[edit] Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi...

Editor: DiiHy

Số từ: 2434

------------------o0o--------------

"Chú ơi, chú ơi. . ."

Tinh Tinh vừa ngủ dậy đã chạy đến gõ cửa phòng Phó Hành.

Bé vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ khủng long, đầu tóc thì chưa chải, trông rất luộm thuộm.

"Tinh Tinh không được chạy lung tung!"

Phó Ti Thận sợ Tinh Tinh đi lạc nên vội vàng chạy theo, ngay cả dép cũng chưa kịp mang.

May là khả năng tìm đường của Tinh Tinh rất tốt. Hôm qua mới nhìn thấy phòng Phó Hành một lần, hôm nay vẫn nhớ nên đi đường nào đến đó.

Hiệu quả cách âm của khách sạn này không tốt lắm, Tinh Tinh chỉ gõ vài cái lên cửa, Phó Hành đã nghe thấy tiếng động, đi ra mở cửa.


Cửa vừa mở ra, cô nhóc lập tức nhào đến ôm chân anh, đầu nhỏ ngẩng lên tủi thân lên án: "Sao hôm qua chú không ngủ cùng Tinh Tinh?"

Sáng nay thức dậy Tinh Tinh phát hiện người bên cạnh không phải Phó Hành thì rất sợ hãi.

Từ khi Tinh Tinh bị thu nhỏ đến giờ vẫn luôn ngủ chung với Phó Hành, có lần Phó Hành bận việc không về nhà, cả đêm hôm đó Tinh Tinh cứ ngồi trong phòng không chịu ngủ, ai dỗ cũng không được

Sau lần đó, dù Phó Hành có bận rộn bao nhiêu cũng cố gắng thu xếp về nhà với Tinh Tinh.

Lịch đi công tác nếu có thể đẩy được thì anh liền đẩy, cái nào không đẩy được thì cố gắng rút ngắn hành trình, có thể gói gọn trong một ngày để về nhà chăm sóc Tinh Tinh thì càng tốt.

Có thể tưởng tượng được sáng nay Tinh Tinh tỉnh dậy mà không thấy Phó Hành ngủ bên cạnh, lúc đó tâm trạng bé đã suy sụp đến mức nào.

Suýt chút nữa là bật khóc ngay tại chỗ.

Đúng lúc đó Phó Ti Thận nghe thấy tiếng động nên đi vào xem thử, còn chu đáo nhắc rằng Phó Hành đang ngủ ở phòng anh, mới xoa dịu được Tinh Tinh đang chuẩn bị khóc.

Sau đó cô nhóc này bất chấp sự ngăn cản của người lớn, chạy đi tìm Phó Hành.

"Xin lỗi bé con, chú sai rồi."

Phó Hành cúi người bế Tinh Tinh lên, ném cho con trai nhỏ đang chạy theo sau Tinh Tinh một ánh mắt yên tâm, rồi ôm bé vào phòng.

"Chú không vui ạ?" Tay nhỏ vòng qua cổ Phó Hành, vỗ nhẹ vào gáy anh.

Đây là tư thế an ủi mọi người của cô bé.

Phó Hành cũng chẳng bất ngờ khi Tinh Tinh có thể nhìn ra tâm tình của mình trong nháy mắt, anh đã sớm biết đứa bé này có nhạy cảm đến mức nào.

Anh dùng tay vuốt vuốt mái tóc rối bời của Tinh Tinh, nhẹ nhàng nói: "Chú không sao."

Tinh Tinh nghe vậy thì lập tức nhìn thẳng vào mặt Phó Hành dò xét nghiên cứu, sau đó khuôn mặt lộ rõ vẻ không tin: "Đồ lừa gạt, rõ ràng là chú có sao."


"Chú thật sự không sao."

Phó Hành đã thu lại cảm xúc mất khống chế khi nãy, bình tĩnh lại.

Anh hiểu rằng điều quan trọng nhất bây giờ không phải là đắm chìm trong hối hận tự trách, mà là nghĩ cách bù đắp cho những lỗi lầm trước kia của mình.

Anh không biết vợ trưởng thành có biết gì về bệnh tình của con trai lớn hay không, nhưng dù cô biết hay không biết thì trước tiên anh cũng phải cố gắng hết sức để chữa trị cho con của bọn họ.

Nếu không, anh thật sự không còn mặt mũi nào để gặp cô.

Tinh Tinh phồng má trừng Phó Hành, không vui khi anh cứ phủ nhận tâm tình của mình, nhưng anh đã không muốn thừa nhận thì cô bé cũng không có biện pháp.

Cuối cùng vẫn là Tinh Tinh thỏa hiệp trước.

"Chú giúp Tinh Tinh buộc tóc đi, con muốn tết tóc hai bím."

Sau khi ngủ dậy thì phải ra ngoài kiếm đồ ăn, Tinh Tinh tự mình sắp xếp lịch trình.

"Được." Phó Hành mỉm cười cưng chiều, đặt Tinh Tinh lên giường, rồi xoay người đi tìm quần áo cho bé.

Vali của Tinh Tinh được đưa đến phòng Phó Hành, nên mọi thứ đều ở đây và rất dễ tìm.

Bây giờ đã là buổi tối.


Bọn họ đã ngủ một ngày đêm, nên bây giờ thức dậy không phải ăn sáng, mà là ăn tối.

Phó Hành theo yêu cầu buộc cho Tinh Tinh tóc hai bím, còn chọn chiếc kẹp tóc bé thích nhất, sau đó lại giúp bé mặc chiếc váy bác sĩ màu xanh nhạt.

Một bánh bao nhỏ vừa đáng yêu lại tươi mát ra lò.

Sau khi chuẩn bị cho Tinh Tinh xong Phó Hành mới có thời gian chuẩn bị cho mình, nhưng tốc độ của hai người vẫn nhanh hơn hai đứa con trai phải đợi bạn gái.

Dù sao con gái trang điểm rất mất thời gian, không giống như Tinh Tinh, chỉ cần thoa kem dưỡng ẩm của trẻ em là xong.

Hai người cũng không đợi những người khác, Phó Hành trực tiếp dẫn Tinh Tinh đi ăn cơm, tiện thể đi dạo xung quanh.

Tuy rằng chuyến đi này là để chữa bệnh, nhưng cũng nhân tiện đi chơi luôn, nếu không sẽ rất lãng phí kì nghỉ của Tinh Tinh.

Mấy tuần nữa cô nhóc sẽ phải đi học lại rồi.

Cả Phó Hành và Cố Lan đều không phải loại người vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn, bọn họ sẽ tăng cường vệ sĩ bảo vệ an toàn cho Tinh Tinh chứ tuyệt đối không cho phép bé nghỉ học.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận