Editor: DiiHy
-----------------o0o----------------
"Hôm nay chúng ta đi đâu?"
Bọn họ gọi món khoai lang ngào đường, những miếng khoai lang được bao phủ bởi những sợi đường dài. Uông Thụ Thực nhàm chán dùng đũ gắp một sợi đường màu nâu sậm và lắc lư nó trước mặt Tinh Tinh.
Giống như mèo nhìn thấy gậy chọc mèo, Tinh Tinh ngay lập tức bị cuốn hút.
Đầu cô đông đưa theo sợi đường, suýt chút nữa tạo được một vòng tròn lớn.
Cố Lan không đành lòng nhìn Uông Thụ Thực trêu chọc chị gái mình, hắn đen mặt hất tay Uông Thụ Thực ra.
Uông Thụ Thực trở tay không kịp làm một chiếc đũa rơi xuống bàn đập vào bát đĩa phát ra tiếng kêu leng keng, thu hút sự chú ý của thực khách bàn bên cạnh.
"Xin lỗi, do đứa nhỏ không hiểu chuyện."
Âu Thanh nghiêm mặt xin lỗi khách bàn bên, người ta thấy sáng vẻ lạnh lùng không dễ chọc của hắn thì cũng không dám nói gì, chỉ cười cười và quay đi như không có gì xảy ra.
Dù ánh mắt đã chuyển hướng, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện từ bàn bên cạnh.
"Cậu nói ai là đứa nhỏ?" Âm thanh giận dữ của một thanh niên trẻ.
"Thôi đi, việc cậu làm còn ấu trĩ hơn cả Tinh Tinh!" Một giọng nói kiêu ngạo mang theo sự mỉa mai.
"Tinh Tinh ngoan, lúc ăn cơm phải giữ lịch sự, không được học theo ông chú này nghịch thức ăn, lại còn quăng đũa lung tung." Giọng nam lạnh lùng lời ít ý nhiều.
"Ừ." Giọng nữ mềm mại mang theo nét ngây thơ không thể che giấu của trẻ con, chắc hẳn là một thiếu nữ trẻ tuổi.
Khách bàn bên cạnh nghe đến đây thì cảm thấy bọn họ hoàn toàn không phải là những người bất lịch sự, nên nhanh chóng rút lại sự chú ý.
Nếu tiếp tục nghe lén thì không phải bọn họ mới là người bất lịch sự sao.
Vì vậy, những người này đều không nghe thấy nửa câu nói còn lại của Tinh Tinh.
"Chị đã tám tuổi rồi đó, không ngây thơ như chú Uông đâu."
Uông Thụ Thực liên tục bị tấn công: ". . ."
Sao đột nhiên hắn lại trở thành kẻ thù của nhân dân thế này?
Nhìn vào đôi mắt to tròn trong sáng của Tinh Tinh bên đối diện, Uông Thụ Thực chột dạ xoa mũi.
Thôi, là do hắn dạy hư con nít.
Uông Thụ Thực và Âu Thanh đã nhận ra tình huống hiện tại của Tinh Tinh, nhưng hai người không hề có bất kỳ thái độ kỳ lạ nào. Chỉ có Cố Lan nhận ra điều khác thường trong lời nói của Tinh Tinh.
Tám tuổi. . . Ký ức của Tinh Tinh lại lớn thêm hai tuổi.
Cứ tiến triển thế này, có lẽ không lâu nữa chị gái hắn sẽ trở lại bình thường.
Thực ra Cố Lan không hiểu rõ về ký ức của Tinh Tinh cho lắm.
Cô có tất cả ký ức sau khi thu nhỏ, cùng với ký ức đang ngày càng khôi phục theo độ tuổi. Đáng lẽ ra ký ức cũ và mới đan xen lẫn lộn là một điều rất khó khăn phức tạp, nhưng Tinh Tinh lại không có biểu hiện gì bất thường cả.
Có vẻ như cô chấp nhận mọi chuyện một cách rất dễ dàng.
Tuy nhiên, việc Tinh Tinh có thể thoải mái hoàn thành quá trình chuyển tiếp ký ức này cũng là một điều tốt, vì vậy Cố Lan không can thiệp quá sâu, chỉ tiếp tục quan sát cô trong im lặng.
Chỉ cần Tinh Tinh cảm thấy không ổn, hắn sẽ đưa cô đến bệnh viện ngay lập tức.
Người ta nói rằng trẻ con thời nay rất thông minh, bọn chúng còn biết nhiều hơn người lớn.
Đứa bé 'thời trước' Cố Tinh Tinh cũng không ngoại lệ.
Điều này được thể hiện rất rõ trong chuyến đi ngày hôm nay.
Rõ ràng nhất là Tinh Tinh không còn mù quáng nghe theo sự sắp xếp của người lớn bảo đi đâu thì đi đó nữa, cô có chủ kiến của riêng mình.
Ban đầu, Uông Thụ Thực muốn đưa họ đi tham quan phố ẩm thực và thị trấn cổ để trải nghiệm cảm giác văn hóa cổ điển.
Tinh Tinh không có ý kiến gì đối với điểm đến, nhưng cô lại phàn nàn về cách di chuyển của bọn họ.
Lý do là Uông Thụ Thực muốn lái chiếc xe sang trọng của hắn, nhưng Tinh Tinh chỉ đơn giản muốn đi xe điện của khu tham quan.
Xe sang cô ngồi chán rồi, nên muốn thử cảm giác ngồi chiếc xe mới lạ kia.
Hai người có quan điểm khác nhau, lại cùng có tâm lý đối nghịch nên chả ai chịu nhường ai. Cuối cùng đành phải gọi Cố Lan và Âu Thanh bỏ phiếu.
"Lần này tôi đặc biệt đưa Tinh Tinh ra ngoài chơi nên chị ấy muốn làm gì thì làm, tôi nghe theo ấy."
Cố Lan thậm chí còn không thèm nghe lý do mà đứng luôn về phía Tinh Tinh.
Nhận được mọt phiếu bầu, Tinh Tinh hất cằm đầy tự hào.
Cô thắng chắc rồi!
"Đừng vui mừng quá sớm, Âu Thanh thì sao, cậu muốn đi kiểu gì?"
Uông Thụ Thực khoác vai Âu Thanh, giọng điệu đầy uy hiếp.
"Sao cũng được."
Kết quả là người này chọn bỏ phiếu trắng.
Hai chọi một, Uông Thụ Thực thua.
Bốn người đi ra khỏi nhà ăn của khách sạn và đi thẳng đến điểm xe điện ở ngay cửa ra vào. Bởi vì khách sạn này nằm trong khu vực du lịch nên sẽ cung cấp một số dịch vụ thiết yếu.
Dịch vụ xe điện di chuyển trong khu danh lam thắng cảnh là một trong số đó.
Mỗi chiếc xe chở từ sáu đến tám người, nếu muốn bao xe thì trả thêm tiền.
Cố Lan hào phóng trả giá gấp đôi để bao trọn cái xe, và yêu cầu tài xế chở bọn họ đi hóng mát.
Bọn họ đúng thật là đi hóng mát, xe chậm rãi chạy trên đường, gió nhẹ thổi vào mặt mang lại cảm giác mát mẻ sảng khoái.
Tinh Tinh ngồi ở sát cửa xe, Cố Lan ngồi cạnh cô, Uông Thụ Thực và Âu Thanh thì ngồi hàng trước.
Uông Thụ Thực vừa mới cãi nhau với Tinh Tinh, bây giờ lại cùng cô túm tụm một chỗ thảo luận nên đến cửa hàng nào trước ở phố ẩm thực.
Vừa nói về mỹ thực, hai người này như thể vừa gặp đã thân, trò chuyện hăng say, nào giống như không khí tranh chấp ở nhà ăn khách sạn.
Cố Lan mệt mỏi thở dài, hắn có cảm giác mình đang đưa hai đứa bé đi chơi.
Cho nên sáng nay hắn mới không đồng ý để Uông Thụ Thực đi cùng, nhưng ai ngờ người này quá nhiệt tình chủ động chạy tới, hắn cũng không thể lên tiếng đuổi khách được.
"Cậu làm gì đấy?" Trò chuyện được một nửa, Uông Thụ Thực nhận ra Âu Thanh nãy giờ chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại không biết đang làm gì.
"Có người nói rằng sáng sớm hôm nay có dấu hiệu của động đất." Âu Thanh giơ điện thoại lên cho Uông Thụ Thực xem.
Trên đó là bài viết của một người dân địa phương ở thành phố G, nói rằng sáng nay thức dậy họ cảm nhận được sự dao động của mặt đất, và lo lắng liệu có phải sắp xảy ra động đất hay không.
Dưới bài đăng có rất nhiều người bình luận, phần lớn đều nói rằng người đăng bài chỉ dựa vào cảm giác và suy đoán của bản thân mà không có căn cứ.
Một số ít người cho rằng chủ bài đăng đang nói chuyện giật gân làm hoang mang dư luận, thậm chí lời lẽ còn hơi mỉa mai châm chọc. Cũng có một số người kỳ lạ không đọc nội dung mà lao vào chửi bới bừa bãi, và đương nhiên là bị tấn công tới tấp.
Kết quả là dẫn đến một cuộc giao lưu ngôn ngữ quy mô nhỏ.
Chỉ có vài ba người nói họ cũng cảm nhận được mặt đất rung chuyển nhẹ, nhưng cảm giác đó quá yếu nên họ không dám chắc chắn.
Những bình luận này giống như vài giọt nước nhỏ trong đại dương bao la, vừa rơi xuống đã bị nhấn chìm ngay lập tức và rơi vào quên lãng.
Uông Thụ Thực nhìn lướt qua, dĩ nhiên không nhìn thấy những bình luận đó, hắn cũng cảm thấy người đăng bài bị nhầm lẫn.
Hắn vỗ vai Âu Thanh, thản nhiên cười nói: "Cậu yên tâm đi, nếu thật sự có động đất thì sao chính phủ lại không có thông báo nào?"
"Ừ." Ánh mắt Âu Thanh lạnh lùng nhìn chăm chú vào hồ nước bên ngoài.
Mặt hồ tĩnh lặng trong xanh như ngọc, sóng nước dập dờn, mọi thứ bình yên, có lẽ hắn đang nghĩ quá xa.
Sao có thể tin mấy câu nói trên mạng chứ?
"Chim nhỏ." Tinh Tinh đang ngắm phong cảnh, ánh mắt cô bỗng bị một hình bóng nhỏ bé quen thuộc thu hút.
Cô mỉm cười vẫy tay chào hỏi một cách thân thiện.
Cố Lan qua đầu lại, chủ yếu là hai từ 'chim nhỏ' khiến hắn chú ý.
Tuy nhiên khi nhìn thấy đàn chim trên ngọn cây, hắn lại không có hứng thú quay mặt đi.
Sau khi tham quan phố ẩm thực, họ đến thị trấn cổ.
Lúc rời khỏi thị trấn thời gian vẫn còn sớm, Uông Thụ Thực nhiệt tình đề nghị đến thăm một ngôi chùa cổ nổi tiếng tại địa phương.
Thành phố G có rất nhiều công trình kiến trúc cổ và có một lịch sử văn hóa vô cùng phong phú, thậm chí một số di tích lịch sử còn được đưa vào sách giáo khoa và trở thành đề kiểm tra cho học sinh một năm nào đó.
Lần này Uông Thụ Thực đang đóng một bộ phim cổ trang, đoàn làm phim đã chốt địa điểm quay phim ở thành phố G.
Trước khi lên đường, người đại diện không chỉ đưa cho hắn kịch bản và lịch trình mà còn có cả một cuốn sách hướng dẫn du lịch.
Người đại diện biết kiểu gì ông chủ nhà mình cũng tận dụng mọi cơ hội để ra ngoài chơi.
Thay vì để cho hắn chạy loạn bên ngoài, thì tốt nhất nên sắp xếp kế hoạch cho hắn luôn.
Bằng cách này ít nhất nếu Uông Thụ Thực có mất tích thì người đại diện vẫn biết phương hướng mà đi tìm.
Đó là lí do tại sao Uông Thụ Thực lại quen thuộc với thành phố G, biết nơi nào có đồ ăn ngon, nơi nào có chỗ vui chơi.
Ngôi chùa cổ nằm trên một sườn núi không quá cao.
Chỉ mất hai mươi phút đi xe là có thể đi từ chân núi lên đến nơi, trên núi có công trình giải trí và bọn họ có thể ngồi xe trượt xuống mà không cần vất vả đi bộ.
Đường trượt này tương đối dài, khác biệt với các đường trượt thông thường là nó được xây dựng trên núi tạo ra trải nghiệm mới lạ hơn.
Tinh Tinh không có hứng thú với ngôi chùa cổ nhưng cô đã bị cầu trượt thu hút.
Vì vậy cô là người thứ hai đồng ý đi chùa. Cô muốn đi thì Cố Lan đương nhiên không phản đối, Âu Thanh thì lười suy nghĩ nên bỏ quyền quyết định.
Điều này đồng nghĩa với việc tất cả đã chấp nhận.
Bốn người bắt đầu xuất phát, trên đường đi Tinh Tinh còn gọi video với Phó Hành.
"Phó Hành." Tinh Tinh vui vẻ vẫy tay với Phó Hành, người đang mặc âu phục chỉnh tề ngồi trong một nhà hàng cao cấp nào đó.
"Tinh Tinh đi chơi có vui không?" Khi nhìn thấy Tinh Tinh, ánh mắt Phó Hành trở nên dịu dàng hơn nhiều.
"Vui lắm!" Tinh Tinh hào hứng chia sẻ với Phó Hành hành trình hai ngày qua.
Mặc dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt nhưng Phó Hành vẫn nghe rất hăng say và không hề có dấu hiệu mất kiên nhẫn.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì một giọng nói trầm trầm đầy quyến rũ cắt ngang: "Tôi hiểu chủ tịch Phó rất nhớ vợ, nhưng liệu anh có thể nói về chuyện của chúng ta trước không?"
Tinh Tinh sững sờ, tuy giọng nói của người này hơi khàn khàn nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là một người phụ nữ.
Phó Hành đang ăn cơm với phụ nữ sao?
Chỉ có hai người?
Trong lòng dodotj nhiên cảm thấy không thoải mái, giống như bị ai đó đoạt mất món đồ chơi yêu thích vậy.
Tinh Tinh phồng má trừng mắt: "Anh ăn cơm với ai vậy?"
Dựa vào giọng điệu là có thể biết cô không vui.
"Anh. . . tút tút tút. . ."
Câu trả lời của Phó Hành bị gián đoạn, biến mất cùng màn hình tối đen.
Tinh Tinh lắc điện thoại nhưng nó vẫn không phản ứng.
Cô bối rối, chỉ có thể cầu cứu chủ nhân chiếc điện thoại: "Em trai, nó bị hỏng rồi."
"Hỏng?" Cố Lan lấy điện thoại từ Thanh Thanh kiểm tra, "Không sao, nhưng không có tín hiệu, có lẽ trên núi không có sóng."
Điều này hoàn toàn bình thường.
"Nhưng chị vẫn chưa nói chuyện với Phó Hành xong."
Tinh Tinh vẫn nhớ giọng phụ nữ mình vừa nghe thấy.
Cô không hiểu tại sao mình lại quan tâm tới chuyện này, nhưng vẫn cảnh giác theo bản năng.
Giống như một con rồng khổng lồ canh gác kho báu, lo lắng ai đó sẽ cướp đi món đồ quý giá của mình.
Nhìn ai cũng thấy giống nghi phạm.
-----------Hết Chương 118--------------
01/11/2023