Editor: DiiHy
----------------------o0o-----------------------
Chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy chói lóa, chiếu rõ toàn bộ căn phòng đồng thời phơi bày một vở kịch hài hước.
Một thanh niên có vẻ ngoài hung dữ bị ba nam nữ trẻ tuổi vây quanh, đằng sau lưng cậu thanh niên đó là một cô gái yếu đuối với cái bụng bầu hơi nhô lên.
Người phụ nữ trung niên duy nhất trong phòng ngơ ngác nhìn cảnh tượng hỗn loạn này với đôi mắt đỏ hoe.
Cánh cửa phòng bất ngờ bị mở ra từ bên ngoài khiến mọi người bên trong sững sờ trong giây lát, biến thành một khung cảnh hài hước.
Nhưng Nguyên Viện Viện chứng kiến toàn bộ cảnh này lại không thể cười nổi, cơn giận đã chôn vùi lý trí khiến cô hét ầm lên.
"Tất cả dừng lại ngay!"
Mọi người trong phòng kinh hãi quay lại nhìn người ở cửa, Tinh Tinh đứng đăng sau thậm chí còn nhìn thấy cô gái đang chặn người khiếp sợ rụt cổ lại.
Có vẻ như đã nhận ra mình gặp rắc rối.
Không, nếu chỉ gặp rắc rối thì dễ giải quyết, nhưng chọc giận mẹ thì hậu quả nghiêm trọng hơn rất nhiều.
"Mẹ. . . Mẹ về rồi."
Cô gái nhỏ lập tức buông tay anh tư của mình ra, trong lòng tự cầu nhủ phải lo cho cái mạng nhỏ của mình trước, hấp tấp chạy đến bên cạnh Nguyên Viện Viện cẩn thận nắm lấy tay cô ấy.
Thấy mẹ dù tức giận nhưng không từ chối sự thân cận của mình, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô gái mới chú ý đến chị gái xinh đẹp đứng sau mẹ mình.
Cô gái chớp mắt tò mò nhìn người ta.
Tinh Tinh cũng nghịch ngợm nháy mắt lại và cười với cô bé, cô gái nhỏ sững sờ và cũng cười đáp lại, lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu.
"Lại đây đi, mẹ cháu đang tức giận đừng đứng gần cô ấy."
Tinh Tinh thấy cô bé đáng yêu nên tốt bụng giúp một lần.
"Chị. . . dì là dì Tinh ạ?"
Sau khi đến gần Tinh Tinh, cô gái nhỏ mất một lúc mới nhận ra thân phận của Tinh Tinh.
Vẻ ngoài của Tinh Tinh đương nhiên không có gì thay đổi, nhưng tâm hồn bên trong không giống trước kia nên khí chất cũng khác.
Trong mắt cô gái nhỏ thì người dì này không có khí thế mạnh mẽ như ngày trước nữa.
Nếu là Tinh Tinh ngày trước thì chỉ cần cô đi đến đâu cũng sẽ thu hút ánh nhìn tới đó, trở thành tâm điểm chú ý. Nhưng Tinh Tinh bây giờ không thể tạo được loại khí chất nữ vương như thế.
Tinh Tinh không có ý định can thiệp vào chuyện gia đình của bạn mình.
Vì thế cô kéo con gái nhỏ của Nguyên Viện Viện tránh ở cánh cửa, nhìn con khủng long bạo chúa mẹ đang phun lửa ở bên trong.
Vẻ ngoài của Nguyên Viện Viện là một đóa hoa sen trắng.
Nhưng mọi người trong phòng ký túc xá đều biết đừng ai dại dột đi chọc giận cô ấy.
Bởi vì tính tình người này không tốt lắm. Nguyên Viện Viện không phải người nóng nảy dễ cáu kỉnh, thực ra cô ấy rất bình tĩnh và không dễ nổi nóng.
Nhưng một khi đã tức giận thì hậu quả không phải người bình thường có thể gánh chịu được.
Giống như bây giờ, mấy người trẻ tuổi trong phòng đều bị cô ấy mắng không thể ngẩng đầu lên nổi, ngay cả ánh mắt của người phụ nữ trung niên ngơ ngác khi nhìn Nguyên Viện Viện lúc đầu cũng chuyển từ ngạc nhiên sang kinh hãi.
Rõ ràng là đã bị dọa sợ.
Ánh mắt Tinh Tinh lướt qua cô gái xa lạ đang được chàng trai cao lớn ôm chặt, cô thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cảm thấy áy náy khó tả.
Cô thật sự hiểu lầm người ta rồi, may mà có Phó Hành kịp thời giáo huấn nếu không cô đã phạm sai lầm.
Sau khi nhận được câu trả lời, Tinh Tinh muốn rời đi.
Nếu cô tiếp tục ở lại đây sẽ khó xử cho cả hai bên, tốt hơn là nên rút lui trước, cùng lắm là sau này mời Viện Viện ra ngoài ăn cơm để an ủi cô ấy.
Nghĩ vậy, Tinh Tinh lập tức vỗ vai cô gái nhỏ bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Nói với mẹ cháu là dì có việc phải đi trước nhé."
"Vâng ạ, tạm biệt dì Tinh." Mặc dù không muốn rời xa tấm bùa hộ thân này nhưng cô gái nhỏ cũng không muốn chuyện xấu trong nhà bị người ngoài nhìn thấy nên dứt khoát chào tạm biệt Tinh Tinh.
Sau khi trở về phòng riêng và đóng cửa cách ly với mọi ồn ào náo nhiệt của thế giới bên ngoài, tấm lưng căng thẳng của Tinh Tinh mới thả lỏng.
"Sao đi lâu vậy em?" Sau khi Tinh Tinh ngồi xuống Phó Hành mới nghiêng đầu hỏi cô.
"Em tình cờ gặp bạn cùng phòng đại học nên trò chuyện mấy câu."
Tinh Tinh giải thích qua loa, thái độ cũng lạnh nhạt.
Nhìn thấy cô như vậy Phó Hành khẽ cau mày nhưng đang ở trước mặt mọi người nên anh không thể nói gì, đành phải cúi đầu im lặng gắp thịt cho vợ.
Người này luôn như vậy, chỉ biết im lặng dùng hành động để lấy lòng cô mỗi khi làm cô tức giận, chứ chẳng biết nói lời dễ nghe để dỗ dành.
Tinh Tinh cong khóe môi sau đó lập tức hạ xuống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bữa ăn diễn ra rất suôn sẻ.
Lần đầu gặp nhau nên cả hai nhà có hơi khách sáo nhưng ít nhất cả hai bên đều đến với mục tiêu đảm bảo con cái mình được hạnh phúc. Vì vậy bầu không khí vẫn khá hòa thuận và đến cuối cuộc trò chuyện thì hầu như hôn sự của Phó Ti Cẩn và Ngư Du đã được định xong.
Thái độ của Tinh Tinh và mẹ Ngư đều giống nhau, dù có vội cũng không được làm qua loa lấy lệ.
Suy cho cùng đây là hôn lễ quan trọng nhất cuộc đời của đứa con đầu lòng/ duy nhất của bọn họ, phải nghiêm túc chuẩn bị, tuyệt đối không thể xem nhẹ.
Quan điểm đồng nhất khiến Tinh Tinh và mẹ Ngư rất dễ nói chuyện. Hai người còn kết bạn WeChat hẹn khi nào rảnh lại nói chuyện tiếp.
Việc chuẩn bị cho đám cưới cũng cần hai người trao đổi với nhau rất nhiều và tất nhiên không thể thiếu ý kiến của cô dâu chú rể.
Tinh Tinh không phải là người mẹ chỉ biết sắp xếp hết mọi thứ cho con cái rồi để chúng ngồi mát ăn bát vàng.
Nếu thật là như vậy thì Phó Ti Cẩn và Phó Ti Thận sẽ không bao giờ trở thành những thanh niên ưu tú xuất sắc như bây giờ, mà có lẽ sẽ biến thành hai thằng con trai cưng bám váy mẹ.
"Hóa đơn của phòng 602 cũng tính vào tên tôi."
Trước khi rời đi, Tinh Tinh đã đặc biệt nhắc nhở quản lý nhà hàng là cô thanh toán luôn cả phòng nhà Nguyên Viện Viện.
Nếu bọn họ đã gặp nhau ở địa bàn của cô thì việc cô mời gia đình cô ấy một bữa này là chuyện đương nhiên.
"Vâng thưa Cố tổng."
Quản lý khôn khéo làm theo yêu cầu, thậm chí còn sắp xếp người đưa một đĩa trái cây đến phòng 602, không dấu vết nhắc nhở rằng Cố tổng của bọn họ mời khách.
Bất kể khách có cảm kích hay không thì phần ân tình này đã hiện rõ ra ánh sáng.
Tuyệt đối không thể để ông chủ của họ làm việc tốt giấu tên.
Sau khi nhận đĩa trái cây Tinh Tinh đưa tới, cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của thông gia, Nguyên Viện VIện đỡ trán thở dài trong lòng, không khỏi cảm thấy mệt mỏi với cảnh tượng hỗn loạn này.
Dù trong lòng có mệt mỏi đến đâu, cô ấy vẫn buộc mình phải lịch sự nói lời cảm ơn: "Giúp tôi gửi lời cảm ơn Cố tổng."
"Vâng." Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, quản lý lui ra.
Sau khi nhân viên nhà hàng rời đi, Nguyên Viện Viện đột nhiên đứng dậy, gượng cười với người phụ nữ trung niên trông có vẻ còn yếu đuối hơn mình: "Xin lỗi chị thông gia, tôi cảm thấy trong người không được khỏe nên xin phép đi trước. Sự việc hôm nay là do đứa nhỏ nhà tôi có lỗi với chị và cháu, tôi ở đây nghiêm túc xin lỗi hai mẹ con."
"Không. . . không sao cả, bọn nhỏ không hiểu chuyện nên đùa giỡn bình thường thôi, chị thông gia không cần phải làm như vậy."
Người phụ nữ trung niên kinh sợ muốn đỡ Nguyên Viện Viện nhưng bị cô ấy nhẹ nhàng né tránh.
"Đã làm sai thì phải xin lỗi và chịu phạt dù bất kể lý do gì. Con tôi làm sai thì tôi không thể ngụy biện về lỗi lầm của nó được."
Cô ấy nói rất chính trực, ngược lại làm cho người ta không biết nên đáp lại thế nào.
Nguyên Viện Viện cầm túi xách lên, ánh mắt lạnh lùng liếc qua đứa con trai út rồi quay người rời đi.
"Chị thông gia đợi một chút!" Người phụ nữ trung niên vốn luôn dè dặt thấy Nguyên Viện Viện muốn đi, không biết lấy đâu ra dũng khí lớn tiếng gọi cô ấy lại. Đến khi Nguyên Viện Viện dừng lại, người nọ mới nhận ra mình đã làm gì, lập tức đỏ mặt lắp bắp.
"Thật ra. . . cũng không có gì. Tôi chỉ. . . chỉ muốn hỏi. . . về hôn sự của hai đứa bé. . ."
Âm thanh càng ngày càng nhỏ, người phụ nữ trung niên càng nói càng sợ.
Cô ấy vốn là một người nhút nhát, hôm nay đã dùng hết dũng khí cả đời vì đứa con gái duy nhất của mình.
Nguyên Viện Viện cũng không có ý định làm khó người ta.
Cô ấy phớt lờ con trai nhỏ đang liên tục nháy mắt với mình, nhã nhặn trả lời câu hỏi của thông gia: "Chúng ta đã có cả cháu rồi, tôi tính như thế này. Ra Tết để bọn nhỏ đi đăng ký kết hôn trước, đợi sinh đứa bé xong chúng ta sẽ tổ chức đám cưới cho bọn chúng."
Đây không phải là một lời hỏi thăm ý kiến, mà là một câu khẳng định.
Không cho phép người khác từ chối.
Nguyên Viện Viện không có thành kiến gì với con dâu tương lai, dù sao sau này vợ chồng cô ấy cũng không có ý định sống cùng các con.
Về già cô ấy còn muốn cùng chồng đi du lịch khắp nơi, nhìn ngắm non sông tươi đẹp của Tổ quốc. Đến khi không còn sức để đi nữa thì sẽ tìm một viện dưỡng lão để an hưởng tuổi già cùng các một nhóm ông lão bà lão.
Chẳng phải tốt hơn là đi theo làm phiền con cái khiến cho chúng nó khó chịu mà bản thân cũng chẳng yên lành?
Dù sao thì cô ấy vẫn cảm thấy cuộc sống an hưởng tuổi già vẫn dễ chịu hơn.
Tất nhiên đây chỉ là kế hoạch tương lai của Nguyên Viện Viện và chồng, không cần phải nói ra và cũng không ảnh hưởng tới thái độ của cô ấy.
Cô ấy không quá quan tâm đến việc con trai mình sẽ cưới một cô con dâu như thế nào, chỉ cần nhân phẩm tốt và con trai mình thích thì cô ấy sẽ vui vẻ tác thành cho bọn chúng.
Nhưng sự việc ngày hôm nay khiến cô ấy không vui nổi.
Chủ yếu là tức giận vì chính đứa con của mình, đồng thời cũng thất vọng vì hai đứa con trai không giải quyết chuyện riêng cho tốt, khiến mọi chuyện trở nên khó coi như vậy.
Vì vậy quá trình chuẩn bị hôn lễ cô ấy sẽ không động tay vào nữa, cũng không còn tích cực như lúc đầu.
Dù sao đây cũng là hôn sự của con trai cả và con dâu tương lai chứ không phải cô ấy thì cần gì phải tích cực như thế.
Mệt mỏi ôm việc vào người mà còn không được người ta cảm kích.
Nguyên Viện Viện cười lạnh trong lòng, lần này cô ấy thật sự rời đi, đồng thời còn đưa cả đứa con trai nhỏ đang gây sự và cô con gái nhỏ sợ anh trai sinh đôi bị mẹ trách phạt.
Buổi gặp mặt hôm nay cô ấy vốn không cho phép mấy đứa con còn lại đến, đặc biệt là đứa con trai nhỏ. Kết quả là hai đứa con này coi lời cô ấy như gió thoảng bên tai.
Xem ra cô ấy thực sự không quản nổi bọn chúng nữa rồi.
Về đến nhà, thấy sắc mặt mẹ không được tốt lắm, cô con gái nhỏ rụt rè gọi mẹ: "Mẹ ơi mẹ không sao chứ?"
Nguyên Viện Viện mệt mỏi nằm dài ra ghế sô pha, không đáp lại.
Cho đến khi thằng con út tức giận đi tới trước mặt cô ấy chỉ trích: "Mẹ, trước đó con đã nói với mẹ là đừng để anh cả lấy người phụ nữ đó còn gì. Sao mẹ còn đi gặp mặt người ta, còn đồng ý cho hai người đó đi đăng ký kết hôn? Con không đồng ý, người phụ nữ đó không được phép bước vào nhà chúng ta!"
Nguyên Viện Viện đột nhiên mở mắt ra lạnh lùng nhìn thẳng vào đứa con trai út.
"Anh là ai mà không cho phép? Cái nhà này chưa đến lượt anh làm chủ!"
Bị lời nói không chút lưu tình nào của mẹ vả mặt không thương tiếc, khuôn mặt đứa con trai út đỏ bừng tức giận hét lên: "Vậy anh cả cướp người phụ nữ của con thì sao? Sao mẹ không mắng anh ấy mà chỉ trách con. Mẹ quá thiên vị rồi đấy! Nếu người phụ nữ kia mà gả vào nhà chúng ta, con sẽ không bao giờ về. . ."
"Chát!" Một cái tát giòn giã đặt dấu chấm hết cho mọi thứ.
Nguyên Viện Viện tức đến mờ mắt, vô cùng thất vọng với đứa con trai này.
Cô ấy run rẩy cầm điện thoại lên và chuyển cho nó ba vạn tệ.
"Cầm lấy số tiền này rồi cút ngay cho khuất mắt tôi. Trước khi nhận thức được lỗi lầm thì đừng có bước chân vào cửa nhà này. Từ giờ trở đi vợ chồng tôi tuyệt đối không cho anh một xu nào nữa!"
"Mẹ!" Đứa con gái nhỏ nhìn cô ấy với ánh mắt kinh ngạc, nhưng Nguyên Viện Viện đã đứng dậy trở về phòng.
Nếu tiếp tục ở lại cái nơi bực mình đó nữa cô ấy sợ mình sẽ nhồi máu cơ tim.
"Hừ, đi thì đi."
Người trẻ tuổi nóng tính lại cứng đầu sao có thể chịu đựng được 'nhục nhã' này, ngay cả quần áo cũng không thèm lấy đã quay người bước ra khỏi nhà.
Tinh Tinh đang nằm trên sô pha trong văn phòng của Phó Hành chơi game thì bất ngờ nhận được một tin nhắn riêng.
【 Bánh trôi mè đen: Tao vừa đuổi thằng út đi rồi, nhưng vẫn không đành lòng nên đã cho nó ba vạn tệ. 】
【 Tinh Tinh là phú bà: Đừng buồn, sau này bọn nhỏ trưởng thành sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của mày. 】
【 Bánh trôi mè đen: Ài, mày có thấy tao rất thất bại trong việc giáo dục con cái không? Hết đứa này đến đứa khác, chả có đứa nào làm cho người ta yên lòng. 】
【 Tinh Tinh là phú bà: Đừng suy nghĩ nhiều. Bọn chúng chưa trưởng thành mà thôi. 】
【 Bánh trôi mè đen: Ừm. Thôi không nói đến mấy chuyện không vui này nữa. Tao hơi mệt nên đi nghỉ trước đây. 】
【 Tinh Tinh là phú bà: Ừ. 】
Một lúc sau, Nguyên Viện Viện không ngủ được, trong lòng vẫn còn bực bội đi ra ngoài nhận đồ ăn giao đến.
Món thịt xiên nướng mà cô ấy yêu thích và một ly trà thảo mộc có tác dụng thanh nhiệt.
Những thứ này là do ai đưa đến không cần nói cô ấy cũng biết, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười nhưng cũng rất cảm động.
Quả nhiên chị em tốt vẫn là người hiểu mình nhất.
---------------Hết Chương 139------------------
18/11/2023