[edit] Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi...

Editor: DiiHy

---------------------o0o-------------------

Mọi người đều hiểu lý do Tinh Tinh lì xì cho An Nhiên nhiều tiền như vậy là để trợ cấp cho cô đi du học.

Số tiền này là phí sinh hoạt của cô ấy.

Ngoài Phó Ti Thận thì không ai biết rằng An Nhiên đã thừa kế một phần tài sản khổng lồ từ anh trai.

Trong suy nghĩ của Tinh Tinh, An Nhiên vẫn là một cô bé không có thu nhập phải phụ thuộc vào trưởng bối duy nhất đã nuôi dưỡng mình từ nhỏ, vì vậy việc cô cho con gái mình thêm phí sinh hoạt là điều hiển nhiên.

Mọi người đều vui vẻ nhận bao lì xì mà không hề thắc mắc về giá trị không đồng đều.

Đây là tấm lòng của Tinh Tinh nên không ai dám nói cô làm không đúng.

Tuy nhiên khi Ngư Du vẫn bị sốc khi nhận được chuyển khoản bất ngờ của Phó Ti Cẩn.

Cô ấy lập tức nhắn tin lại.

【 Tiểu Ngư Ngư: Sao bỗng nhiên lại cho em nhiều tiền thế? 】 làm cô ấy tưởng Phó Ti Cẩn đã làm gì xấu sau lưng mình.

【 A Cẩn: Tiền mừng tuổi mẹ anh cho em. 】

【 Tiểu Ngư Ngư: Nhiều quá, em không thể nhận được. 】

【 A Cẩn: Cứ cầm đi, tất cả mọi người đều có. 】

【 A Cẩn: Em mà không lấy sẽ làm mẹ buồn. 】

【 A Cẩn: Anh cũng sẽ không vui. 】

【 A Cẩn: Em nỡ sao? 】

【 Tiểu Ngư Ngư: . . . 】

【 Tiểu Ngư : Được rồi, anh nói thuyết phục như thế rồi em còn từ chối được sao? 】

Cô ấy ngầm đồng ý nhận tiền.

【 Tiểu Ngư Ngư: Anh giúp em cảm ơn bác gái nhé. 】

【 Tiểu Ngư Ngư: Anh thấy em có nên mua quà cho bác gái không? Mấy hôm trước mẹ anh đã cho em rất nhiều đồ, em không thể cứ nhận như vậy được.】

Cô ấy không phải là người thích nợ ân tình người khác, mỗi khi nhận được thứ gì tốt đều nghĩ cách đền đáp lại.

【 A Cẩn: Em tặng mình cho mẹ anh làm con dâu là món quà tốt nhất rồi. 】

Ngư Du không trả lời, em họ ngồi đối diện nghi hoặc nhìn cô ấy: "Chị, sao mặt chị đỏ thế? Có phải chị bị ốm rồi không?"

"Chị không sao, chắc nhiệt độ trong phòng hơi cao thôi." Cô ấy hoàn hồn, cười ngượng ngùng đáp lại em họ.

Mới không để ý một tí, Ngư Du lại bị ba tin nhắn liên tiếp hạ gục.

【 A Cẩn: Mùng hai Tết anh có thể đến nhà em thăm hỏi không? Chính thức ra mắt bố mẹ vợ tương lai. 】

【 A Cẩn: Nhẫn cưới của chúng ta anh đã nhờ người thiết kế xong rồi, em có muốn xem thử không? Hình ảnh đính kèm.jpg 】

【 A Cẩn: Mẹ anh bảo muốn mời bố mẹ em ra ngoài dùng bữa để hai gia đình cùng nhau bàn bạc về hôn sự của chúng ta. 】

【 A Cẩn: Qua Tết chúng ta đi đăng ký kết hôn đi, anh thông thể chờ được nữa rồi. 】

. . .

Người đàn ông này liên tục tung ra mấy quả bom hạng nặng khiến Ngư Du choáng váng.

Nhưng không thể phủ nhận, cùng với sự ngượng ngùng và hồi hộp không thể giải thích, trong lòng cô ấy càng tràn đầy vui vẻ và mong đợi.

Yêu nhau nhiều năm, cuối cùng cô ấy cũng sắp gả cho người mình yêu nhất.

Mẹ Ngư vừa cắt trái cây để chuẩn bị tiếp khách vừa nhìn biểu cảm của con gái, trong đầu cũng có suy đoán nhưng không nói ra.

Dù sao con gái nhất định sẽ phải nói chuyện rõ ràng với vợ chồng họ nên bà cứ việc chờ là được.

Quả nhiên khi mẹ Ngư quay lại phòng bếp chuẩn bị cơm tất niên, Ngư Du đi tới nũng nịu ôm lấy eo mẹ.

"Mẹ ~" giọng nói làm mẹ Ngư nổi cả da gà.

"Ôi chao~" Sắp sang năm mới nên tâm trạng mẹ Ngư Du rất tốt, không ngại trêu đùa con gái một chút: "Sao thế? Đột nhiên lại dính người thế này."

"Cái kia. . . Chính là. . ."

Câu từ đã lăn trên đầu lưỡi nhưng cô nàng lại xấu hổ không dám nói ra.

Mẹ Ngư rất kiên nhẫn không thúc giục con gái mà vẫn tiếp tục bình tĩnh nấu cơm, khiến Ngư Du hơi căng thẳng và buột miệng nói ra.

"Mùng hai Tết bạn trai con muốn đến nhà mình chào hỏi bố mẹ."

"Bụp." Con cua trên tay rơi xuống.

Mẹ Ngư không quan tâm đến con cua đang vùng vẫy trong ống thoát nước, nhanh chóng quay người lại nghiêm túc nhìn thẳng vào con gái: "Con đang nói bố của đứa bé trong bụng con à?"

"Mẹ!" Ngư Du chấn kinh: "Mẹ. . . Làm sao mẹ biết?"

Chuyện này cô ấy không dám nói với bố, còn phải giấu giếm để không bị phát hiện, nhưng không ngờ đã bị mẹ biết được.

"Con bé ngốc này, lần sau đừng trực tiếp ném que thử thai ra ngoài cửa sổ nghe chưa." Mẹ Ngư trợn mắt trước hành vi ngu ngốc của con gái.

Bên dưới cửa sổ phòng Ngư Du là nơi để rác, ở trên phòng vứt xuống chẳng khác nào ném vào thùng rác, nhưng cô ấy không ngờ tới sáng hôm đó xe rác vừa mới đi qua dọn dẹp, mẹ Ngư đi chợ về nhìn thấy hộp que thử thai nằm yên ổn ở đó thì cũng đoán được phần nào.

Dù sao mẹ Ngư cũng là người từng trải, mấy ngày sau đó cô ấy cẩn thận quan sát biểu hiện của con gái thì còn có gì không rõ nữa.

Khi đó cô ấy vừa giận vừa lo, sợ con gái mình bị tên cặn bã lừa gạt.

Nhưng chồng đã an ủi cô ấy chờ xem con gái định xử lý thế nào rồi bọn họ mới can thiệp để tránh làm cho con bé hoảng sợ rồi lại gặp chuyện không may.

May là bên nhà trai có ý định chính thức đến nhà thăm hỏi. Điều này chứng minh cậu ta không phải là người không chịu trách nhiệm.

Còn việc cậu ta có xứng với con gái hay không thì đến khi đó mẹ Ngư sẽ tự mình kiểm tra.

Sau khi quyết định xong, mẹ Ngư đồng ý: "Được thôi, con bảo cậu ấy tối mùng hai đến nhà mình ăn cơm."

Buổi trưa không được vì hôm ấy nhà họ Ngư phải về nhà ngoại, nên chỉ có thể để vị khách đặc biệt này đến vào buổi tối.

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Ngư Du vui vẻ chạy ra ngoài nhắn tin với Phó Ti Cẩn.

Nhìn con gái vốn dịu dàng điềm đạm bỗng trở nên hoạt bát như vậy, mẹ Ngư cũng biết áo bông nhỏ của mình thực sự rơi vào lưới tình rồi.

Cô ấy không thể làm gì khác ngoài việc lắc đầu bất lực và tiếp tục xử lý con cua của mình.

Sau khi Phó Ti Cẩn nhận được sự đồng ý của vị hôn thê, hắn nóng lòng muốn đến mùng hai ngay lập tức để đến gặp gia đình Ngư Du.

Tuy nhiên hiện tại vẫn phải thành thật ở nhà đón năm mới với gia đình.

Cố gia đã sớm nhận được tin và có sự chuẩn bị chu đáo.

Bà nội quản gia biết đại tiểu thư mình yêu quý sắp về nhà đón Tết nên hết sức phấn khởi chạy đi nấu một bàn đồ ăn ngon, khiến đầu bếp Cố gia không có đất dụng võ.

Cố Lan đã sớm đứng ở cổng đón người.

Thấy gia đình chị gái đến, hắn vội vàng đi tới và không có gì bất ngờ khi hắn bị một người phụ nữ kích động xoa đầu.

Sắc mặt Cố Lan trở nên đen xì và ngay lập tức giơ tay phản kích. Không ngờ hỗn đản Cố Tinh Tinh này đã sớm chuẩn bị sẵn và nhảy như con thỏ trốn ra sau lưng Phó Hành.

Thậm chí còn ló đầu ra làm mặt quỷ với hắn!

Cái đứa nhỏ này ba ngày không ăn đòn đã muốn lên mái nhà lật ngói.

Thấy hai chị em sắp lao vào đấm nhau, Phó Hành kịp thời đứng ra ngăn cản: "Cậu lại đây giúp chuyển đồ."

Cố Lan bị gọi tên chỉ có thể không cam tâm tình nguyện mà làm cu li, trong khi Tinh Tinh đã vui sướng nhảy nhót vào nhà tìm bà quản gia.

Xin ăn.

Khi Cố Lan và mọi người chuyển xong đồ đạc vào nhà thì thấy Tinh Tinh đang thoải mái ngồi trên sô pha bưng một ly dương chi cam lộ* uống đến ngon lành.

*杨枝甘露 - dương chi cam lộ: là món tráng miệng Hồng Kông có nguồn gốc từ các nhà hàng Quảng Đông ở Hồng Kông vào những năm 1980.

"Cho em một ngụm." Cố Lan không khách khí đi tới cướp lấy ly nước trên tay Tinh Tinh.

"Chỉ được uống một ngụm thôi đấy."

Tinh Tinh sợ em trai uống hết mình chẳng còn gì.

Cố Lan vốn chỉ muốn nhấp một ngụm cho đỡ khát thấy Tinh Tinh như vậy nên cố ý uống một ngụm lớn, khiến ly nước vốn chỉ còn một ít giờ đã thấy đáy. Sau đó trả cái ly rỗng cho Tinh Tinh.

"Cảm ơn chị gái yêu quý."

". . ." Tinh Tinh ôm bát ngây ngốc trợn mắt.

Nếu đổi thành cô bé Tinh Tinh lúc trước, e rằng bây giờ cô bé sẽ tủi thân khóc lớn, nhưng cô bé ấy giờ đã lớn, cho nên. . .

"Cố Tiểu Lan, em chết chắc rồi!"

Nỗi phẫn hận trong lòng Tinh Tinh càng ngày càng lớn, cô vơ cái gối và lao về phía Cố Lan, đập lên người hắn trút giận.

"Đủ rồi nhé, đừng tưởng em không dám đánh con gái."

Sau khi bị đập mấy cái, Cố Lan cũng nổi giận, hắn vừa tránh đòn tấn công của Tinh Tinh vừa khó khăn di chuyển đến ghế sô pha nhặt vũ khí là gối ôm lên chống trả.

Kết quả là cuộc hội ngộ tốt đẹp giữa hai chị em đã biến thành đại chiến gối ôm của hai đứa trẻ to xác.

Mấy người đàn ông Phó gia muốn lên ngăn cản cũng khó.

Cuối cùng vẫn là bà quản gia nghe thấy động tĩnh nên run rẩy đi từ phòng bếp ra, tức giận hét lên: "Ai còn gây chuyện thì lát nữa đừng ăn cơm."

Không được ăn cơm có vẻ là uy hiếp rất lớn, đặc biệt là cơm do bà quản gia làm lại càng có uy hiếp lớn hơn.

Mọi người đều không muốn mất đi cơ hội thưởng thức mỹ thực nên chỉ có thể lựa chọn ngừng chiến.

Lần sau sẽ tính sổ với chị/em!

Hừ!

Nếu ánh mắt có thể hóa thành vật thật, Phó Ti Cẩn nghĩ rằng chắc chắn mình sẽ nhìn thấy tia lửa điện lập lòe.

Hắn cũng cảm thấy rất bất lực. Rõ ràng khi mẹ còn bé, cậu hắn rất chiều chị gái, tại sao khi mẹ lớn lên, hai người này lại trở thành một đôi oan gia hoan hỉ thế này?

Mỗi lần gặp nhau không ầm ĩ đến gà bay chó sủa là không yên.

Nhưng khi tách nhau ra lại thấy nhớ người kia. Cặp chị em ruột này cũng thật khó hiểu.

Chơi thì chơi, đánh thì đánh, nhưng khi vào bàn ăn mọi người rất hòa thuận.

Gia đình họ Phó cùng với Cố Lan và bà quản gia ở nhà tổ Cố gia thì tổng cộng có sáu người.

Đu ít người nhưng không khí ấm áp náo nhiệt hơn trước kia rất nhiều, trong suốt bữa ăn bà quản gia vui không khép được miệng, người già nên khẩu vị tốt như xưa không ăn được quá nhiều đồ, chỉ thích gắp đồ ăn cho con cháu.

Bóc tôm cho đứa này, gắp thịt cho người kia, múc canh cho người khác, ai cũng có phần, ngay cả Phó Hành cũng bị bà ấy chăm sóc.

Tất cả đều là tấm lòng của bà cụ, anh không thể từ chối, lễ phép nói cảm ơn rồi yên lặng ăn bánh sầu riêng trong bát.

Một bữa cơm khiến tất cả mọi người đều vui vẻ, sau khi ăn xong lại di chuyển đến phòng khách nói chuyện phiếm và giải trí.

Chỉ có vài người không thể tạo được hai bàn mạt chược nên Phó Ti Thận lôi kéo mẹ và anh trai chơi đấu địa chủ, tiền cược mỗi ván là một tệ, tuy ít nhưng vui là chính.

Tinh Tinh chỉ biết cách chơi của ngày xưa, cách chơi bây giờ cô không theo kịp vì vậy Phó Ti Thận liền coi cô như người mới mà chỉ dạy.

Không biết có phải vậy mà Tinh Tinh dính vận may của tân thủ hay không, hôm nay cô vô cùng may mắn, không chỉ thường xuyên rút được lá bài tốt mà còn thắng liên tục mấy ván.

Chỉ trong một buổi tối chơi trò chơi với tiền cược một tệ một ván mà cô đã kiếm được gần một trăm tệ.

Tinh Tinh vui vẻ vung tiền đặt trà sữa.

Mời mọi người cùng uống!

Như vậy thì Phó Hành sẽ không thể mắng cô. Tinh Tinh tính toán trong lòng và bắt đầu hành động.

Cô bị hạn chế mỗi tuần chỉ được uống một cốc trà sữa. Tuy tuần này cô đã uống rồi nhưng sắp qua năm mới thì cũng phải có ngoại lệ chứ.

Cảm tạ trời đất vì sắp giao thừa mà vẫn có quán trà sữa còn mở cửa. Dưới sự ngầm cho phép của Phó Hành, Tinh Tinh hạnh phúc ôm cốc trà sữa chen vào giữa hai đứa con trai xem bọn họ chơi game PK.

---------------Hết Chương 136----------------

15/11/2023


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui