[edit] Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Editor: DaDa🍑
Beta: DaDa🍑

Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm chơi dưới tuyết hơn một tiếng đồng hồ, đắp thành người tuyết nhỏ, sau đó nghe có người nói đi bộ hơn một tiếng nữa là có thể đến chùa núi Tuyền, nghe nói trong chùa có một ngọn suối trong sân sau, quay mặt về phía núi, thực hiện được những điều cầu nguyện, rất linh nghiệm.

Lục Mộ Trầm không quá tin tưởng vào những chuyện này, nhưng ngược lại Tống Nhiễm rất kích động, lập tức liền dắt Lục Mộ Trầm đi tới chùa.

Lục Mộ Trầm đương nhiên chiều theo ý cô.

Nhưng đường lên núi không dễ đi, lại đi ở trên tuyết, đi được nửa giờ, Tống Nhiễm liền mệt đến không chịu được, khoác cánh tay Lục Mộ Trầm, đáng thương nhìn anh, “Lục ca ca, em không muốn đi nữa.”

Lục Mộ Trầm cười sờ đầu cô, “Đi cũng đi rồi, đi nửa tiếng nữa sẽ đến thôi.”

Tống Nhiễm chu miệng, rất ủy khuất nói, “Đi không được nữa.”

Lục Mộ Trầm cười một cái, đi tới phía trước một bước, rồi ngồi xổm xuống, nói: “Leo lên đi, anh cõng em.”

Tống Nhiễm thấy thế, nháy mắt liền nhếch miệng nở nụ cười, vui vẻ mà bổ nhào lên lưng anh.

“Ôm chặt.”

“Dạ!” Tống Nhiễm ôm chặt cổ Lục Mộ Trầm, cười khanh khách, “Có bạn trai thật tốt.”

Lục Mộ Trầm cười, rất kiêu ngạo nói: “Cũng chỉ có anh chiều em thôi.”

Tống Nhiễm đem mặt dán lên lưng Lục Mộ Trầm, cười khen anh, “Được được được, biết anh tốt nhất, trên đời này không có người nào có thể so sánh với anh.”

Lục Mộ Trầm cong môi, “Biết là tốt.”

“Biết biết, em sẽ không vứt bỏ anh.” Tống Nhiễm nhịn không được cười rộ lên.

Lục Mộ Trầm khẽ hừ một tiếng, “Em dám.”

“Hừ, uy hiếp em, vậy nếu một ngày  nào đó em thật sự vứt bỏ anh thì làm sao bây giờ?” Tống Nhiễm đùa dai nói.

“Em có thể thử xem.” ngữ khí Lục Mộ Trầm nhàn nhạt, nhưng Tống Nhiễm có thể nghe ra chút uy hiếp 

Vì thế lập tức nói: “Lừa anh thôi, em mới không vứt bỏ anh, trừ anh ra, ai em cũng không cần.” Nói xong, còn thể hiện sự thành thật, nghiêng đầu hôn một cái lên mặt Lục Mộ Trầm, cười tủm tỉm nói: “Lục ca ca của chúng ta lớn lên đẹp trai như vậy, em mới không thèm bỏ đâu.”

Lục Mộ Trầm bị lời nói của Tống Nhiễm làm cho buồn cười, trong mắt lại tràn đầy ý cười cưng chiều.

Đường lên núi hơi dốc, lại trơn trượt, thật sự không dễ đi.

Nhưng từng bước đi của Lục Mộ Trầm rất vững vàng, Tống Nhiễm nằm trên lưng anh, trong miệng lải nhải cùng anh nói chuyện.

Nói chờ về nhà, muốn nỗ lực đọc sách, thi vào một trường đại học tốt.

Nói khi lên đại học, mặc dù không học chung trường, nhưng ngày nào cũng muốn gặp nhau.

Nói chờ sau khi tốt nghiệp, liền kết hôn.

Kết hôn về sau, liền sinh con.

Cuộc sống tương lai của Tống Nhiễm đều có kế hoạch, mỗi kế hoạch đó đều có Lục Mộ Trầm.

Lục Mộ Trầm không nói gì, chỉ yên tĩnh lắng nghe, trong lòng vô cùng an tâm hạnh phúc.

Khi lên núi, chùa núi Tuyền đặc biệt yên tĩnh, khắp đất nơi trắng tinh, đứng trước miếu thờ, trong lòng lập tức tự nhiên sinh ra kính sợ.


Sân sau của ngôi chùa là hồ suối cầu nguyện trong truyền thuyết.

Trong chùa sư phụ già* dẫn bọn họ đi đến chỗ cầu nguyện, để cho bọn họ thành kính cầu nguyện là được.

(*) Không biết thay từ nào cho phù hợp, nên mình để thế luôn nhé. Ai có từ nào phù hợp thì chỉ mình nha.

Lòng Tống Nhiễm tràn đầy kính sợ, đứng trước mặt núi Tuyền, nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực.

Cô có rất nhiều điều cần cầu nguyện, nói thầm từng chuyện từng chuyện trong lòng.

Hy vọng ba ba, dì Lục, chú Lục, các trưởng bối trong nhà đều khỏe mạnh, hy vọng cô cùng Lục ca ca đều có thể thi đậu trường đại học mong muốn, hy vọng hai người bọn họ cả đời đều có thể hạnh phúc như vậy.

Hy vọng Linh Linh cũng có thể thi đậu vào trường đại học như mong ước, và thực hiện được những ước mơ của cô (Lưu Linh), gặp người cô yêu sớm một chút.

Cầu nguyện xong, Tống Nhiễm bỗng nhiên có chút xúc động. Trong cuộc đời cô, người quan trọng cũng không nhiều, nhưng mỗi một người, cô đều rất yêu quý.

Lúc xuống núi, Tống Nhiễm hỏi Lục Mộ Trầm cầu nguyện cái gì.

“Nguyện vọng không phải không được nói sao.”

Tống Nhiễm liếc anh một cái, hừ hừ, “Keo kiệt.”

Lục Mộ Trầm nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên.

Anh vừa mới cầu nguyện là: Mong mọi điều ước của Tống Nhiễm đều có thể thực hiện được.

……

Mùa đông đến sớm, thời điểm từ trong núi xuống, trời đã hoàn toàn tối đen.

Trong núi vốn dĩ đã lạnh, buổi tối càng về đêm càng lạnh không thể nào chịu được.

Một đường xuống dưới, Tống Nhiễm đã bị đông lạnh đến run. Nhìn thấy khách sạn của họ từ xa, giơ chân liền chạy về phía khách sạn.

Lục Mộ Trầm đi theo phía sau cô, nhìn bộ dáng cô chạy ở trên tuyết như điên, bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt tràn đầy ý cười cưng chiều.

Vừa chạy đến khách sạn, nháy mắt liền thấy ấm áp.

Tống Nhiễm ở cửa dậm chân một cái, đầu thò ra, hướng về phía Lục Mộ Trầm đang đi kêu, “Lục ca ca, nhanh lên!”

Cô gái ngồi trước quầy lễ tân cười với Tống Nhiễm nói: “Bạn trai của em lớn lên rất đẹp trai.”

Tống Nhiễm nghe thấy, quay đầu lại, cười tủm tỉm, vẻ mặt kiêu ngạo, “Đúng rồi ạ.”

“Em cũng thật xinh đẹp, hai người các em thực sự rất xứng đôi.”

Tống Nhiễm cười rộ lên, “Cảm ơn chị, chị cũng rất xinh đẹp.”

Vừa trò chuyện, Lục Mộ Trầm đã đi đến.

Thấy Tống Nhiễm đem mũ cởi xuống, giữa mày nhíu lại một chút, sải bước tiến lên, đem mũ của Tống Nhiễm cầm ở trong tay, “Tại sao lại cởi xuống rồi?”

“Không lạnh nữa.” Khách sạn có máy sưởi, Tống Nhiễm vừa bước vào, liền không thấy lạnh nữa, thuận tay đem mũ cởi xuống.

Lục Mộ Trầm nhíu mày, “Về phòng lại cởi xuống, còn ăn cơm nữa, đừng để bị đông lạnh.” Nói xong, lại lần nữa giúp Tống Nhiễm mang mũ vào.

Sau đó, nắm tay cô, đi về phía nhà ăn của khách sạn.


Trước quầy lễ tân hai cô gái nhìn bọn họ, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ, “Anh chàng kia đối với em gái nhỏ thật tốt.”

“Đúng vậy, thật ghen tị.”

……

Tống Nhiễm ở trên tuyết chơi một ngày, buổi tối ăn rất nhiều, căng đến không thở được, trở về phòng, lập tức liền chạy về phía giường nằm.

Lục Mộ Trầm bất đắc dĩ, bước tới ôm cô, “Nói bao nhiêu lần, ăn no không được nằm.”

“Nằm thoải mái mà.”

“Không được.”

Lục Mộ Trầm đem Tống Nhiễm bế lên, lấy cái gối dựa vào đầu giường, làm chỗ dựa cho cô ngồi.

Tống Nhiễm nhìn anh, ủy khuất.

Lục Mộ Trầm xoa xoa đầu cô, cúi người hôn một cái, lại cười xoa mặt cô, “Đừng mất hứng, cái miệng nhỏ có thể quải cái du hồ*.”

(*) từ này mình không biết nghĩa của nó là gì. Ai biết chỉ mình với nhe.

Tống Nhiễm bị trêu mà bật cười, “Anh mới quải cái du hồ, đáng ghét.”
……

Thời điểm hơn 10 giờ, Lục Mộ Trầm kêu Tống Nhiễm đi tắm rửa.

Tống Nhiễm vẫn còn đang cùng mẹ Lục trò chuyện video, đá anh, “Anh tắm trước đi.”

Mẹ Lục cũng ở đầu dây bên kia nói: “Ừ, con đi tắm trước đi, mẹ cùng Nhiễm Nhiễm còn chưa nói chuyện xong đâu.”

Điển hình như mẹ Lục có con dâu rồi không cần con trai, Lục Mộ Trầm cũng bất đắc dĩ, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.

Con trai tắm rửa rất nhanh, chưa tới mười phút liền đi ra.

Lúc đi ra, Tống Nhiễm vừa mới cúp video, đang lấy áo ngủ của mình  trong vali hành lý

Thấy Lục Mộ Trầm đi ra, quay đầu lại cười, “Nhanh như vậy à.”

Lục Mộ Trầm ‘ Ừ ’ một tiếng, “Em cũng mau đi tắm đi.”

“Được.” Tống Nhiễm ôm áo ngủ từ  mặt đất đứng lên, sau đó đi về phía phòng tắm.

Cửa phòng tắm đóng lại, Lục Mộ Trầm đi về phía giường.

Nhưng mà, hai giây sau, cửa phòng tắm lại lần nữa mở ra.

Lục Mộ Trầm quay đầu lại.

Tống Nhiễm cười hì hì thò đầu, “Chờ em nha.”

(Editor có lời muốn nói: Giữ liêm sỉ chị ơi!!!)

Lục Mộ Trầm: “……”


Cửa phòng tắm lại lần nữa bị đóng.

Lục Mộ Trầm sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm giường lớn trong phòng, có chút đau đầu.

Tống Nhiễm tắm rửa xong đi ra, thay áo ngủ.

Vẫn là bộ đồ ngủ màu trắng, cổ áo cùng cổ tay áo đều mang theo cánh lá sen xinh đẹp, rõ ràng rất thiếu nữ thuần khiết, nhưng mặc trên người  Tống Nhiễm, nhưng đã chọc thủng trái tim của Lục Mộ Trầm.

Tống Nhiễm vừa đi ra, lập tức liền nhảy lên giường.

Giường cùng chăn đều ấm áp.

Cô xốc chăn lên, vừa đem thân mình chui vào, cảm giác ấm áp bao bọc lấy cô, cả người đều thoải mái.

Cô thở phào một hơi, ngẩng đầu lên, lại phát hiện Lục Mộ Trầm vẫn còn đang ngồi ở ghế sô pha cuối giường.

Cô sửng sốt, “Lục ca ca, anh ngồi ở chỗ đó làm gì? Mau lên đây ngủ đi.”

Nói xong, còn vỗ vỗ xuống giường.

Lục Mộ Trầm quay đầu lại nhìn cô, có chút rối rắm, không nhúc nhích.

Tống Nhiễm đợi một lát, nhịn không được giục anh, “Lục ca ca, anh có ngủ hay không?”

“……”

Lục Mộ Trầm nghĩ muốn nói: Có thể không ngủ sao?

“Anh không tới ngủ, em có thể xuống bắt anh lên.”

Lục Mộ Trầm: “……”

Giằng co một lát, Lục Mộ Trầm rốt cuộc vẫn đứng lên từ sô pha, đi về phía mép giường.

Tống Nhiễm rốt cuộc cũng cười, xốc chăn lên một góc, “Mau lên đây đi.”

Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Tống Nhiễm, hiện tại em không sợ?”

Anh còn nhớ rõ lần trước ở nhà cô, cô còn sợ anh mưu đồ gây rối.

Hiện tại lại có thể chủ động mời anh lên giường?

Tống Nhiễm cười ha ha, “Không sợ nha.”

Lục Mộ Trầm: “……”

“Đi lên đi.”

“……”

“Nhanh lên, em muốn bị đông chết rồi.”

Lục Mộ Trầm rốt cuộc cũng thỏa hiệp, leo lên giường.

Một chiếc giường, một cái chăn.

Lục Mộ Trầm nằm trong chăn, thân thể đều căng thẳng, căn bản không dám động đậy.

Tống Nhiễm cảm giác được anh khẩn trương, cười hì hì tiến đến bên người anh, giang hai cánh tay, liền ôm chặt lấy anh.

“Tống Nhiễm.” Lục Mộ Trầm theo bản năng nắm lấy tay cô, muốn đem cô đẩy ra.

Tống Nhiễm ngửa đầu, cười khanh khách nhìn anh, âm thanh cô nhẹ nhàng, hỏi: “Lục ca ca, anh sao lại sợ như vậy?”

Nếu không phải lần này đi chơi, Tống Nhiễm cũng không biết kỳ thật trong lòng Lục ca ca lại có thể thuần khiết như vậy, ngày thường thì trêu chọc cô, nhưng thật ra rơi vào vấn đề cụ thể như bây giờ, quả thực không cần quá thuần khiết như vậy. Nhớ lại ngày hôm qua có hai chiếc giường, cô liền có chút dở khóc dở cười.

Lục Mộ Trầm sợ, cô ngược lại không sợ, muốn trêu chọc anh.


“Anh sợ cái gì.” Sắc mặt Lục Mộ Trầm có chút không nhịn được, mạnh miệng, nhưng lại rất bình tĩnh đem tay Tống Nhiễm lấy ra.

Lúc ngủ, quần áo đều rất mỏng, thân mình Tống Nhiễm dán lên người anh, mềm mại, Lục Mộ Trầm có chút không chịu nổi.

“Không sợ thì anh đẩy em ra làm gì.” Tống Nhiễm lại cười hì hì vươn người về phía trước, tay lại lần nữa ôm lấy eo anh.

Lục Mộ Trầm: “……”

Tống Nhiễm nhìn bộ dáng có phần muốn nói nhưng lại bất đắc dĩ của Lục Mộ Trầm, tâm tư của anh lại nặng nề hơn, cô ngửa đầu, nhẹ nhàng thổi khí vào lỗ tai Lục Mộ Trầm, cười nói: “Lục ca ca, anh đừng sợ, em sẽ không ăn anh đâu.”

Hơi nóng phả vào lỗ tai Lục Mộ Trầm, cả người Lục Mộ Trầm dường như bị điện giật, đột nhiên cứng đờ.

Giây tiếp theo, sắc mặt anh biến đổi, đột nhiên một tay đem Tống Nhiễm đẩy ra, liền ngồi dậy.

Tống Nhiễm sửng sốt, “Lục ca ca……”

“Tống Nhiễm! Anh rất muốn……” sắc mặt Lục Mộ Trầm xanh mét, quai hàm siết chặt.

(Editor có lời muốn nói: mọi người tưởng có H chớ gì, không có đâu liu liu)

Tống Nhiễm chớp chớp mắt, cười hỏi: “Anh muốn làm cái gì!”

“Muốn đem em trói lại!” Lục Mộ Trầm nghiến răng nghiến lợi.

Nói xong, anh thật sự đem chăn quấn quanh người Tống Nhiễm lại, dường như quấn cô giống như cái bánh chưng.

Nửa phút sau, cả người Tống Nhiễm  bị quấn chặt thành cái bánh chưng, hoàn toàn không nhúc nhích được.

Cô hoàn toàn ngây người nhìn Lục Mộ Trầm, “Anh anh anh…… anh làm cái gì vậy hả?”

Lục Mộ Trầm đen mặt, “Em nói đi?”

Tống Nhiễm cười khổ haha, liền lăn lộn trong chăn đi tới bên Lục Mộ Trầm, “Lục ca ca em sai rồi, em không ồn ào anh nữa, anh đừng quấn em lại như vậy, em không nhúc nhích được.”

Lục Mộ Trầm liếc nhìn cô một cái, thuận thế nằm bên người cô, “Không động đậy được cũng đừng động đậy.”

(Editor có lời muốn nói: đây là hậu quả của việc đi trêu người khác haizz)

Tống Nhiễm: “Vậy thì……Em quấn thành như vậy rồi, anh đắp bằng cái cái gì?”

Lục Mộ Trầm âm thanh lạnh lùng, “Không lạnh!”

Tống Nhiễm thấy anh giống như quyết tâm muốn cô bọc thành như vậy mà ngủ, vì thế cô dùng đòn sát thủ, âm thanh mềm mại làm nũng, “Lục ca ca, anh giúp em mở ra đi, em thật sự không nháo anh nữa.”

Lục Mộ Trầm nằm thẳng trên giường, khoanh tay trước ngực, đôi mắt nhắm lại, “Làm nũng cũng vô dụng.”

“……”

Chốc lát sau.

Tống Nhiễm cố gắng thoát ra từ trong chăn, động đậy nửa ngày, không có kết quả.

Nước mắt cô lưng tròng, “Lục ca ca……”

Lục Mộ Trầm nhắm mắt lại, không để ý tới cô.

Vì thế Tống Nhiễm: “Ô ô ô……”

“Khóc cũng vô dụng.”

“………………”

Ô ô ô, cô tại sao lại có một người bạn trai như vậy……………….

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay không phải kéo dài, là tạp văn a, khóc!!

Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người khai giảng vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận