Editor: DaDa🍑
Beta: DaDa🍑
Tống Nhiễm cười hì hì, nhìn Lục Mộ Trầm chớp mắt, hỏi: “Thích không?”
Đôi mắt Lục Mộ Trầm hơi hạ xuống, ánh mắt càng sâu thêm vài phần.
Giây tiếp theo, đột nhiên đem cô bế ngang lên.
Tống Nhiễm theo bản năng ôm lấy cổ anh, đôi mắt cong cong, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Lục Mộ Trầm, cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lục Mộ Trầm, cười khanh khách hỏi anh, “Anh muốn ngủ cùng em, hay là ngủ cùng luận văn của anh?”
Ánh mắt Lục Mộ Trầm sâu thăm thẳm, ánh mắt anh dừng trên đôi môi màu hồng nhạt mềm mại của Tống Nhiễm, hô hấp anh căng thẳng, giây tiếp theo, anh đột nhiên dùng một chân đem cửa phòng đá văng ra, ôm Tống Nhiễm, sải bước đi đến mép giường.
Anh đặt cô xuống, thân thể thuận tiện phủ lên người cô, cúi đầu, liền hôn lên môi Tống Nhiễm thật mạnh.
Nụ hôn nồng nhiệt, dùng sức, điên cuồng.
Không biết qua bao lâu, Tống Nhiễm chỉ cảm thấy miệng mình bị hôn đến tê rần, đau đớn, thân thể cũng mềm nhũn.
Nhưng cô lại không muốn kết thúc, hương vị ngọt ngào này, hy vọng vĩnh viễn cũng không kết thúc.
Cô theo bản năng mà ôm Lục Mộ Trầm càng chặt, nhưng mà giây tiếp theo, anh lại đột nhiên ngừng lại, hơi nâng người lên, ánh mắt anh thật sâu nhìn chăm chú cô, đem lời cô vừa mới nói, nói cho cô, tiếng nói khô khốc, thấp giọng hỏi: “Thích không?”
Trong não Tống Nhiễm trống rỗng, ánh mắt cũng có chút mờ mịt, dường như bịt kín một tầng sương mù, cô ngốc ngốc gật đầu, theo bản năng lại muốn ôm anh.
Còn chưa kịp, Lục Mộ Trầm đột nhiên liền đứng thẳng lên.
Anh đứng ở mép giường, nhìn đôi mắt Tống Nhiễm có một tầng sương mù, gương mặt đỏ lên, bị hôn đến mức môi có chút sưng lên, tầm mắt di chuyển xuống, dừng ở hai chân thon dài trắng nõn của Tống Nhiễm, vừa mới ở trên giường lăn một vòng, áo sơ mi lộn xộn, thấp thoáng thấy mông, lưng.
ánh mắt anh tối sầm lại, không khỏi cắn chặt răng, hơi cúi người, có chút cáu giận mà đánh nhẹ lên mông Tống Nhiễm, tiếng nói khô khốc, thấp giọng nói: “Học được ở đâu mấy chiêu này.”
Thế nhưng còn học được cách câu dẫn anh.
Tống Nhiễm a một tiếng, sờ sờ mông, dẩu cái miệng nhỏ, trừng mắt nhìn Lục Mộ Trầm, nhỏ giọng nói thầm, “Đánh em làm gì……”
Lục Mộ Trầm nhìn bộ dáng Tống Nhiễm nhỏ nhắn, trong mắt rốt cuộc cũng có vài phần ý cười, bất đắc dĩ lại cưng chiều.
Anh lắc đầu, xoay người, đi đến giá áo, đem áo ngủ của mình xuống cho Tống Nhiễm, quay đầu lại, ném trên người cô, nghiêm túc nói: “Thay quần áo nhanh lên, đừng quậy.”
Áo sơ mi to rộng, mặc trên người Tống Nhiễm, có loại quyến rũ nói không nên lời.
Anh chịu không nổi.
Thân thể đã có chút khô nóng, anh xoay người, đi đến phòng tắm, tắm nước lạnh.
Trong phòng tắm, tiếng nước ào ào.
Tống Nhiễm nằm trên giường, sửng sốt vài phút, thẳng đến khi tiếng nước dừng lại, mới đột nhiên hoàn hồn.
Cô bỗng nhiên từ trên giường xoay người ngồi dậy, đôi mắt mở to, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm áo ngủ mà Lục Mộ Trầm vừa mới ném cho cô.
Tháng 10, đồ ngủ của cô là quần áo tay dài, rất bảo thủ.
Tống Nhiễm gắt gao cắn chặt môi, theo bản năng nhìn áo sơ mi của Lục Mộ Trầm đang mặc trên người mình.
Hai chân dài trắng sáng lộ ra bên ngoài.
Tống Nhiễm nhíu mi, nghĩ thầm, anh không có chút động tâm?
Cô như thế mà không có chút quyến rũ nào? Đã ở bên nhau lâu như vậy, anh thật sự chưa từng vượt qua giới hạn. Tống Nhiễm nhớ tới trước kia bản thân còn đề phòng anh, hiện tại quả thực cô không thể chờ thêm được nữa mà nằm xuống, ngã người xuống.
Nghĩ xong, Tống Nhiễm lại liếc nhìn áo ngủ trong tay, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, sau đó tức giận ném áo ngủ xuống sô pha ở cuối giường.
Anh bắt cô đổi, cô càng không đổi!
Lục Mộ Trầm tắm rửa xong đi ra, liền nhìn thấy Tống Nhiễm ngồi xếp bằng trên giường, trên người vẫn mặc áo sơ mi kia của anh.
Anh khẽ nhíu mày, nhìn lướt qua căn phòng, tầm mắt dừng ở sô pha cuối giường, nơi áo ngủ bị Tống Nhiễm ném bừa bãi ở đó.
Bỗng nhiên Lục Mộ Trầm có chút đau đầu.
Nha đầu này, thật là đang gây rối với anh?
Tống Nhiễm cười hì hì nhìn anh, vỗ vỗ mép giường, “Lục ca ca, ngủ đi.”
Lục Mộ Trầm: “……”
Nửa phút sau, Lục Mộ Trầm rốt cuộc cũng nằm xuống giường.
Vừa nằm xuống, Tống Nhiễm liền dán thân lên.
Cô nghiêng thân, gắt gao ôm Lục Mộ Trầm.
Cô ngửa đầu, nhẹ nhàng thổi hơi vào lỗ tai Lục Mộ Trầm, âm thanh nhẹ nhàng, nói: “Lục ca ca, em đã được hai mươi tuổi rồi.”
Hơi nóng thổi vào lỗ tai Lục Mộ Trầm, cả người anh cứng đờ, yết hầu khô khốc đến phát đau.
Nhưng vẫn như cũ không có động tác tiếp theo.
Tống Nhiễm thấy anh vẫn còn cách 2 mét mà vẫn không có phản ứng, tay cũng không thành thật, chui vào trong vạt áo thun của Lục Mộ Trầm, đầu ngón tay hơi lạnh, dừng ở cơ bụng rắn chắc của anh, từng chút từng chút, nhẹ nhàng xoa một vòng.
Thân thể Lục Mộ Trầm dần dần khô nóng, không thể kiềm chế.
Hô hấp của anh trở nên nặng nề, anh liều mạng ép xuống, muốn đem cảm xúc kia kiềm chế lại.
Thời điểm anh cố gắng kiềm chế lửa nóng trong người xuống,Tống Nhiễm đột nhiên xoay người một cái, ngồi lên trên người anh.
“Tống Nhiễm!” Lúc Tống Nhiễm ngồi lên, Lục Mộ Trầm chỉ cảm thấy xương cột sống tê rần, đột nhiên giữ bả vai cô, sắc mặt tức khắc xanh mét, thấp giọng nói, “Đi xuống!”
“Không!” Tống Nhiễm không chỉ không đi xuống, ngược lại còn ngồi thêm vài phút.
Lục Mộ Trầm kêu lên một tiếng, thân thể nháy mắt có phản ứng, rốt cuộc anh vẫn không kiềm chế được, giữ eo Tống Nhiễm, bỗng nhiên lật người, đem thân thể cô đè chặt ở dưới.
Ngay lúc Lục Mộ Trầm định đứng lên, Tống Nhiễm theo bản năng ôm lấy cổ anh, nàng cười hì hì nhìn anh, trong mắt có vài phần đắc ý nhỏ, còn từ dưới gối lấy ra mấy bao, cười khanh khách đưa cho anh, “Lục ca ca, anh chọn một cái đi.”
Đôi mắt Lục Mộ Trầm nhíu lại, tầm mắt dừng lại ở đồ vật trong lòng bàn tay Tống Nhiễm, hừ một tiếng, “Em chuẩn bị đầy đủ thật đấy!”
Tống Nhiễm hì hì cười, “Đúng vậy nha.”
Lục Mộ Trầm nhìn chằm chằm những đồ vật trong tay Tống Nhiễm, từ số lớn nhất đến số nhỏ nhất, đều có.
Lúc anh thấy cái kia có số nhỏ nhất, trong lòng cảm thấy buồn bực.
Anh một tay lấy số lớn nhất trong tay Tống Nhiễm, mặt đầy chán ghét ném những chiếc còn lại vào thùng rác.
Tống Nhiễm a một tiếng, nhìn Lục Mộ Trầm lấy đi kích cỡ kia, không hiểu sao có chút thẹn thùng.
Lục Mộ Trầm chống đôi tay ở hai bên người cô, ánh mắt thật sâu mà nhìn chằm chằm cô, tiếng nói khô khốc đến lợi hại, cắn răng nói: “Tống Nhiễm, anh vốn dĩ muốn chờ một chút, nhưng chính em đã làm anh tức giận, chờ lát nữa cũng đừng hối hận.”
“Không hối hận.” Tống Nhiễm ngọt ngào cười, âm thanh mềm mại, nói: “Vì anh là Lục ca ca mới không hối hận.”
Lục Mộ Trầm hừ một tiếng, “Hối hận cũng đã muộn!”
Anh cúi đầu, hung hăng hôn lên môi Tống Nhiễm, chân dài duỗi ra, hơi dùng một chút lực, liền đem hai chân tách ra Tống Nhiễm.
……
Sau nửa đêm Tống Nhiễm khóc lóc mà ngủ thiếp đi.
Cô rốt cuộc cũng biết, vì sao cái gì lục ca ca phía trước sẽ nói luyến tiếc.
Thật sự, quá đau.
Nỗi đau xen lẫn cảm xúc phức tạp, khiến cô không thể từ chối. Suốt một đêm, cô giống như một con thuyền nhỏ, lênh đênh trên biển, trong chốc lát lại giống bị cuốn vào vòng xoáy ngột ngạt, trong chốc lát lại bị ném đám mây.
Cuối cùng Lục Mộ Trầm ôm cô chìm vào giấc ngủ, ở bên tai cô nhẹ giọng hỏi, “Hối hận sao?”
Tống Nhiễm mơ mơ màng màng gật đầu, mơ hồ không rõ mà phản ứng anh, “Đau muốn chết.”
Lục Mộ Trầm thấp giọng cười, tiếng nói nhẹ nhàng, nói: “Về sau liền không đau nữa.”
……
Buổi sáng ngày hôm sau, Tống Nhiễm tỉnh lại, mở mắt ra, liền thấy Lục Mộ Trầm chống đầu, nghiêng thân mình, cười sâu xa nhìn cô.
Nửa người trên của anh, cơ ngực săn chắc.
Ở vai phải có một loạt dấu răng, là dấu của Tống Nhiễm tối hôm qua chịu không nổi cắn.
Nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua, mặt Tống Nhiễm bỗng dưng như bị phỏng theo bản năng ‘ a ’ một tiếng, ngượng ngùng mà vùi đầu vào lòng ngực Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm ôm cô, cười sang sảng, “Sao lại thẹn thùng, Nhiễm Nhiễm, tối hôm qua lá gan không phải rất lớn sao.”
Tống Nhiễm xấu hổ đến mức không chịu được, vội vàng ngẩng đầu, che miệng anh lại, mặt đỏ bừng, thẹn hóa quá giận, “Không cần nói, không cần nói!”
Lục Mộ Trầm rầu rĩ cười, nắm lấy tay Tống Nhiễm, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.
Anh ngẩng đầu, trong mắt có vài phần ý cười, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô, “Ừ, anh không nói, anh làm.”
Anh nói xong, liền xoay người, lại một lần nữa đem Tống Nhiễm đè dưới thân.
Tống Nhiễm sợ tới mức hoảng hốt, vội ngăn trước ngực anh, “Không được, em còn đau lắm.”
Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu, gắt gao nhìn cô chăm chú.
Tống Nhiễm ấp úng, “Anh…… anh quá…… Quá……”
Lục Mộ Trầm nhướng mày, khóe miệng gợi lên vài phần ý cười, giúp cô bổ sung, “Quá lớn?”
Mặt Tống Nhiễm bỗng dưng đỏ bừng, xấu hổ không chịu được, giống như đà điểu, đem đầu mình vùi vào gối.
Lục Mộ Trầm xuy xuy mà cười, xoa xoa đầu cô, sau đó ôm ngang cô lên, xuống giường, đi đến phòng tắm, “Không làm, vậy tắm uyên ương đi.”
Lục Mộ Trầm chung quy vẫn là không bỏ được lại đụng vào Tống Nhiễm, rất quy củ mà giúp cô tắm rửa sạch sẽ người, sau đó dùng khăn tắm bọc lên, ôm đi ra.
Anh để Tống Nhiễm nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, sau đó tự mình đi tới phòng tắm, tắm nước lạnh cho hạ hỏa đi.
……
Lúc đi ra, Tống Nhiễm đã thay quần áo, ngồi ở mép giường.
Thấy Lục Mộ Trầm ra tới, nhìn anh, ngoan ngoãn hỏi một câu, “Lục ca ca, anh không sao chứ?”
Đôi mắt Lục Mộ Trầm híp lại, “Em nói đi?”
Tống Nhiễm: “……”
Lục Mộ Trầm đi đến trước mặt cô, cúi người xuống hôn lấy môi cô, thật lâu sau, rốt cuộc cũng buông ra, ngón tay gãi gãi lên mũi cô, “Trước tha cho em mấy ngày.”
……
Lục Mộ Trầm đổi thay quần áo, mang Tống Nhiễm ra ngoài ăn sáng.
Dọc theo đường đi, tâm tình của Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm đều rất tốt.
Tuy rằng Tống Nhiễm có chút đau, nhưng nhiều hơn vẫn là ngọt ngào.
Từ nay về sau, có thể nói cô là người phụ nữ của Lục ca ca.
Hai người đi tới một quán thức ăn kiểu Hong Kong.
Chọn những món Tống Nhiễm thích ăn sủi cảo nhân tôm, bánh bao lưu sa, còn có bánh củ cải, cháo đậu đỏ.
Thời điểm thức ăn lên, Tống Nhiễm liền chỉ vào sủi cảo nhân tôm kia, cười tủm tỉm nhìn Lục Mộ Trầm, nói: “Lục ca ca, a.”
Lục Mộ Trầm ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt cưng chiều mà cười, “Tuân lệnh, lão bà đại nhân.”
Nói xong, liền lấy chiếc đũa kẹp lên một cái, đưa đến miệng Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm vui đến nỗi đôi mắt cong thành lưỡi liềm, đem đồ ăn luôn, lại chỉ chỉ cháo đậu đỏ trước mặt mình,“Cái này cũng em cũng muốn a”
“Được.” Lục Mộ Trầm bất đắc dĩ cười, nhưng mà trong mắt ý cưng chiều càng sâu, đem cháo đậu đỏ bưng lên, múc một muỗng, thổi thổi, đưa đến bên miệng Tống Nhiễm, “Ngoan, há miệng nào.”
Tống Nhiễm cười tủm tỉm há miệng, cháo đậu đỏ ngọt ngào, nhưng trong lòng càng ngọt hơn, dường như cùng rót mật đường.
Lục Mộ Trầm một muỗng một muỗng đưa đến, trong chốc lát, Tống Nhiễm liền ăn đến nửa chén cháo, cô lắc đầu, “No rồi.”
“Còn một chút.”
“Không muốn ăn nữa.”
“Vậy không ăn.” Lục Mộ Trầm không ép cô, đem bát bỏ xuống, rút khăn giấy ra giúp Tống Nhiễm lau miệng.
Đôi mắt Tống Nhiễm cong cong, nhìn anh cười, hỏi: “Lục ca ca, có phải em rất lười không?”
Lục Mộ Trầm cười nhẹ, gật đầu, “Là rất lười.”
Đôi mắt Tống Nhiễm trừng, cười đá anh một cái, “Nói cái gì đấy?”
Lục Mộ Trầm nắm chặt tay cô, trước mắt ý cười nhìn cô, nói: “Lười anh cũng thích, rất thích bộ dáng này của em.”
Tống Nhiễm liếc anh một cái, lúc này mới nở nụ cười, trong lòng rất ngọt.