọa anh thêm lần nữa, nhàm chán."
"Ơ kìa, em dọa anh thêm lần nữa đi, một lần thôi." Phó Tranh kéo tay Chu Tương Tương nhẹ nhàng lắc lắc.
Chu Tương Tương đảo mắt một vòng, đột nhiên nghiêng đầu lại, há to mồm, 'Hù' một tiếng.
Phó Tranh lập tức phối hợp theo cô, che ngực, vô cùng khoa trương kêu lên, "Ui da mẹ nó, làm anh sợ muốn chết! Đây là yêu tinh từ đâu tới đây!"
Chu Tương Tương cười ha ha ha ha, đẩy ngực anh, "Anh mới là yêu tinh, đáng ghét!"
Phó Tranh tiện thể ôm lấy cô, vô cùng cảm khái than một tiếng, "Vợ à, cuối cùng cũng có thể ngày ngày ở chung một chỗ, trong khoảng thời gian này anh nhớ em muốn chết."
Chu Tương Tương ngẩng đầu cười với anh, "Phó Tranh, anh buồn nôn quá đi."
"Chao ôi, đối mặt với tiểu yêu tinh đẹp như thế, không kiềm chế nổi."
Chu Tương Tương cười khanh khách, kéo tay anh, "Vào thôi, mỗi ngày cố gắng học tập thật tốt hướng về phía trước."
Thư viện nội thành rất lớn, hơn mười tầng lầu, mỗi tầng đều có bố trí phòng tự học.
Vừa mới đi vào, bên trong yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng lật sách, tiếng tờ giấy ma sát nhau khe khẽ.
Chu Tương Tương và Phó Tranh bất giác im lặng, không nói nữa.
Nhưng nghĩ đến khả năng phải giảng đề cho Phó Tranh, vì vậy Chu Tương Tương tìm một nơi rất hẻo lánh, gần đó cũng không có người ngồi, để tránh cho lát nữa giảng đề sẽ quấy rầy đến người khác.