Tác giả: Nhập Loạn
Edit: Bilun
Bí: Sau khi xem xong FMV Trước ngày công khai, lão công ảnh đế mất trí nhớ rồi Ngộ phải làm ngay bộ này cho thỏa mãn cái sự sung sướng! б(>ε<)∂
Cái nắng tháng 7 như thiêu như đốt có thể khiến nước trong cơ thể bốc hơi, và những chiếc lá xanh bên cạnh hàng rào vào buổi sáng tràn đầy năng lượng, lúc này một chàng trai trẻ đứng cạnh đó, anh ta vụng về và không có tí tinh thần nào cả.
Nhìn dòng xe như nước chảy trên đường, Lý Quân thiếu chút nữa có một loại xúc động muốn lao vào nó cho xong hết mọi chuyện, nhưng chân anh còn chưa bước ra, di động trong túi rung và kêu lên, anh thầm nghĩ vẫn nên nhận cuộc gọi rồi chết cũng được.
Là Cao Tín - người đại diện lúc trước của anh gọi tới.
Hơn nửa tháng trước, Lý Quân chấm dứt hợp đồng với Sunshine Entertainment, từ chức cùng anh còn có Cao Tín.
Lý Quân là một diễn viên nhỏ tuyến 18, khi còn hợp đồng với Sunshine Entertainment cũng không nổi tiếng, fan trên Weibo cũng không có mấy người, tất cả đều là mua fan cương thi, Sunshine Entertainment không có nửa điểm ý tứ muốn giữ anh lại, Lý Quân thật đúng là không thèm quan tâm, anh còn ước gì lập tức chấm dứt hợp đồng, tâm tư căn bản không ở trên sự nghiệp, vì sao? Vì anh có một người bạn trai là ảnh đế, bọn họ đã bàn bạc kỹ lưỡng sau khi chấm dứt hợp đồng sẽ lập tức tới cục dân chính đăng ký kết hôn, sau đó công khai quan hệ của hai người!
Nhưng, trời có mưa gió thất thường, người sớm tối có họa phúc, trước ngày bọn họ đăng ký một ngày, bạn trai anh liền gặp tai nạn đập đầu khi đang quay phim, sau khi đưa tới bệnh viện kiểm tra phát hiện người không có việc gì, chỉ bị va đập đầu thôi, an dưỡng là lại có thể tung tăng nhảy nhót.
Nhưng ai cũng không ngờ tới, khi Lý Quân đứng ở trước mặt hắn, bạn trai anh lại hỏi anh là ai, còn để người đại diện coi anh là paparazzi ném ra khỏi phòng bệnh, thiếu chút nữa khiến Lý Quân tức đến hộc máu ba lần!
Đều đã chọn ngày tốt đi đăng ký, kết quả chuyển biến như thần, so với tiểu thuyết còn cẩu huyết hơn, càng quá đáng chính là, khi Lý Quân nói với Khương Hành em là bạn trai anh, Khương Hành lại mặt lạnh hỏi anh, có bằng chứng gì để chứng minh tôi và cậu kết giao?
Lý Quân cũng không thể nói lời thô tục như anh để lại trên người tôi vô số đời con cháu linh tinh gì đó, cho dù nói mình có số di động cá nhân của hắn, còn có lịch sử trò chuyện Wechat, nhưng mà Khương Hành đã hạ quyết tâm cảm thấy anh là tên lừa đảo, cứng rắn nói số Wechat bị anh lấy trộm, như thế nào cũng không chịu tin!
Lý Quân trợn tròn mắt, hai người bọn họ ngầm quan hệ yêu đương không bao lâu, thậm chí ngay cả người đại diện của hắn cũng không biết đoạn tình yêu ngầm này, ở thì ở trong căn nhà rách của anh, anh có thể lấy cái gì ra làm chứng? Huống chi ngày thường hai người còn ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, ngay cả ảnh chụp chung cũng không có.
Lý Quân tức giận tới mức thiếu chút nữa cảm thấy Khương Hành là muốn chia tay với anh trước khi kết hôn hoặc là mắc phải chứng sợ hãi trước kết hôn, không dám nói ra nên chơi trò cẩu huyết mất trí nhớ này!
Sau khi bình tĩnh lại, cũng rõ ràng Khương Hành là thực sự mất trí nhớ, hắn không phải là loại đàn ông thích chơi những trò thú vị cấp thấp.
Xem ra chỉ có thể tự nhận xui xẻo, ai mà nghĩ tới ông trời lại trêu chọc anh như thế.
Anh vừa mới chấm dứt hợp đồng với công ty chủ quản, chuẩn bị tới cậy nhờ phòng làm việc của bạn trai, hai người đã thương lượng xong phương án sau khi công khai, một là lui về sau màn, hai là tiếp tục đóng phim. Hiện tại thì sao, cái gì cũng không cần nghĩ.
Anh một diễn viên nhỏ không có danh tiếng 27 tuổi, không có diện mạo siêu quần, không có một tác phẩm tiêu biểu, vai diễn tốt nhất chính là diễn một nam ba, hoặc là một vai diễn quần chúng trên đường phố, ngay cả sơ yếu lý lịch nộp cho đoàn phim casting nhân vật có lẽ cũng không được suy xét.
Ở trong giới giải trí đầy đường đều là tiểu thịt tươi 16 đến 20, phải biết tới tuổi này của anh đều đã được gọi là "ông già" trong cuốn tiểu thuyết mình.
Thiết lập tính cách phổ thông đại chúng, mặc cho ai cũng không nhớ được, càng không nói tới Khương Hành tại sao lại nghi ngờ thân phận của anh. Khương Hành là ảnh đế mà đạo diễn và kịch bản đều cầu hắn diễn, còn Lý Quân lại là một diễn viên nhỏ bản thân không nỗ lực tùy thời đều có thể bị thay đổi, ai cũng sẽ không cảm thấy bọn họ có khả năng phát triển tới quan hệ yêu đương thân mật.
Lý Quân điều chỉnh tâm tình thở một hơi thật dài: "Anh Tín."
Cao Tín: "Lý Quân, đang ở đâu đấy?"
Lý Quân: "Đang ở bên đường, anh Tín nếu anh không gọi điện tới tôi đang định làm một tờ vé số để xem có thể kiếm được một khoản tiền trang trải cuộc sống hay không đây."
Cao Tín: "Tôi mời cậu ăn một bữa, có việc muốn bàn với cậu."
Lý Quân: "Được, tôi liền qua đó." Tức thì tức, đàn ông không có tình yêu thì vẫn phải có bánh mì.
So với những người khác, Cao Tín vẫn là người có thể tin được.
Cao Tín là người không tồi, đáng tiếc ánh mắt và vận khí có lẽ không tốt lắm, chỉ tốt hơn mình một chút thôi, dù sao cũng coi là người có sự nghiệp thành công. Khi hắn còn ở Sunshine Entertainment có mang một tiểu thịt tươi lưu lượng và vài diễn viên tuyến 18 xuất thân chính quy nhưng sống chết lại không nổi tiếng nổi như Lý Quân, tư chất thịt tươi lưu lượng còn tạm, có thể hát có thể nhảy, Cao Tín đem phần lớn tài nguyên đều đặt trên người cậu ta, sau một chương trình tuyển chọn tài năng cho nam, thịt tươi lưu lượng rất nhanh trở nên nổi danh, ngay sau đó lập tức đá rơi Cao Tín, ngược lại đầu nhập vào vòng ôm ấp của một người đại diện khác.
Cách đây không lâu, Cao Tín liền xin nghỉ việc, mấy diễn viên dưới tay hắn cũng chuyển sang sự quản lý dưới tay người khác, nhưng mà, thời gian Lý Quân chấm dứt hợp đồng và hắn nghỉ việc tại Sunshine Entertainment cũng không cách nhau bao lâu, hai người nhiều ít đều có chút thưởng thức lẫn nhau.
Cao Tín hẹn Lý Quân ở một quán ăn món cay Tứ Xuyên, nhìn trên mặt bàn những bàn ăn khác tràn đầy một mâm toàn đồ cay, dạ dày Lý Quân bắt đầu quay cuồng, anh thích ăn cay, nhưng dạ dày không quá có thể thừa nhận được.
Cao Tín là một người đàn ông có diện mạo không tồi, thân cao 1 mét 8 mấy, mỗi ngày đều mặc áo sơ mi và quần tây đứng đắn, cho dù mùa hè nóng nực cũng là như vậy, cả người thoạt nhìn rất là nghiêm túc, không thích cười đùa, đối diện với ai cũng là một thái độ làm việc theo phép công, lúc trước Lý Quân còn nghe qua những diễn viên khác đánh giá về hắn -- muộn tao nam.
Hiện tại nhìn xem, cũng rất giống.
Cao Tín đánh giá Lý Quân: "Cậu thoạt nhìn có chút tiều tụy, không có việc làm cũng không nên từ bỏ bản thân."
Lý Quân vuốt tóc: "Sao anh biết tôi không có việc làm."
Cao Tín: "Vậy cậu có sao?"
Lý Quân: "Không có." Trát tâm.
Ánh mắt Cao Tín nhìn người rất là sắc bén, Lý Quân lười không muốn phản bác hắn, hôm nay anh đến cũng không phải là tới tìm việc, với tính cách này của anh cũng tìm không nổi, khi học đại học, bạn học của anh đều nói anh nếu thay đổi sẽ sớm nổi danh.
Tuy anh và Cao Tín hiện tại không phải là quan hệ nghệ sĩ và quản lý, nhưng hình thức ở chung lại không có gì thay đổi.
Cao Tín rót cho anh chén nước, đẩy tới trước mặt anh nói: "Nói chính sự, tôi có một người bạn làm một chương trình thực tế, bọn họ có mời Cảnh Văn Tuyên nhưng tối qua bị lộ ra chuyện quá trớn với nữ 2 của đoàn làm phim, tổ tiết mục hiện tại thiếu một vị khách mời, đạo diễn là bạn của tôi, cần tìm người thay thế gấp, tôi nghĩ tới cậu."
Lý Quân: "Tôi thì không có vấn đề gì, khi nào chương trình bắt đầu quay?"
Cao Tín: "Ngày kia."
Lý Quân: "Gấp như vậy, nội dung như nào?"
Cao Tín: "Ăn cơm xong, cậu liền có thể trực tiếp về nhà thu thập hành lý." Ngay sau đó Cao Tín lại nói: "Là một chương trình thực tế kinh doanh, tôi đem tư liệu gửi qua Wechat cho cậu, tự cậu xem đi."
Thừa dịp đồ ăn còn chưa được đưa lên, Lý Quân xem qua nội dung mà Cao Tín vừa gửi cho anh một lần.
Là một chương trình tạp kỹ dành cho doanh nghiệp, nội dung không quá phức tạp, mặc dù chậm rãi nhưng cũng ẩn chứa mô hình cạnh tranh về sự vượt trội và kém cỏi, tổng cộng có 7 người kinh doanh một khách sạn, khách mời cố định lúc đầu là 5 người, sau đó sẽ có thêm hai vị khách mời gia nhập, vị trí Lý Quân thay vào là người tên Cảnh Văn Tuyên là vị khách mời cố định, người này không phải là người thích hợp, nhưng cũng là diễn viên có chút danh tiếng, thường xuyên diễn nam chính, còn Lý Quân, cũng chỉ diễn qua mấy vai phụ, là thật sự không có tí danh khí gì.
Lý Quân có hơi nghi hoặc: "Anh Tín, tôi không có ký hợp đồng với công ty cũng không mang được lưu lượng, tổ tiết mục chịu ký hợp đồng với tôi sao? Còn là khách mời cố định."
Cao Tín uống một ngụm trà: "Bây giờ lưu lượng hợp đồng của công ty có rất nhiều phiền toái, đạo diễn muốn tìm một người không có chuyện phiền toái gì, còn hiểu quy tắc, hắn tìm tới tôi, cậu vừa chấm dứt hợp đồng có lẽ cũng chưa ký hợp đồng với công ty nào, tôi liền nghĩ tới cậu. Nhưng mà, tôi đã xem qua hợp đồng, cũng chưa chắc cậu có thể vẫn luôn là khách mời cố định, chỗ hắn có một quy tắc, ba kỳ sẽ loại bỏ một khách mời có điểm đánh giá thấp nhất."
Lý Quân: "Hiện tại loại hình chậm tống còn có thể như vậy sao, còn tăng thêm nguyên tố cạnh tranh gia nhập."
Cao Tín: "Dù sao cũng là kinh doanh khách sạn, công nhân có tốt có xấu, tôi cũng cảm thấy như vậy mới giống chương trình thực tế kinh doanh. Tôi nhớ cậu biết nấu cơm, mấy người trẻ tuổi mà tổ tiết mục mời tới phần lớn đều là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, có lẽ còn không phân biệt được cả ngũ cốc, cậu nỗ lực một chút hẳn là có thể ở lại, có thể ở được mấy kỳ thì mấy kỳ." Cao Tín biết Lý Quân một lòng muốn làm diễn viên, nhân vật gì cũng chấp nhận đóng, có thể chịu khổ nhọc, nhưng lại không có tinh thần hướng lên. Nhưng thật ra còn có một điều khiến người nhìn bằng con mắt khác, Lý Quân rất kiên định, chấp nhận bước từng bước một, không có tâm thái nóng nảy của người trẻ tuổi.
Lý Quân: "Tôi là đi cho đủ số rồi."
Cao Tín: "Vậy cậu có làm hay không."
"Đương nhiên." Ví tiền sắp hết, không làm việc không được: "Vậy khách mời cố định có những ai?"
Cao Tín buông chén trà: "Tổng cộng có năm nhân vật, ông chủ, tài xế, người mua hàng, phòng khách, đầu bếp, hai vị trí di động còn xem tình huống để an bài. Nếu tôi nhớ không lầm thì sắm vai ông chủ là Khương Hành, là khách mời duy nhất không bị loại bỏ."
"Khương Hành?" Ngón tay đang nắm di dộng của Lý Quân run lên nhè nhẹ: "Vậy tôi càng phải đi."
Cao Tín cúi đầu đưa ra một tin tức quan trọng: "Cậu cũng là Sợi gừng à?" (Bí: Vì Khương là gừng nên fan của Khương Hành lấy tên là sợi gừng)
"Coi là vậy đi." Lý Quân yếu ớt nói.
Nghĩ tới nửa tháng trước bị đuổi ra từ bệnh viện, hiện tại anh liền buồn bực đến tức cả ngực, sau này muốn gặp được Khương Hành căn bản là không có cơ hội, người đại diện tìm cho hắn mấy vệ sĩ to con, 24/7 bảo vệ, ngay cả muốn tới gần cũng không có cơ hội, càng đừng nói tới tình trạng hiện tại của anh. Nhưng mà bây giờ hi vọng lại tới, bọn họ cùng xuất hiện trong một chương trình, liền có cơ hội hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện như thế nào!
Tuy Lý Quân buồn bực nhưng vẫn quan tâm Khương Hành, dù sao cũng là bạn trai của mình: "Thời gian trước không phải là Khương Hành đã xảy ra sự cố sao? Hắn còn có thể tham gia quay chương trình?"
Cao Tín nhìn Lý Quân một cái: "Hẳn là không có trở ngại gì, đã sớm xuất viện, nghe nói có một tên paparazzi không muốn sống mỗi ngày đều chạy tới bệnh viện, ở bệnh viện hai ngày liền về nhà tĩnh dưỡng, hơn nửa tháng rồi có lẽ cũng đã dưỡng đến béo trắng rồi cũng nên."
Paparazzi không muốn sống Lý Quân: "......"
Cao Tín nghĩ thầm không ai mà không phải fan của Khương Hành cho nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi biểu hiện của Lý Quân là lập tức nhìn thấy thần tượng mà sinh ra kích động.
"Cũng phải, nhiều người đi theo làm tùy tùng như vậy mà." Nghe thôi đã khiến người tức giận.
Cao Tín khó được bật cười: "Sao tôi lại ngửi thấy mùi gì chua chua nhỉ."
Lý Quân cười cười, trong nụ cười mang theo chút đau xót.
Nhân viên phục vụ tặng cho bọn họ hai chén thạch, vừa lúc hạ hỏa.
Cao Tín vừa ăn vừa nói: "Hiện tại cậu cũng không có người đại diện, có muốn suy xét tôi một chút không, tôi hiện tại đã là người đại diện độc lập, tôi không tính toán ký hợp đồng với công ty mới."
Lý Quân vẫn luôn tin tưởng Cao Tín, lúc trước mặc dù tâm tư của hắn đều đặt ở trên tiểu thịt tươi, nhưng cũng không xem nhẹ mấy người bọn họ, tài nguyên nên cấp sẽ cấp, trên cơ bản đều tận lực tranh thủ với công ty, có đôi khi thật sự là không cạnh tranh được cũng không có cách nào."
Lý Quân cảm thấy ngoài ý muốn: "Anh xác định muốn chọn tôi sao? Tôi năm nay đã 27."
Cao Tín hỏi lại: "Vậy cậu cảm thấy Lưu Trì thế nào? Cậu ta 20."
Lưu Trì chính là tiểu sinh lưu lượng mà Cao Tín mang theo lúc trước, nhắc tới người này, Lý Quân chỉ có thể nói: "Đấy không phải là người công ty phân phối cho anh sao? Cũng không có cách nào khảo sát nhân phẩm."
"Cậu cảm thấy tôi không muốn mang thì công ty có thể cứng rắn đưa cho tôi sao? Lúc trước tôi thấy tư chất của cậu ta không tồi, tuổi trẻ chịu khó, nhưng đôi khi tuổi trẻ cũng là một cái dao hai lưỡi." Cao Tín bình thản như đang kể lại một sự thật.
Lý Quân cũng biết, anh và Cao Tín cũng không thân thích, hai người ngay cả bạn bè cũng không phải, Cao Tín thật sự không có lý do giúp anh, hiện tại công việc này nếu hắn không lên tiếng với đạo diễn, thì mình cũng chỉ cao hứng hụt một phen.
Cao Tín biết Lý Quân đang suy xét, hắn lại tiếp tục nói: "Tôi cũng không nói dối làm gì, là người đại diện cá nhân chắc chắn tài nguyên kém hơn rất nhiều so với công ty, nhưng ít ra tôi có thể bảo đảm, trước mắt tôi chỉ biết nâng có một mình cậu."
Lý Quân dừng lại, hỏi Cao Tín một câu: "Vì sao lại chọn tôi?"
Cao Tín cười cười: "Tôi chỉ muốn thử xem ánh mắt của tôi có vấn đề hay không, rốt cuộc nhìn người có chuẩn hay không. Nhưng cậu yên tâm, tôi rất nhanh sẽ có đoàn đội của mình, hôm nay cũng không cần vội vã trả lời tôi." Hắn rõ ràng, Lý Quân mới vừa chấm dứt hợp đồng với Sunshine Entertainment, chắc chắn có suy nghĩ của riêng mình.
Nghệ sĩ độc lập và người đại diện cá nhân, đều là những cá nhân độc lập, Lý Quân và hắn ký hợp đồng kỳ thực cũng không ảnh hưởng tới thứ khác.
Ký hợp đồng với công ty còn phải chú ý tới hợp đồng kỳ ba của công ty, cái này không được cái kia không được, mà người đại diện cá nhân, chỉ dựa vào nhân mạch và năng lực của người đại diện, có mặt lợi có mặt hại.
Kỳ thực Lý Quân cũng không cần suy xét quá nhiều, Cao Tín nguyện ý tới tìm anh, cũng là một loại vận khí, chỉ là anh đã quen với món cá muối, đột nhiên được coi trọng, có chút không thích ứng.
Một diễn viên lớn tuổi vừa mới chấm dứt hợp đồng và một người đại diện vừa mới xin thôi việc trong một bữa cơm trưa đã đạt thành hiệp nghị.
Hai người hợp tác, điều quan trọng nhất vẫn là tín nhiệm.
Địa điểm quay chụp <Có cái khách sạn> là ở một khách sạn nằm ở phía nam vùng ngoại thành tràn ngập phong cảnh ruộng vườn, đây là một thôn xóm bình thường, đồng ruộng xung quanh mới vừa bị chính phủ quy hoạch thành một khu hoa viên, tạm thời không có bao nhiêu lưu lượng khách, tổ tiết mục quay chụp ở bên này coi như thanh tĩnh.
Lý Quân tham gia thu chế chương trình, khi anh lôi kéo vali hành lý của mình tới, đoàn đội của Cao Tín ngoại trừ hai người bọn họ, còn lại nhân viên đều chưa thấy ai, cực kỳ quạnh quẽ, anh đều sắp hoài nghi bản thân có phải bị Cao Tín chơi xỏ không.
Trước khi xuất phát, Cao Tín đề nghị anh nên đổi một kiểu tóc mới thoải mái trẻ trung, đắp mặt nạ bảo dưỡng khuôn mặt thiếu ngủ nhiều một chút rồi cái gì cũng không nói thêm, hai người cũng coi như là hợp tác nhiều năm, Cao Tín vẫn khá yên tâm về Lý Quân, mỗi lần Lý Quân đều hoàn thành tốt công việc, tuy anh vẫn luôn không nổi tiếng, nhưng cũng có tiềm chất để nổi tiếng.
Đại khái là vì Lý Quân không nổi tiếng, còn là cái cứu tràng, tổ tiết mục cũng không phái người tới đây trước tiên quay chụp hành trình anh tới tham gia quay chụp chương trình.
Địa điểm tổ tiết mục hẹn nhau là trạm ga xe lửa Bắc Nam, lái xe tới địa điểm quay chụp cũng chỉ nửa tiếng, anh và ba người trẻ tuổi khác đồng thời đến trạm, có lẽ tổ tiết mục muavé cho bọn họ cùng một tàu cao tốc.
Hai vị nam sĩ và hai vị nữ sĩ, trong tình huống bình thường, nam nữ phối hợp làm việc không mệt mỏi.
Sau khi gặp mặt, bốn người lúng ta lúng túng chào hỏi lẫn nhau và tự giới thiệu, hai vị nữ sĩ và một chàng trai trẻ khác khá là quen thuộc, bọn họ tự nhiên cũng theo khuynh hướng mà nói chuyện với người quen, Lý Quân không thân quen với ai, nên đứng riêng một mình. Ở bên cạnh, anh thư giãn và đợi "ông chủ" khách sạn tới đón bọn họ.
Đợi một hồi lâu, "ông chủ" khách sạn rốt cuộc cũng xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của bọn họ.
Khương Hành khuôn mặt lãnh khốc mặc một cái áo sơ mi màu lam nhạt, quần jean màu xanh nước biển, sắp đón sinh nhật thứ 32, hắn thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, nhưng khí chất điềm tĩnh và kinh nghiệm sống của hắn bày ra ở đó, khác biệt rất lớn với những người trẻ tuổi khác, Khương Hành tiến hành chào hỏi với từng người trẻ tuổi một.
Đám người trẻ tuổi nhìn thấy thần tượng vô cùng vui vẻ, nếu không phải mặt Khương Hành lúc nào cũng lãnh khốc thì chỉ hận không thể lập tức nhào lên ôm lấy thần tượng.
Đến lượt Lý Quân, Khương Hành hơi hơi nhíu mày, đây không phải kẻ lừa đảo tự xưng là bạn trai hắn ở bệnh viện sao?
Lý - kẻ lừa đảo giả làm bạn trai hắn - Quân hướng về phía hắn hơi hơi mỉm cười nhẹ nhàng: "Ông chủ, chào ngài, tôi tên Lý Quân."