[edit] Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi...

Editor: DiiHy

----------------o0o---------------

Dư chấn cũng rất dữ dội, có vẻ như trận sau còn mãnh liệt hơn trận trước, ngôi chùa cổ lại bị sập thêm một gian phòng khác, những khu vực bị sụp đổ trước đó đã trở thành đống đổ nát hoàn toàn.

Trụ trì và các nhà sư nhìn thấy cảnh này chỉ yên lặng nhắm mắt, dường như họ không đành lòng nhìn, chỉ chắp tay trước ngực nhỏ giọng niệm kinh Phật.

Điều này làm cho khung cảnh tiêu điều ảm đạm thêm phần trang trọng nghiêm túc hơn.

Kinh Phật bình thản gột rửa tâm hồn những người vừa trải qua tai họa, nhiều người dần dần được an ủi và bình tĩnh lại sau cơn sợ hãi nhưng sau đó là những giọt nước mắt buồn bã không thể kiềm chế.

Mọi người ôm lấy nhau, vợ ôm chồng, cha mẹ ôm con cái, con cháu ôm ông bà, bạn bè động viên nhau ăn mừng.

Trong lòng đầy biết ơn vì đã cho họ sống sót.

Âu Thanh cầm điện thoại đi vòng quanh dò tín hiệu.

May mắn thay, động đất không phá hủy cột phát sóng, ở gần vách đá có chút tín hiệu yếu ớt.

Anh ta vui mừng khôn xiết và nhanh chóng gọi cho đội cứu hỏa, cảnh sát và các số điện thoại khẩn cấp.

Nhưng trận động đất không chỉ ảnh hưởng đến ngôi chùa cổ mà toàn bộ thành phố G, thậm chí cả bên ngoại ô thành phố đều bị thiên tai tàn phá.

Dù sự việc chỉ diễn ra cách đây chưa đầy một giờ nhưng các cơ quan chính phủ đang trong tình trạng hỗn loạn.

Bọn họ có thể còn đang chật vật lo cho bản thân hoặc đang cứu viện ở nơi khác, không ai có tâm trí nhận cuộc gọi này.

Đúng lúc Âu Thanh thất vọng muốn bỏ cuộc thì số điện thoại cứu hỏa mà hắn gọi đã được kết nối, một giọng nói gấp gáp lẫn lộn cả tiếng ồn ào xung quanh, không khó để đoán rằng đối phương bắt máy khi đang trên đường đi cứu hộ nơi khác.

Đối phương không có bất kỳ lời chào hỏi dư thừa nào, chỉ có một câu lệnh đơn giản và rõ ràng: "Alo, nói cho tôi địa chỉ chính xác của bạn, xung quanh có bao nhiêu người, có bị thương không? Đừng nói lời vô nghĩa, hãy nói chi tiết cho tôi!"

Vào những lúc thế này, nếu trì hoãn thêm một giây cũng có thể bỏ lỡ cơ hội cứu sống một mạng người.

Âu Thanh rất hợp tác nói cho đối phương biết tình huống của mình.

"Chúng tôi đang ở trên bãi đất trống trước cửa chùa Bác Sơn. Có tổng cộng 354 người bị mắc kẹt, trong đó có 90 người bị thương nhẹ, 26 người bị thương nặng, không có người chết. Xin cứu hộ."

"Nhiều người thế à?" Người lính cứu hỏa ở phía bên kia điện thoại thực sự kinh hãi khi nghe thấy con số, sau đó thở phào nhẹ: "Tốt quá."

Ngay sau đó, anh ấy nghiêm túc trở lại: "Dư chấn còn chưa kết thúc, đường núi rất nguy hiểm, không được tự ý xuống núi. Mọi người yên tâm đợi ở đấy, chúng tôi nhất định sẽ phái đội cứu hộ đến cứu các bạn."

Chữ "Vâng. . ." còn chưa thành tiếng thì tín hiệu đã bị gián đoạn.

Cất điện thoại đi, Âu Thanh quay đầu lại, không có gì ngạc nhiên khi thấy xung quanh mình có rất nhiều người.

Ngay khi phát hiện ra hắn gọi được điện thoại, , không ít người ngay lập tức xum họp lại, ôm hi vọng nghe đáp lại từ đội cứu hộ.

Sau khi nghe được đối phương nói sẽ tới giải cứu, vẻ mặt căng thẳng của mọi người lập tức giãn ra, theo sau là niềm vui không thể kiềm chế.

"Tốt qua rồi bố ơi, chúng ta sắp được về nhà rồi."

"Mẹ ơi cố lên, mẹ sẽ được đưa vào bệnh viện sớm thôi!"

"Sau khi về nhà tôi nhất định sẽ tắm rửa sạch sẽ, cảm giác bụi bặm đầy người thật khó chịu."

"Này, đừng động vào tay tôi, lúc nãy tôi bê đá bị thương."

. . .

Mọi người bắt đầu nói chuyện rôm rả, cùng với niềm hy vọng tràn trề, bầu không khí vốn u ám đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Thay đổi rõ rệt nhất là số lượng thức đồ ăn vặt xung quanh Tinh Tinh tăng lên.

Ở đây không có ai ngốc, tất nhiên họ biết rằng mình có thể an toàn đứng ở đây và không có một ai phải bỏ mạng, tất cả nhờ vào sự giúp đỡ của nhóm Tinh Tinh.

Khí thế mấy người đàn ông quá mạnh, trong đó lại có một người lạnh lùng nhìn không dễ chọc nên nhiều người không đủ can đảm đến gần nói cảm ơn, nên chỉ đơn giản thay đổi mục tiêu và tặng hết 'quà cảm ơn' cho Tinh Tinh có vẻ dễ gần.

Có người cảm ơn bằng lời nói, có người tặng đồ ăn thức uống, có người tặng trang sức đắt tiền trên người, thậm chí còn có người lấy điện thoại di động để chuyển tiền trực tiếp cho Tinh Tinh.

Tất cả những người này đều bị Tinh Tinh từ chối, cô chỉ nhận lời cảm ơn bằng lời nói và một số ít thức ăn nhẹ.

Cứu người vốn là một trách nhiệm, và không nên đòi hỏi phải được báo đáp.

Nếu không phải Tinh Tinh đang đói, mà cô lại không muốn ăn bánh mì cứng ngắc mà Uông Thụ Thực mang theo, cô sẽ không bao giờ nhận thức ăn của người khác.

"Hô, mệt quá!" Sau khi băng bó cho tất cả những người bị thương, Uông Thụ Thực người đầy mồ hôi ngồi xuống bên cạnh Tinh Tinh, mệt mỏi đến mức không thể duỗi thẳng lưng.

"Cho cậu." Tinh Tinh đưa cho hắn một gói que cay.

"Cảm ơn chị." Uông Thụ Thực bỗng cảm động, không ngờ mới quen được hai ngày mà Tinh Tinh đã biết hắn thích ăn que cay.

Thực ra Tinh Tinh không biết gì cả, chỉ là mèo mù gặp cá rán: ". . ."

Hai người ngồi cạnh nhau chia sẻ đồ ăn vặt, tận hưởng làn gió nhẹ từ trên núi thổi vào, mặc kệ đôi má xám xịt và mái tóc bù xù.

"Hơi lạnh." Uông Thụ Thực xoa đôi tay run rẩy.

Trên người hắn chỉ còn lại một chiếc áo len màu be, chiếc áo khoác lông đã bị hắn tặng đi hồi nãy rồi. Bây giờ đã là cuối năm, tuy thành phố G ở phía Nam nhưng thời tiết vẫn lạnh.

"Tôi cũng lạnh." Không biết Cố Lan đã ngồi xuống bên cạnh Tinh Tinh từ lúc nào, bàn tay to đã đông cứng vì lạnh.

Một đôi bàn tay nhỏ ấm áp vươn ra nắm lấy đôi bàn tay lạnh giá của Cố Lan.

Cố Lan cau mày muốn giải thoát khỏi bàn tay nhỏ này: "Tay em lạnh, chị đừng để bản thân bị lạnh."

"Không sao, Tinh Tinh sẽ giúp em sưởi ấm."

Cô hà hơi vào lòng bàn tay mình rồi cọ xát vào bàn tay Cố Lan như thể đang đánh lửa, một lát sau bàn tay to lớn của hắn thực sự ấm lên.

"Được rồi." Đè tay Tinh Tinh lại, Cố Lan rút tay mình về, trong lúc vô thức cúi đầu nhìn liếc qua, đồng tử hắn co lại.

Hắn bất ngờ nắm lấy hai tay Tinh Tinh, bên trên len luốc đầy bụi bẩn và máu, mười ngón tay không có ngón nào tốt cả.

Đây là những vết thương khi nãy cô chuyển đá cứu người để lại, không chỉ Tinh Tinh, mà cả Cố Lan và bọn Âu Thanh cũng bị thương, tuy nhiên tay Tinh Tinh trắng nõn mịn màng, khiến những vết thương này trở nên đáng sợ hơn.

Nó khiến người ta chỉ nhìn vào thôi cũng cảm thấy khó chịu.

"Có còn nước khoáng và nước khử trùng không?"

"Còn một ít."

Uông Thụ Thực cũng nhìn thấy bàn tay của Tinh Tinh, vừa trách mình bất cẩn vừa nhanh chóng lấy từ trong túi ra một chai nước khoáng chưa mở và mấy gói bông gòn chứa cồn.

Ban đầu Uông Thụ Thực vốn định dùng những miếng bông này để lau bông tai, nhưng bây giờ chúng lại có đất dụng võ khác.

Hắn không mang theo nhiều, hơn nữa cũng có người mang theo một ít thuốc sát trùng dự phòng, nên hắn không lấy chúng ra.

Bây giờ đúng lúc lấy ra cho Tinh Tinh dùng.

"Có thể sử dụng cho người không?"

"Có thể, tất cả đều là cồn y tế, con người có thể dùng."

Hắn lấy hai tờ giấy sạch, đổ nước lên và dùng nó để lau tay cho Tinh Tinh, đặc biệt là ở vết thương không được để lại bụi bẩn, nếu không sẽ dễ bị nhiễm trùng.

"Đau quá..." Tinh Tinh không phải là người có thể chịu đựng được đau đớn.

Vừa rồi tay cô đau đến tê dại nên không có cảm giác gì nhiều, bây giờ bị người khác nắm tay, vết thương lại bị chạm vào, dù Cố Lan đã rất cẩn thận và dịu dàng, nhưng Tinh Tinh vẫn rưng rưng nước mắt.

Đặc biệt là sau khi dùng bông tẩm cồn, sự kích thích. . . khiến Tinh Tinh đau đớn bật khóc. 

Cô khóc lớn, vùng vẫy muốn rút tay ra nhưng bị giữ chặt không rút lại được, cuối cùng chỉ có thể thút thít chịu đau cho đến khi được dán băng cầm máu.

"Đừng khóc nữa." Cố Lan bất lực dùng khăn giấy sạch còn lại lau nước mắt cho cô.

"Chị. . . hức, chị muốn gặp chú." Dường như nhớ lại ký ức năm ba tuổi, Tinh Tinh chịu nhiều oan ức chỉ muốn tìm Phó Hành.

Có thể nhào vào lòng anh để được an ủi.

Muốn được ôm, hôn và nâng lên cao mới ngừng khóc.

Nhưng bây giờ cô khó chịu quá.

Cố Lan xoa đầu Tinh Tinh khiến mái tóc dài rối bù của cô càng trở nên lộn xộn hơn, hắn thất thần nhìn con đường dẫn xuống núi, nói thầm chỉ mình hắn nghe thấy: "Không biết có còn cơ hội gặp lại nữa không."

Chừng nào họ chưa được di chuyển đến nơi an toàn tuyệt đối thì nguy hiểm vẫn luôn tồn tại.

Hắn sợ rằng vận may của bọn họ quá kém, không thể sống sót để về nhà.

Một cảm giác ấm áp bất ngờ quấn quanh cổ họng Cố Lan, hắn vô thức quay đầu và thấy rằng đôi mắt Tinh Tinh vẫn còn ướt, chóp mũi đỏ bừng, và đôi tay bị băng bó của cô đang vụng về quấn khăn quàng cổ cho mình.

Uông Thụ Thực lôi kéo Âu Thanh ló đầu ra từ phía sau Tinh Tinh, có thể thấy trên cổ cả hai đều có một chiếc khăn len màu hồng phấn.

Vừa nhìn đã biết là cùng một cái khăn.

Bây giờ chiếc khăn này đã quấn quanh cổ ba người, và phần cuối của nó cũng nằm ở cổ hắn.

Trong số họ, chỉ có Tinh Tinh quấn khăn thật dày còn đội cả lên đầu.  Ban đầu cô không muốn đội đâu, chủ yếu là do Cố Lan sợ cô bị lạnh nên đành phải đeo.

Và giờ đây, chiếc khăn quàng cổ này thực sự đã trở thành sợi dây kết nối hơi ấm giữa họ, ngay cả Cố Lan cũng phải cảm thán trước sự kỳ diệu của số phận.

Hắn không từ chối lòng tốt của Thanh Thanh, nhưng cũng lo lắng chiếc khăn không đủ dài.

Cố Lan ngồi hơi nghiêng về phía Tinh Tinh, dựa gần cô hơn và cúi đầu xuống, tiện thể bao bọc cho cô.

Chiếc khăn len mềm mại ấm áp mang theo nhiệt độ cơ thể Tinh Tinh xen lẫn mùi hương hoa quả nhẹ nhàng, đây là mùi sữa tắm Tinh Tinh yêu thích.

Mùi hương rất dễ chịu và  thư thái, khiến cho tâm trạng đang căng thẳng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Thời gian trôi đi từng phút, bầu trời vốn tối dần trở nên đen hơn khi về khuya.

Gió lạnh thổi qua màn đêm, khiến mọi người không khỏi rùng mình, có thể nghe thấy tiếng nức nở trầm thấp, cũng có người không nhịn được bật khóc.

Không thể tiếp tục như vậy được.

Cố Lan biết điều này, hắn đứng dậy cử động cơ bắp bị căng cứng rồi đi về phía chủ trì.

"Chúng tôi cần phải vào chùa lấy đồ, dù không có gì thì ít nhất cũng phải lấy một ít chăn mền hoặc rèm cửa để chống lạnh, nếu không mọi người ở đây sẽ không thể chịu được."

"Nhưng dư chấn vẫn chưa hết."

Chủ trì chưa kịp nói gì thì một tiểu hòa thượng ngồi bên cạnh yếu ớt lên tiếng.

Trông cậu ta còn rất trẻ và chưa có nhiều kinh nghiệm, bây giờ lại bị động đất này làm cho sợ hãi tột độ và đã mất hết dũng khí.

Dù chân tay có bị đông cứng cũng không dám bước chân vào chùa.

Dư chấn có thể kéo dài vài ngày, nếu như lại xuất hiện một đợt dư chấn sau khi bọn họ đi vào chùa, làm sập các phòng. . .

Sắc mặt tiểu hòa thượng tái nhợt, toàn thân run rẩy, không biết vì lạnh hay là sợ.

---------------Hết Chương 120-----------------

04/11/2023


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui