[edit] Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi...

Editor: DiiHy

Số từ: 2887

----------------o0o----------------

Tranh thủ từng phút từng giây, cuối cùng khi nhóm người Phó Hành đến bệnh viện nơi mẹ Cố điều trị đã là tám giờ tối.

Trên đường đi, bạn của Cố Lan gọi điện lại báo là đã sắp xếp phòng bệnh cho mẹ Cố xong xuôi hết rồi.

Vì vậy khi vừa đến bệnh viện hai người lập tức dẫn Tinh Tinh lên phòng bệnh, tình cờ gặp được bạn của Cố Lan và ba Cố.

"Cảm ơn người anh em."

"Không có gì, ông vào gặp bác gái trước đi, tôi còn có việc phải đi trước đây." Văn Hạo vỗ vỗ bả vai Cố Lan an ủi, để lại không gian cho người một nhà bọn họ trò chuyện.

Trước khi rời đi, anh ta tò mò liếc nhìn bé gái trong ngực Phó Hành. Dáng vẻ quả thực rất giống Cố Lan, nhất là cặp mắt đào hoa trong veo đang nhìn khắp bốn phía kia.

Tinh Tinh nhận thấy có người đang nhìn mình thì nghiêng đầu nhỏ nở một nụ cười ngọt ngào làm Văn Hạo sững sờ, sau đó cũng cười đáp lại.

"Đây là đứa nhỏ nhà ông hả, dáng vẻ rất đáng yêu, cũng rất giống ông đó." Văn Hạo thuận miệng khen một câu, không đợi Cố Lan trả lời đã đi mất.

Đi vội như vậy ngoài việc không muốn quấy rầy gia đình người ta, mà anh ta thực sự có việc bận.

"Chú kia. . ." Tinh Tinh hơi khó hiểu nhìn chằm chằm vào bóng lưng Văn Hạo đang đi xa, "Hơi quen quen."

Hình như bé đã gặp ở đâu rồi thì phải?

Đáng tiếc, lực chú ý của Cố Lan và Phó Hành đều đặt trên người mẹ Cố ở trong phòng bệnh nên không ai trả lời câu hỏi của bé.

Thấy bọn họ đến, ba Cố vội vàng chào đón giống như người chết đuối bắt được cây cọc.

"Mấy đứa mau lại đây nhìn mẹ một chút. Từ lúc tỉnh lại đến giờ bà ấy đã như thế này, gọi mấy cũng không đáp."

Cố Lan né tránh bàn tay đang định túm lấy tay hắn, cũng không thèm nhìn vẻ mặt xa sầm xuống của đối phương. Hắn nhướng mày, không kiên nhẫn hỏi: "Bà ấy bị sao vậy? Sao tự nhiên lại té xỉu?"

Không phải là sảy thai thật chứ?

Tâm tình Cố Lan có chút phức tạp. Tuy rằng hắn đã từng độc ác nguyền rủa mẹ ruột sảy thai, nhưng bây giờ xảy thai thật thì lại thấy hơi khó chịu trong lòng.

Con người quả nhiên là một loại sinh vật đầy mâu thuẫn.

"Chưa từng mang thai thì lấy gì để xảy thai?"

Mẹ Cố ở trên giường bệnh trở mình, âm dương quái khí* nói một câu, vẻ mặt đầy phiền muộn.

*Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất. Nghĩa bóng là chỉ những người có lời lẽ, cử chỉ quái đản kì lạ, hoặc lời nói, thái độ không chân thành, làm người ta đoán không ra.

Hả?

Cố Lan và Phó Hành nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ nghi hoặc.

"Hai người có ý gì? Nói rõ ràng chút xem nào!"

Cố Lan ghét nhất là những người nói chuyện với mình mà nói nửa chừng nửa vời, hoặc nói qua loa đại khái không đúng trọng điểm.

Có chuyện thì nói rõ ràng thẳng thắn không tốt hơn sao?

Cứ nói vòng lòng cua nhiều khúc như vậy làm gì?

Cũng không phải lật hoa dây thừng.

"Mẹ con. . ." Cố Ngôn Dư nhỏ giọng ấp a ấp úng: "Không mang thai, bác sĩ nói bà ấy bị u xơ tử cung."

Khối u to đến mức làm cả phần bụng phồng lên, làm cho hai vợ chồng ông lầm tưởng là mang thai.

Cố Lan: ". . ."

Phó Hành: ". . ."

Tinh Tinh: "? ? ?"

Tinh Tinh mờ mịt không hiểu người lớn đang nói gì.

Sau một hồi im lặng. . .

"À ha ha!" Cố Lan bật cười ngay lập tức, rõ ràng là hắn đã lấy tay che môi rồi nhưng vẫn không nhịn được cười ra tiếng.

"Cố Lan!"

Mẹ Cố bị chọc tức, đang nằm trên giường lập tức ngồi dậy, cả người cáu kỉnh giống như một con sư tử cái: "Thái độ của mày như thế này à?"

"Thế tôi nên có thái độ gì mới đúng?"

Cố Lan vốn đang nhịn cười, sau khi bị mẹ Cố mắng thì đổi thành cười nhạo không chút che giấu: "Chính hai người không có đầu óc không biết đường đến bệnh viện kiểm tra, lại nhầm tưởng u xơ tử cung thành mang thai. Tự mình làm ra loại chuyện nhầm lẫn đáng xấu hổ này còn không cho người khác cười?"

"Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa. Cố Lan, mẹ con vừa mới nhập viện, bác sĩ nói mấy ngày nữa sẽ phải làm phẫu thuật cắt bỏ toàn bộ tử cung. Bây giờ bà ấy đang rất phiền lòng, con bớt chọc tức mẹ đi."

Cố Ngôn Dư ôn tồn dứng ra giải hòa. Đáng tiếc Cố Lan không cảm kích.

"Bà ấy có tinh thần mạnh mẽ vậy sao tôi có thể chọc giận được. Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây."

Mỗi giây mỗi phút đứng ở đây hắn đều cảm thấy mình sắp ngạt thở đến nơi. Với lại hắn cũng không muốn để Tinh Tinh thấy mình tức giận nên tốt nhất là tránh đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui