[edit] Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Editor: jay
Beta: DaDa🍑

Khi Lục Mộ Trầm về nhà, trong nhà có một mùi thơm nồng nặc của cơm.

Tống Nhiễm đang giặt quần áo trên ban công, nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức kêu một tiếng: "Lục ca ca?"

Lục Mộ Trầm "ừ" một tiếng, đáp lại cô: "Anh về rồi."

Tống Nhiễm cầm quần áo ném về thau giặt đồ, sau đó liền như bay chạy ra ngoài.

Cô chạy đến lòng ngực Lục Mộ Trầm, ôm cổ, nhảy lên người anh.

Lục Mộ Trầm đem đồ vật trong tay ném qua nơi khác, đôi tay nâng mông cô lên.

Tống Nhiễm ôm cổ anh, hai chân kẹp ở eo Lục Mộ Trầm, cười tủm tỉm nhìn anh: "Em còn tưởng anh còn lâu mới về."

"Hôm nay khóa không có nhiều việc lắm." Lục Mộ Trầm ôm Tống Nhiễm đi về phía sofa, hỏi cô: "Em đang làm gì đó?"

"Đang giặt quần áo nha."

Lục Mộ Trầm ôm Tống Nhiễm đến sofa trước, anh khom người ngồi xuống, Tống Nhiễm thuận thế ngồi trên đùi anh.

Anh nắm lấy tay Tống Nhiễm, vẫn còn ướt, thuận tay từ trên bàn trà lấy khăn giấy, cúi đầu giúp cô lau tay, một bên lau một bên nói: "Quần áo cứ ném vào máy giặt là được, em không cần giặt tay."

"Không được, áo sơ mi của anh phải giặt tay, giặt máy giặt không tốt." Tống Nhiễm nói.

Lục Mộ Trầm hơi ngẩn ra, tiếp theo liền ngẩng đầu, nhìn cô nói: "Vậy cứ để đó, anh trở về tự giặt."

Tống Nhiễm biết anh không cho bản thân làm việc nhà, trong lòng đã ấm áp lại thêm hạnh phúc, vui vẻ nói: "Không sao, em thích giặt quần áo cho anh, em cảm thấy rất vui."

Cô cảm thấy giặt quần áo cho nửa kia của mình là một việc rất hạnh phúc. Cảm thấy bản thân có được một gia đình và có người đàn ông cô yêu, cô nguyện ý vì anh trả giá tất cả.

Đôi mắt cô sáng lấp lánh, khuôn mặt đều là hạnh phúc và ý cười.

Lục Mộ Trầm nhìn cô, nhất thời cũng không biết nên nói gì, bưng lấy mặt cô, cúi đầu hôn nhẹ nhàng lên môi cô một cái, nói: "Đói bụng chưa, anh đi nấu cơm."

"Vâng!" Tống Nhiễm vui vẻ gật đầu, từ đùi Lục Mộ Trầm nhảy xuống.

"Anh đi thay quần áo trước." Lục Mộ Trầm từ trên sofa đứng lên, nói.

Tống Nhiễm dạ một tiếng, "Đi thôi."

Lục Mộ Trầm vào phòng thay quần áo, Tống Nhiễm quay đầu lại, đem đồ vật Lục Mộ Trầm vừa mới ném trên mặt đất xách lên.

Lúc thấy một lốc sữa bò vị chuối, vui vẻ mà cười rộ lên, "Lại mua cho em sữa bò."

Nói xong, đem sữa bò xách lên, đặt lên tủ đựng đồ ở cửa.


Sau đó xách hai túi lớn khác mang vào phòng bếp.

Cô đặt chiếc túi lên kệ bếp, từ bên trong đem đồ ăn tương tự giống nhau ra.

Xương sườn, cà chua, thịt bò, rau xanh, cà rốt, đậu hủ......

Đồ vật toàn bộ lấy ra, lại đi lấy một cái túi khác.

Trong túi đó tất cả đều là đồ ăn vặt mà cô thích ăn.

Trong lòng cô rất ngọt ngào, tìm trong túi xem.

Mao Dou Li (*), kẹo bông gòn, bánh tuyết mơ,...... Còn có cả lốc sữa bò Vượng Tử đóng hộp.

(*) Mao Douli chuyên về các món bánh kẹo được làm từ me.

Tống Nhiễm đem kẹo bông gòn mở ra, cầm bỏ vào trong miệng mình.

Kẹo bông gòn rất mềm lại ngọt, giống tâm tình của mình giờ phút này.

Cô một bên nhai kẹo bông gòn, một bên lại từ bên trong lấy ra một cái hộp màu xanh lam.

Cô vừa rồi không chú ý, tưởng rằng ở phía dưới túi còn để đồ ăn vặt mới mua, nhưng mà lúc cô lấy ra, cúi đầu nhìn thấy, mặt bỗng đỏ, lập tức đem đồ vật ném vào.

Lại nhìn trong túi liếc mắt một cái, phát hiện còn có vài hộp, cô theo bản năng mà đỡ lấy eo mình, lẩm bẩm nói, "Làm gì mua nhiều như vậy......"

......

Thời điểm Lục Mộ Trầm từ trong phòng ra, Tống Nhiễm đang ngồi trên sofa ăn đồ ăn vặt, thấy anh ra tới, chỉ xuống túi, "Anh mua nhiều đồ như vậy làm gì?"

"Cho em ăn đó." Lục Mộ Trầm cho rằng cô nói chính là đồ ăn vặt, thuận miệng trả lời.

Tống Nhiễm sặc một cái, "Em...... Em nói chính là...... Cái kia......"

Lục Mộ Trầm sửng sốt, tức khắc phản ứng lại, anh câu môi cười, nói: "Dùng đó."

Tống Nhiễm nghe nói, mặt không tự giác mà nóng lên, nhỏ giọng nói thầm, "Kia...... Kia cũng không cần mua nhiều như vậy chứ......"

Lục Mộ Trầm nhìn bộ dáng cô thẹn thùng, không khỏi nổi lên tâm tư muốn chọc cô, anh đi tới, cúi người xuống lỗ tai cô, nhẹ giọng nói: "Nếu muốn, cả đêm phải dùng vài cái."

Tống Nhiễm đỏ mặt, ngẩng đầu, theo bản năng mắng anh, "Anh...... Anh không biết xấu hổ......"

Ý cười trong mắt Lục Mộ Trầm càng sâu, cúi đầu ở trên môi cô hôn một cái, "Nhiễm Nhiễm, anh yêu em."

"......"

Lục Mộ Trầm xoa xoa đầu cô, cười nói: "Ngoan nha, anh đi nấu cơm cho em."


......

Kỳ thật Lục Mộ Trầm nấu ăn không ngon bằng Tống Nhiễm, nhưng hầu như anh không cho Tống Nhiễm vào bếp, sợ cô phải vất vả.

Luộc canh cà chua xương sườn, lại làm sườn heo chua ngọt, còn có đậu hủ sốt cà chua mà Tống Nhiễm thích, mặt khác còn có rau xào.

Tống Nhiễm giặt xong quần áo rồi đi ra, đồ ăn đều đã được bưng lên bàn, Lục Mộ Trầm đang ở phòng bếp xới cơm.

Tống Nhiễm nghe mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn, lập tức liền chạy tới.

Nước sườn heo chua ngọt đường sền sệt, có màu caramel, chỉ cần nhìn thôi liền thấy thơm và ngon.

"Lục ca ca, thơm quá đi!" Tống Nhiễm hô một tiếng, đi theo liền cầm lấy chiếc đũa, cũng không đợi Lục Mộ Trầm, chống trên bàn liền gắp một khối xương sườn lên.

Lục Mộ Trầm bưng bát cơm ra, liền thấy Tống Nhiễm đã ngồi ở trước bàn cơm, tự mình ăn.

Lục Mộ Trầm đi qua hỏi: "Ăn ngon không?"

Tống Nhiễm dùng sức gật đầu, "Ăn ngon, càng ngày càng giống hương vị do dì làm."

Lục Mộ Trầm vui mừng mà cười, đem cơm đưa tới trước mặt cô, nói: "Đừng chỉ lo ăn xương sườn, cà chua với rau xanh cũng ăn nhiều một chút."

"Dạ dạ." Trong miệng Tống Nhiễm đang ăn gì đó, đáp.

Tống Nhiễm không quá thích ăn rau xanh, khi còn nhỏ nghèo, có đôi khi chán ăn rau xanh, ăn thật sự thấy phiền, hiện tại có điều kiện, liền tương đối thích ăn thịt, hơn nữa thể chất cô tốt, bất luận ăn nhiều như thế nào cũng không mập, cho nên ăn nhiều càng thêm không mập.

Nhưng Lục Mộ Trầm sợ dinh dưỡng cô không cân đối, cơ hồ mỗi bữa đều phải làm một món hay hai món rau.

Nhưng thấy Tống Nhiễm chỉ ăn xương sườn cùng đậu hủ rang, Lục Mộ Trầm lại vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, lấy chiếc đũa gắp một miếng rau xanh đưa đến miệng Tống Nhiễm, "Ngoan, ăn chút rau xanh đi."

Tống Nhiễm nhíu nhíu mi, "Không muốn ăn."

Lục Mộ Trầm nhìn cô, không nhịn được nói: "Nghe lời."

Tống Nhiễm bẹp miệng, có chút ghét bỏ, nhưng vẫn là ngoan ngoãn mở miệng ra, ăn một miếng.

Tống Nhiễm tự mình ăn thịt, Lục Mộ Trầm thường thường đút cô ăn rau, sau một bữa cơm anh cũng không ăn nhiều, trên cơ bản đều đút Tống Nhiễm ăn.

Tống Nhiễm tuy rằng thích ăn thịt, nhưng cũng ăn không nhiều lắm, ăn một lát liền no.

Lục Mộ Trầm lại muốn đút cô ăn, liền lắc đầu, bẹp cái miệng nhỏ nói: "No rồi."

Lục Mộ Trầm thấy trong chén cơm của Tống Nhiễm còn chưa ăn xong, hỏi: "Em chắc chứ? Muốn ăn thêm một chút không?"

Tống Nhiễm lắc đầu, "Không cần."


Lục Mộ Trầm nhìn cô cười, nói: "Không ăn no chờ lát nữa sẽ không có sức lực đó"

"Hả?" Tống Nhiễm ngơ ngác, trong lúc nhất thời không hiểu được.

Thẳng đến khi thấy trong mắt Lục Mộ Trầm lộ ra ý cười sâu xa, cô mới đột nhiên hoàn hồn, mặt tức khắc đỏ lên, chân để ở dưới bàn nhịn không được đá Lục Mộ Trầm một cái "Anh phiền quá."

......

Sự thật chứng minh rằng một người đàn ông bất luận trước kia chính nhân quân tử cỡ nào, người đẹp ngồi trong lòng mà tâm vẫn không loạn ra sao, một khi đã nếm được vị thịt cũng sẽ biết cả tủy trong xương cũng ngon, muốn dừng mà chẳng dừng được.

Trước kia Tống Nhiễm cảm thấy Lục Mộ Trầm là người rất kiềm chế, thẳng đến hôm nay mới phát hiện, trước kia kiềm chế ra sao tất cả đều là dối trá.

Lúc Lục Mộ Trầm tiến vào lần thứ ba, Tống Nhiễm tức giận đến mức hung hăng căn lên vai anh.

Lục Mộ Trầm kêu lên một tiếng, giữ đầu cô, chặn môi cô lại.

Sau khi chấm dứt, Lục Mộ Trầm từ phía sau ôm chặt Tống Nhiễm, cằm gác trên vai cô, tiếng nói có chút khô khốc, thấp giọng nói: "Nhiễm Nhiễm, kiếp trước anh thực sự nợ em."

Cho nên đời này mới có thể trúng độc sâu như vậy.

Nói xong, lại cúi đầu trên vai trơn bóng của Tống Nhiễm nhẹ nhàng hôn một cái.

Đôi môi nóng bỏng dán lên, trái tim Tống Nhiễm như thiêu đốt.

Cô quay đầu lại, nhìn Lục Mộ Trầm, nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Lục ca ca."

Lục Mộ Trầm hôn đôi mắt cô, ánh mắt thật sâu nhìn cô, thấp giọng nói: "Nhiễm Nhiễm, anh yêu em."

Trong lòng Tống Nhiễm ngọt ngào lại ấm áp, đôi tay ôm lấy anh, vùi đầu vào lòng ngực anh, âm thanh nho nhỏ, nói: "Em cũng yêu anh."

Tay Lục Mộ Trầm chậm rãi đi lên tấm lưng bóng loáng của Tống Nhiễm, ánh mắt tràn đầy cảm xúc.

Theo bản năng, ôm Tống Nhiễm càng chặt.

Tống Nhiễm cảm giác được toàn thân anh biến hóa, ngẩng đầu, mắt trông mong nhìn anh nói: "Lục ca ca, em đói bụng."

Lục Mộ Trầm: "......"

"Em muốn ăn thịt nướng BBQ."

Lục Mộ Trầm: "......"

3 giờ đêm, Lục Mộ Trầm cùng Tống Nhiễm tắm rửa xong, sau đó liền nắm tay nhau ra cửa ăn thịt nướng BBQ.

Gần tiểu khu có một quán thịt nướng BBQ, buổi tối ngọn đèn sáng lấp lánh, rất náo nhiệt.

Tháng 10, ban đêm có chút lạnh lẽo, Tống Nhiễm gắt gao kéo cánh tay Lục Mộ Trầm, thân thể dựa sát vào nhau.

Đi đến quán thường đi, ông chủ đã nhận ra bọn họ, vừa thấy Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm, liền nhiệt tình tiếp đón, "Tiểu cô nương hôm nay lại ăn tôm hùm đất sao?"

Tống Nhiễm mỗi lần tới đều gọi tôm hùm đất, ông chủ đều quen thuộc.

Tống Nhiễm vui vẻ mà cười, nói: "Hôm nay không ăn tôm hùm đất, hôm nay muốn ăn ốc đồng."


Ông chủ cũng cười rộ lên, nói: "Được, các cô cậu ngồi đợi một lát, rất mau liền ra tới."

Lục Mộ Trầm nắm tay Tống Nhiễm tìm chỗ ngồi.

Trước khi ngồi xuống, dùng khăn giấy giúp Tống Nhiễm lau khô ghế, sau đó mới đến chỗ ngồi xuống đối diện với Tống Nhiễm.

Trong chốc lát, ốc đồng xào được bưng lên.

Lục Mộ Trầm mang bao tay vào, bắt đầu giúp Tống Nhiễm cạy ốc lấy thịt.

Tống Nhiễm đã quen với việc được Lục Mộ Trầm phục vụ khi ăn, cũng không động tay, liền cười tủm tỉm nhìn anh.

Lục Mộ Trầm cạy được nửa chén thịt ốc, Tống Nhiễm bắt đầu cầm chén, lấy cái muỗng múc ăn.

Tự mình ăn một muỗng, lại múc một muỗng đưa đến miệng Lục Mộ Trầm, "Lục ca ca, anh cũng ăn đi."

"Anh không ăn, em ăn đi."

"Anh ăn đi mà." Tống Nhiễm làm nũng.

Lục Mộ Trầm ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy sủng nịch cười, rốt cuộc cũng phải cúi đầu ăn.

Tống Nhiễm vui vẻ cười rộ lên, mặt đầy hạnh phúc.

Gió đêm mát mẻ.

Tâm trạng Tống Nhiễm rất tốt, cùng Lục Mộ Trầm trò chuyện, nói: "Lục ca ca, có một bộ phim tiên hiệp đến trường chúng ta chọn nữ chính, em đã báo danh rồi."

Lục Mộ Trầm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Tống Nhiễm lập tức nói: "Anh yên tâm đi, em đều hỏi rồi, không có cảnh diễn thân mật!"

Lục Mộ Trầm nhíu mày lại, "Diễn tiên hiệp chắc hẳn có rất nhiều cảnh đánh nhau đi?"

Tống Nhiễm gật đầu, "Hình như là, nghe nói muốn treo dây cáp."

Lục Mộ Trầm nhíu mày chặt hơn, lại hỏi: "Rất nguy hiểm à?"

"Sẽ không có, không có gì nguy hiểm." Tống Nhiễm vội nói.

Nhưng Lục Mộ Trầm không tin, trong lòng có chút lo lắng.

Tống Nhiễm thấy anh lộ ra vẻ lo lắng, lại vội an ủi, "Lục ca ca, anh đừng lo lắng, em chỉ là báo danh, không nhất định là có thể chọn, hơn nữa nghe nói đạo diễn kia yêu cầu rất nghiêm, em hẳn là không diễn được."

Lục Mộ Trầm nhìn cô, trầm mặc một lát, hỏi: "Nếu được chọn, sẽ quay ở đâu?"

"Không biết, hẳn là sẽ đi đến phim trường điện ảnh." Tống Nhiễm nói.

Sắc mặt Lục Mộ Trầm càng ngưng trọng, "Muốn đi thật sao?"

Tống Nhiễm gật đầu, "Khả năng phải đi."

"......" Lục Mộ Trầm nhìn cô, bỗng nhiên liền không nói lời nào.

Tống Nhiễm biết anh suy nghĩ cái gì, vội vàng từ trên ghế đứng lên, đi đến ngồi xuống bên cạnh Lục Mộ Trầm, kéo cánh tay anh, nói: "Anh đừng lo lắng mà, không nhất định là em được chọn, hơn nữa nếu có được chọn, anh cũng có thể tới thăm em mà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận