[edit] Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi...

Editor: DiiHy

-----------------o0o----------------

Phó Ti Cẩn lái xe đưa Ngư Du về nhà, phát hiện sắc mặt cô ấy không tốt lắm, không khỏi quan tâm: "Em sao thế?"

Ngư Du cúi đầu, hai tay nắm chặt dây an toàn.

Im lặng một lúc, cô ấy thấp giọng nói: "Có phải mẹ anh không thích em không?"

Đây là một lời hỏi thăm rất uyển chuyển.

Thực ra từ sắc mặt và thái độ quay người bỏ đi của Tinh Tinh, mọi người đều có thể nhận ra cô có ý kiến với Ngư Du.

Ngư Du không phải một cô nàng ngốc bạch ngọt nên cô ấy sẽ không vì mình có mối quan hệ tốt với Tinh Tinh khi còn bé mà ngây thơ cho rằng Tinh Tinh lớn lên cũng sẽ chấp nhận việc cô ấy và Phó Ti Cẩn ở bên nhau.

Dù sao cô cũng là phó phu nhân cao cao tại thượng, trước đây đã từng gây ra bóng ma tâm lý cho Phó Ti Cẩn, thì sao có thể dễ tiếp cận như vậy?

Ngư Du không khỏi nhớ đến tiểu Tinh Tinh ấm áp hoạt bát ngày xưa, bỗng cảm thấy rất nhớ cô bé ấy.

"Em đừng lo lắng quá, về nhà anh sẽ nói chuyện với bà ấy. Em yên tâm đi, dù cho thái độ của người khác thế nào, đời này anh chỉ chấp nhận một mình em là vợ."

Bàn tay đang rảnh của Phó Ti Cẩn nắm chặt lấy đôi tay nhỏ bé lạnh như băng của Ngư Du, tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy.

"Dạ." Ngư Du cười nhẹ và cũng nắm chặt tay Phó Ti Cẩn.

Ở một nơi khác, Phó Hành cũng nhận ra tâm trạng không ổn của Tinh Tinh, ngay sau khi các con rời đi, anh lập tức theo cô vào phòng.

Căn phòng tối om không bật đèn, trên giường có một bóng người nhô lên.

Biết cô nhất định chưa ngủ, Phó Hành đi tới đặt tay lên vai cô.

Tinh Tinh cựa người càng vùi sâu mình vào chăn.

"Sao đột nhiên lại không vui rồi." Phó Hành hỏi bằng giọng trầm ấm.

"Không có gì." Giọng nói buồn rầu phát ra từ trong chăn.

"Không có việc gì mà em lại cáu kỉnh thế này?"

Trong mắt hiện lên ý cười, Phó Hành duỗi tay ra ôm 'con sâu róm' trước mặt vào lòng, bao gồm cả người lẫn chăn.

Được ôm chặt trong vòng tay ấm áp vững vàng, Tinh Tinh cố nhẫn nhịn nhưng vẫn không thể kìm nén được tiếng nghẹn ngào.

"Có phải em lại làm hỏng việc rồi không?" Cô bứt rứt nói.

Không phải giận con trai mà là giận chính bản thân mình.

"Sao em lại nói thế?" Phó Hành thực sự không hiểu cô gái nhỏ này đang nghĩ gì trong đầu nữa.

"Ừ thì. . . chỉ là. . ." Sau khi suy nghĩ Tinh Tinh nói cho Phó Hành chuyện mình nghe được hôm nay, cùng với suy đoán của bản thân.

". . ." Phó Hành trầm mặc một lát rồi nói: "Bác sĩ đã nói việc khôi phục trí nhớ có thể làm em cảm thấy rối loạn về không gian thời gian, những lúc thế này thường không thể kiểm soát được suy nghĩ và tâm trạng của chính mình nên cảm xúc của em mới bị dao động mạnh. . . ưm."

Tinh Tinh đột nhiên ngẩng đầu lên chặn miệng Phó Hành.

Sao tự nhiên nhiệt tình vậy?

Mặc kệ lý do là gì, Phó Hành ngay lập tức chuyển từ thế bị động thành chủ động, hung hăng chiếm hơi thở của Tinh Tinh, bắt nạt đến khi cô bật khóc mới có lòng tốt buông cô ra.

"Anh xấu xa!" Tinh Tinh mềm mại đấm vào ngực Phó Hành, không có sức lực gì cả: "Mắng em mà còn không chịu nói thẳng, vòng vo như vậy làm gì. Anh tưởng là em không hiểu chắc. Hừ!"

Cô tức giận càu nhàu.

Phó Hành bất đắc dĩ: "Anh nói uyển chuyển mà em còn tức thành thế này, nếu anh nói thẳng thì em định tức thành cá nóc nhỉ?"

"Còn mơ, em không mập như cá nóc đâu!" Trọng điểm chú ý của phụ nữ luôn rất kỳ lạ.

Tuy nhiên sau khi được Phó Hành khai sáng, Tinh Tinh cuối cùng cũng lấy lại lý trí.

Cô thầm cảm thấy may mắn vì vừa nãy không nói gì bậy bạ, nếu không con trai lại nổi giận với mình. Tinh Tinh cũng cảm thấy áy náy với Ngư Du vì đã để lại ấn tượng xấu cho cô gái ấy.

"Anh thấy em có cần đi xin lỗi người ta không?"

Suy cho cùng tùy tiện nghi ngờ người khác là một hành vi quá đáng, nếu Tinh Tinh ở vị trí của Ngư Du có lẽ cô cũng nổi giận ngay tại chỗ, sao có thể chịu được.

"Không cần thiết, làm vậy càng có vẻ như em cố ý." Phó Hành lý trí bác bỏ đề nghị của Tinh Tinh.

Vừa nãy sắc mặt cô không tốt còn nói dối là thân thể không khỏe. Nếu đi xin lỗi người ta thì càng chứng minh cô đang nghi ngờ người ta chuyện gì đó.

Đây chẳng khác nào sỉ nhục tát vào mặt con gái người ta. Nếu thực sự làm vậy thì e rằng quan hệ giữa cô và con trai càng tồi tệ hơn.

"Hơn nữa đừng quên trong bụng người ta còn đang mang thai cháu của em. Em muốn vì cái nghi ngờ vô căn cứ này mà chọc cho người ta nổi giận nguy hiểm đến tính mang. . . "

Phó Hành không nói rõ hậu quả nhưng Tinh Tinh cũng tự đoán ra.

Cô mơ hồ nhớ lại cảm giác hoảng sợ khi mình còn là tiểu Tinh Tinh bị con trai lớn giận dữ bỏ rơi, không khỏi rùng mình co người lại không nói lời nào.

Thấy vợ bị mình hù dọa, Phó Hành vội vàng ôm cô vào lòng dỗ dành, trong lòng thầm oán trách bản thân.

Tinh Tinh bây giờ củng chỉ mới trưởng thành, tâm lý không quá chín chắn, có một số việc cô chưa thể cân nhắc kỹ lưỡng, sao anh có thể quá khắt khe với cô.

Phải mất một lúc Phó Hành mới dỗ được vợ, nhưng Tinh Tinh vẫn ỉu xìu.

Cô nhún vai, thấp giọng thừa nhận lỗi lầm của mình: "Xin lỗi, em sẽ nghĩ cách đền bù cho chị Ngư Du."

Cô vô thức dùng xưng hô trước kia.

Nhưng theo tuổi tâm lý hiện tại của Tinh Tinh, Ngư Du hai mươi mấy tuổi đúng là vẫn lớn hơn cô vài tuổi.

Hai người chăm chú nhìn nhau, không để ý đến một bóng người xuất hiện ngoài bên ngoài đang chuẩn bị gõ cửa.

Nhưng cuối cùng không có tiếng gõ cửa nào vang lên, bóng người lặng lẽ rời đi.

***

Ngư Du vừa mới tan làm liền đeo túi xách bước vào một tiệm cá nướng.

Cô ấy tìm đến khu vực bàn đặt sẵn và thấy một bóng người mảnh mai xinh đẹp đang ngồi đó.

Bước chân hơi ngừng lại, Ngư Du ép mình phải nở nụ cười tươi và đi đến gần đối phương: "Bác gái?"

Người nọ đang cúi đầu lập tức ngẩng lên, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.

Là Tinh Tinh.

Vừa nhìn thấy Ngư Du đến, Tinh Tinh lập tức cười rất tươi tắn như khi còn bé: "Chị Ngư Du. . . à không, Ngư tiểu thư đến rồi à, mau ngồi xuống đi, cháu muốn ăn gì thì tự chọn nhé."

Ngày xưa gọi thuận miệng quá nên bây giờ cô suýt làm loạn vai vế.

Tuy nhiên lần lỡ miệng này của Tinh Tinh khiến Ngư Du đang khẩn trương đã thả lỏng hơn, nụ cười trên môi cũng chân thành hơn và ngồi xuống trước mặt Tinh Tinh.

Sau đó một cuốn menu đã mở sẵn được đẩy đến trước mặt Ngư Du.

"Cháu thích ăn vị cá nướng nào?"

"Không quá cay là được ạ."

"OK." Tinh Tinh gọi phụ vụ lên ghi món, ngoài cá nướng ra cô còn chọn thêm rất nhiều món ăn kèm, cho đến khi Ngư Du nói 'Nhiều lắm rồi bác ơi, chúng ta ăn không hết đâu' cô mới dừng lại.

Người phục vụ cầm thực đơn rời đi, ở ghế dài chỉ còn lại Tinh Tinh và Ngư Du.

Ngư Du cảm thấy không được tự nhiên, bây giờ cô ấy không biết phải đối mặt với Tinh Tinh thế nào.

Tinh Tinh ngược lại rất thoải mái, đầu tiên cô hỏi thăm Ngư Du mấy câu, sau đó đưa cho cô ấy mấy cái túi mình mang theo.

"Phụ nữ mang thai vất vả lắm nên uống thêm thuốc bồi bổ thân thể nhé." Những túi cô đưa đều là thuốc bổ cao cấp rất tốt cho phụ nữ.

"Cái này. . . cháu không thể. . ." Cô ấy muốn từ chối lại bị Tinh Tinh nắm lấy tay.

Ngư Du cảm thấy cổ hay hơi lạnh và trên đó xuất hiện một chiếc vòng tay ngọc bích xanh hoàng gia giá trị liên thành.

Lần này thì Ngư Du thật sự bị dọa sợ.

Cô ấy vội vàng ngồi thẳng lưng muốn tháo chiếc vòng ra trả lại cho Tinh Tinh, nhưng bị cô ngăn lại.

"Cái này quá quý giá, cháu không thể nhận đâu!"

"Cháu cứ cầm đi. Đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Phó chỉ truyền cho con dâu trưởng. Năm đó bà nội của A Cẩn đưa cho bác, bây giờ bác để lại cho con."

Câu này không khác việc đích thân thừa nhận địa vị của Ngư Du ở Phó gia.

Bây giờ địa vị của Tinh Tinh ở nhà còn lớn hơn cả Phó Hành, cô đã thừa nhận thân phận của Ngư Du thì toàn bộ nhà họ Phó không ai dám có ý kiến.

Ngư Du không ngốc nên tất nhiên hiểu được dụng ý của cô, trong lòng không khỏi cảm động, lại có chút xấu hổ.

Chắc hẳn trước đây là cô ấy quá nhạy cảm, bác gái thích cô ấy như vậy sao có thể cố tình bày ra vẻ mặt không tốt làm khó cô ấy chứ.

Lúc này Ngư Du đã tin rằng hôm ấy Tinh Tinh thật sự không khỏe nên mới sắc mặt mới không tốt, càng cảm thấy áy náy vì đã hiểu lầm cô.

Vì thế trong bữa ăn cô áy không khỏi chăm sóc Tinh Tinh nhiều hơn.

Ngư Du cẩn thận gỡ xương cá, bóc vỏ tôm, thậm chí khi rót đồ uống cho Tinh Tinh còn muốn đưa đến tận tay cô luôn.

Người không biết còn tưởng cô ấy đang chăm sóc một đứa bé chưa biết cách tự ăn cơm.

Tinh Tinh rất thỏa mãn với bữa cơm này.

Không chỉ thành công xin lỗi Ngư Du, còn làm cho cô ấy 'tha thứ' cho mình.

Ánh mắt cô vô tình liếc qua cái bụng phẳng lì của Ngư Du.

Tinh Tinh bỗng cảm thấy có chút mong chờ.

Mặc dù cô cảm thấy hơi kì cục khi mình lên chức bà nội ở tuổi mười chín, nhưng có ai không mong chờ sự xuất hiện của một sinh mệnh mới chứ.

Vừa hay một đống đồ chơi của cô trước kia vẫn còn ở nhà, bây giờ có thể giữ lại cho cháu trai hoặc cháu gái tương lai chơi.

Tinh Tinh hùng hồn đưa ra quyết định.

"Bụng của cháu không thể kéo dài được, càng nhiều tháng mặc váy cưới sẽ không đẹp nên phải chuẩn bị hôn lễ sớm một chút. Váy cưới thì cháu với A Cẩn tự đi chọn, còn địa điểm kết hôn hai đứa muốn tổ chức ở đâu bác sẽ cho người sắp xếp, muốn tổ chức ở biệt thự, lâu đài, hoặc có thể thử một nơi nào đó mới mẻ hơn. . ."

Ngư Du không biết tại sao chủ đề lại chuyển sang chuẩn bị cho đám cưới, cô ấy đờ đẫn nhìn cái miệng nhỏ của Tinh Tinh đang không ngừng lảm nhảm, cả người hoàn toàn chết lặng.

Mấu chốt là người này đang lảm nhảm nhưng không quên ăn uống.

Ngư Du gắp một miếng cá bỏ vào bát người nào đó đang chuyên nhai đồ ăn.

Trong thoáng chốc Ngư Du cảm thấy người ngồi trước mặt mình không phải là một người phụ nữ thành thục ưu nhã, mà là một đứa bé hoạt bát đáng yêu.

Hóa ra dù cho Tinh Tinh có lớn lên thì vẫn chưa hề thay đổi sao?

Một bữa ăn cả chủ và khách đều vui vẻ.

Sự thật chứng minh Tinh Tinh lại một lần nữa đánh giá cao dạ dày chính mình , cô gọi quá nhiều món.

Trước mặt hai người bày mấy đĩa thức ăn, nhưng cuối cùng chỉ có ba bốn món được chạm đũa, còn rất nhiều món chưa hề động đến.

Thật lãng phí.

Ngư Du thầm nghĩ.

Nếu đi ăn cùng bạn bè, cô ấy nhất định sẽ chọn đóng gói mang về, nhưng ở trước mặt Tinh Tinh cô ấy lại có chút do dự.

Người giàu có lẽ không đóng gói đồ ăn thừa mang về. . . đâu nhỉ.

"Phục vụ, gói những thứ này lại giúp chúng tôi." Tinh Tinh lên tiếng gọi người.

Ngư Du: ". . ."

Nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của Ngư Du, Tinh Tinh không nhịn được cười.

"Cháu cho rằng người có tiền sẽ không chọn đóng gói đồ ăn thừa hả? Lãng phí đồ ăn là không nên nha."

Hơn nữa tiền tiêu vặt bây giờ cô có là nhờ vào khóc lóc om sòm ép buộc bố mẹ cho.

Hai người đó mặc dù thỏa hiệp nhưng thực ra cho cô không nhiều tiền lắm, mà cô còn phải chia một nửa cho em trai nữa.

Vì thế dù gia đình có vẻ khá giả, nhưng Tinh Tinh vẫn phải tiêu tiền một cách cẩn thận.

"Vừa hay mang về ăn khuya."

Sau khi nhận lấy thức ăn đã được nhân viên phục vụ đóng gói, Tinh Tinh lắc lắc chìa khóa xe: "Đi thôi, bác đưa cháu về."

"Dạ, cháu cảm ơn bác."

Sau khi Ngư Du hoàn hồn cũng nhận ra suy nghĩ mình hạn hẹp, cô ấy xấu hổ đỏ mặt vội vàng đi theo sau Tinh Tinh

Hai người lần lượt bước ra khỏi tiệm cá nướng mà không để ý ở ghế dài chếch chéo hàng đối diện một tờ báo từ từ trượt xuống, lộ ra khuôn mặt lén lút của Phó Ti Thận.

"Em là ăn trộm sao?" Phó Ti Cẩn bất đắc dĩ nhìn em trai ở đối diện.

--------------Hết Chương 134----------------

13/11/2023


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui