Vừa về đến nhà, đã thấy Phó Chấn Sơn mang theo va ly chuẩn bị ra cửa.
Chu Tương Tương và Phó Tranh đều ngẩn người.
Phó Tranh kêu la, "Ba, khuya rồi, ba còn đi đâu vậy?"
Phó Chấn Sơn sắc mặt nghiêm trọng, nói: "Công ty bên Mỹ xảy ra chút vấn đề, ba phải lập tức tới đó xử lý."
Phó Tranh nghe vậy, chân mày chau lại, lo lắng hỏi: "Tại sao lại xảy ra vấn đề? Có nghiêm trọng không?"
Phó Chấn Sơn lắc đầu, vỗ bả vai anh, "Không có việc gì, con đừng lo lắng, con cứ ở nhà chờ. Nhớ kỹ, chiếu cố Tương Tương cho tốt, chờ ba trở lại, thiếu một sợi tóc sẽ không tha cho con!"
4
Phó Tranh gật đầu, hiếm khi nghe lời đáp, "Đã biết."
"Đúng rồi, phí sinh hoạt tuần này ba gửi vào trong thẻ của con, ba không ở đây vài ngày, con phải mang Tương Tương ra ngoài ăn, Tương Tương hơi gầy, con cho con bé ăn thật tốt."
Lời này vừa nói ra, Phó Tranh và Chu Tương Tương đều có chút ngốc.
Phó Tranh mơ hồ hỏi: "Tại sao lại ra ngoài ăn? Không phải đã có dì Dung ở nhà sao?"
Phó Chấn Sơn nói: "Dì Dung xin nghỉ, trong nhà bác ấy có cụ già ngã bệnh, xin nghỉ về chăm sóc, xem ra cũng không thể trở lại sớm được."
Phó Tranh nghe vậy, toàn thân chấn động mạnh một cái, không tin nổi nói: "Nói như thế.... Bây giờ, trong nhà chỉ có con và...."
9
Anh nhìn về phía Chu Tương Tương cũng đang mang bộ dạng hóa đá.
Phó Tranh: "...!!!"
F*ck! Muốn chết!
Ngày hôm sau là cuối tuần, sáng sớm tinh mơ Chu Tương Tương đã dậy.
Biệt thự rộng lớn yên lặng, trống rỗng.
Cô bước nhẹ nhàng xuống lầu, đi đến phòng bếp.
Mặc dù chú Phó kêu đi ra ngoài ăn, nhưng Chu Tương Tương vẫn cảm thấy ăn ở nhà sẽ tiết kiệm chút ít, hơn nữa còn vệ sinh sạch sẽ.
Trong tủ lạnh vẫn còn mấy cái bánh bao lần trước dì Dung gói, cô lấy ra để vào nồi hấp sau đó hầm cháo, luộc hai quả trứng gà.
Chờ làm xong đã là chín giờ sáng, Phó Tranh còn chưa ngủ dậy.
Cô do dự mấy giây, lên lầu kêu Phó Tranh.
Cô đứng ở cửa gõ cửa, "Phó Tranh, cậu dậy chưa? Xuống ăn sáng."
"..."
Bên trong không có tiếng đáp lại, Chu Tương Tương lại kêu tiếp, "Anh... Phó Tranh, anh dậy chưa?"
5
Vẫn không có động tĩnh, Chu Tương Tương nhíu mày, sờ vào nắm cửa, vô ý thức mở cửa.
Nào biết vặn một cái, cửa liền mở, không khóa.
Cô đi vào, trên giường không có người, trong phòng cũng không có ai.
Người đâu rồi?
Chu Tương Tương có chút ngốc, trố mắt nhìn, đột nhiên nghe thấy âm thanh "Kẽo kẹt" vang lên, sau đó liền thấy cửa phòng tắm mở ra.
Phó Tranh tắm xong đi ra, khăn tắm màu trắng buộc lỏng lẻo ở dưới thân, nửa người trên để trần, màu da lúa mạch gợi cảm, hơi nước chưa khô ngưng đọng thành giọt, từng giọt theo đường cong cơ bắp rắn chắc chảy xuống, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, thân thể thiếu niên vừa khỏe mạnh, cường tráng vừa gợi cảm.
3
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Tương Tương và Phó Tranh đều sửng sốt.
Chu Tương Tương mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào nửa người trên của Phó Tranh, bên trong đầu óc vang lên tiếng ong ong ong, trống rỗng.
Phó Tranh cũng sững sờ nửa ngày, lập tức cảm thấy một luồng khí nóng từ từ tản ra trên mặt.
Mẹ ơi! Tại sao nha đầu này vào mà không gõ cửa?!
Phục hồi lại tinh thần, chuyện đầu tiên làm chính là mặc quần áo.
Quần áo đặt ở trên giường, anh nhấc chân chuẩn bị đi tới, trong lòng sốt ruột, đôi chân không tự giác bước rộng, nhưng bởi vì khăn tắm cuốn rất lỏng, anh đột nhiên bước lớn, khăn tắm bị kéo căng, từ trên thân tuột xuống --
F*ck!
Phó Tranh theo bản năng muốn kéo lại khăn tắm, nhưng mà động tác quá chậm nên chưa kịp kéo đã cảm thấy thân dưới trống rỗng --
"...!!!"
10
Phó Tranh không có mặc quần lót, phía dưới khăn tắm một mảnh trơn bóng, anh đột nhiên ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn về phía Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương cũng đang nhìn anh, trong nháy mắt khăn tắm rớt xuống, chỉ cảm thấy trước mắt loáng một cái, khóe mắt cô giật giật, theo đó liền nhìn thấy một thứ...
5
"..."
Chu Tương Tương kinh ngạc ba giây, sau đó trong nháy mắt mặt đỏ rực, che mặt "A a a a" thét chói tai chạy ra khỏi phòng!
--