Đi xa về không có mật khẩu cũng không có chìa khóa, cực kỳ hoài niệm hình ảnh bạn trai ở nhà chờ hắn.
Nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu, Khương Hành cúi đầu nói: "Thôi, đêm nay tôi ngồi máy bay về khách sạn."
Ngũ Sâm đang tiêu hóa tin tức mới nhất nhịn không được phun tào: Cậu lúc trước có bao nhiêu kháng cự cái chương trình này thì hiện tại liền có bấy nhiêu nhiệt tình yêu thương!
Đúng vậy, khi Khương Hành đồng ý tham gia chương trình thực tế này đã không quá thích, nhưng Ngũ Sâm lại nhìn thấy điểm sáng của chương trình này, cảm thấy hắn đi chắc chắn có thể hỏa, dù sao cũng là bạn bè hợp tác nhiều năm của mình, sao có thể không biết tính cách của hắn.
Khương hành không thích vòng hào quang của giới giải trí hiện tại, Ngũ Sâm cũng không thích, nhưng điều này cũng không chứng tỏ Ngũ Sâm muốn cho Khương Hành khiêm tốn, là một diễn viên có năng lực, nếu không tăng chút nhiệt độ, cũng sẽ dễ dàng bị người quên đi, phim gì thì cũng phải cần bán vé mà phải không?
Lại nói tới vấn đề bạn trai mà Khương Hành vừa nói đến!
Khương Hành muốn về luôn khách sạn vào tối hôm nay, nhưng Ngũ Sâm giúp hắn nghỉ hai ngày phép ở đoàn phim, nên không cho hắn về, hắn phải hỏi kỹ càng vấn đề "bạn trai" này mới được.
Tuần trước đưa Khương Hành về khách sạn có gặp qua Lý Quân, ấn tượng thì có, nhưng cũng không sâu sắc, chỉ biết anh là một người rất bình đạm, thấy ai cũng sẽ hơi hơi mỉm cười, không phải loại người sẽ trực tiếp quét mặt mũi người khác. Ngũ Sâm gặp qua nhiều người, tiếp xúc một chút cũng biết đối phương đại khái không dễ ở chung, nhưng tình huống này của Lý Quân, thật đúng là khó mà nói, quá khó để cân nhắc.
Ngũ Sâm ba người nhìn Khương Hành không nhớ rõ mật khẩu cửa nhà mà ủ rũ quay lại xe, bỗng nhiên muốn cười, nhưng lại không dám, sợ ông chủ tức giận bọn họ liền mất đi công việc không dễ dàng có được này.
Ngũ Sâm ba người cùng Khương Hành trở lại chung cư cao tầng nơi mà Khương Hành sau khi mất trí nhớ đã ở.
Nơi này mỗi tuần đều sẽ có người tới đây quét dọn, nên cũng sạch sẽ ngăn nắp, ở cũng không có vấn đề gì, chỉ là cảm giác lạnh lẽo, không có hơi thở của con người sinh sống, Khương Hành cảm thấy đây căn bản không giống như là nơi mình nên ở, hắn sao lại ở đây nhiều năm như vậy chứ.
Khó trách sau này lại trực tiếp dọn tới nhà Lý Quân ở, nghĩ tới căn nhà kiểu tây xinh đẹp kia, không nhìn rõ trang trí bên trong, nhưng hoa hoa cỏ cỏ trên sân thượng được chăm sóc rất tốt, có thể nhận ra ngày thường chủ nhân chăm sóc chúng nó cực kỳ chu đáo.
Ngồi ở trên sô pha, trái tim Khương Hành đã bay trở về khách sạn, điên cuồng nhớ thương đủ loại trạng thái của Lý Quân, nhớ nụ cười của anh, nhớ giọng nói của anh, nhớ vẻ tức giận của anh với mình, càng nhớ cảm giác cùng anh hôn nhau.
Ngũ Sâm phái hai người trợ lý đi pha trà, sau đó lại gọi cơm hộp.
Hai trợ lý đều có chút tay nghề, dù sao miệng Khương Hành càng ngày càng kén chọn, tìm trợ lý cũng phải dựa theo phướng hướng này, nhưng trở về nhà ở một tối, cũng lười bật bếp, sáng sớm ngày mai liền phải đưa Khương Hành lên máy bay về khách sạn.
Đặt xong hàng, Ngũ Sâm ngồi xuống đối diện Khương Hành, bắt đầu hưng sư vấn tội: "Cậu kể về chuyện cậu và bạn trai đi, rốt cuộc cậu đã giấu giếm tôi bao lâu?"
Khương Hành lắc đầu: "Nói thật, chứng mất trí nhớ này của tôi cũng chỉ quên mỗi cậu ấy, hai bọn tôi ở bên nhau bao lâu tôi cũng không hỏi kỹ."
Ngũ Sâm: "Sao cậu không hỏi cho rõ ràng?"
Khương Hành: "Anh thử nghĩ xem anh đơn phương quên mất bạn trai, sau đó còn hỏi cậu ấy hai người đã quen nhau bao lâu, ở bên nhau bao lâu, xem xem người ta sẽ tức giận đánh cho anh đến tàn phế hay là nói cho anh các loại chi tiết khi hai người ở bên nhau."
Ngũ Sâm từ trên xuống dưới đánh giá Khương Hành vài lần: "Tôi thấy cậu cũng không tàn phế, mà còn béo."
Khương Hành tự hào nói: "Bạn trai tôi nấu cơm cực kỳ ngon, anh đời này cũng không có cái phúc phận như vậy."
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Khương Hành khi nhắc tới "bạn trai", Ngũ Sâm cũng nhịn không được muốn dội cho hắn gáo nước lạnh: "Cho nên cậu hiện tại chỉ khôi phục 1/4 ký ức, hơn nữa phần quan trọng cũng không nhớ ra một chút nào? Vậy cậu biết gia cảnh thân phận của Lý Quân không? Cậu cũng đến tuổi này rồi, yêu đương gì đó tôi cũng rất cổ vũ, nhưng nếu ngày nào đó công khai, cậu dù sao cũng phải biết tình hình cụ thể của cậu ta chứ, chúng tôi cũng sẵn sàng làm xã giao cho cậu, địa vị của cậu ta ở trong giới không bằng cậu, trước tiên làm chuẩn bị cũng không đến mức khiến cậu ta bị hắc đến quá thảm."
Nhưng mà, từ căn nhà kiểu tây kia nhìn ra, hoàn cảnh gia đình của vị bạn trai này của Khương Hành hẳn là sẽ không quá kém, nhưng trong nước có rất nhiều người có tiền, nếu chỉ là có tiền bình thường, cũng không nhất định có thể chống nổi bị hắc.
Ngũ Sâm lại nhịn không được âm mưu một chút: "Căn nhà kia không phải là cậu mua cho cậu ta, sau đó đứng tên cậu ta chứ?"
Khương Hành phát hiện bản thân hoàn toàn không biết gì về bạn trai cả, mấy câu hỏi liên tiếp của Ngũ Sâm khiến hắn phát ngốc, dạo này chỉ lo yêu đương, làm gì có thời gian đi cân nhắc vấn đề này, nhưng điều Ngũ Sâm nói cũng không phải không có khả năng.
Ngũ Sâm: "Đi tìm giấy tờ bất động sản của cậu xem, nhìn xem còn ở đây không."
Khương Hành nghe hắn nói tiến vào phòng ngủ xem xét két sắt của mình một chút, mật mã gì đó cũng không thay đổi, thở ra nhẹ nhàng một hơi thật sâu.
Ngũ Sâm đi theo sau Khương Hành tiến vào, nghe được một tiếng "tích" mở khóa cũng nhẹ nhàng thở ra, xem ra Khương Hành không bị người lừa hết tài sản, nhưng năm giây sau, hắn cảm thấy bản thân vẫn là đánh giá cao Khương Hành rồi.
Bên trong két sắt rỗng tuếch, ngay cả một mảnh giấy cũng không có!
"Tôi nhớ thẻ ngân hàng, giấy tờ bất động sản, tất cả tiền và những đồ giá trị đều để ở nơi này."
Khương Hành nhớ tới thẻ ngân hàng trong tay Lý Quân: "Không nói gạt anh, trên tay Lý Quân có thẻ ngân hàng - của tôi."
Ngũ Sâm thật cẩn thận hỏi Khương Hành: "Thẻ nào?"
Khương Hành: "Cái thẻ nhận và chuyển tiền."
Ngũ Sâm: "Cái thẻ 2222 dùng nhận tất cả cát xê kia?" Đối với một loạt 2222, hắn vẫn có ấn tượng rõ ràng.
Khương Hành yên lặng gật đầu: "Đúng vậy."
Ngũ sâm nhịn không được xoa xoa ngực mình: "Còn, còn gì không?"
Khương Hành: "Có lẽ, tôi đem tất cả tài sản đều chuyển sang danh nghĩa Lý Quân."
Ngũ Sâm thiếu chút nữa bị suy đoán của hắn dọa ra bệnh tim, nói chuyện cũng có chút lộn xộn: "Cậu, cậu cư nhiên, như vậy mà còn dám chơi mất trí nhớ! Vậy ví tiền của cậu bây giờ còn có cái gì?"
Khương Hành thật đúng là chưa xem quá ví của mình, hắn đi vào phòng khách tìm thấy ví của mình, mở ví ra, bên trong có mấy cái thẻ, nhưng đều là thẻ tín dụng, cộng thêm 2000 đồng tiền mặt.
Cuối cùng Ngũ Sâm đưa ra đánh giá: "Cậu đã không còn gì ngoài hai bàn tay trắng và một căn hộ mà thôi, có lẽ ngay cả căn hộ này cũng không phải của cậu."
Lúc này Ngũ Sâm không thể không nói còn phải cảm ơn Lý Quân không từ bỏ cái tên đồng sự kiêm bạn bè ngu xuẩn này của hắn.
Khương Hành rốt cuộc là làm thế nào chiếm được Lý Quân yêu mến, đổi lại là người khác đã sớm cuốn gói chạy đi? Ai còn quan tâm ngươi có mất trí nhớ hay không chứ, có lẽ mất trí nhớ còn càng tốt.
Ngũ Sâm: "Bạn trai của cậu không đơn giản, cậu cũng, không đơn giản, đã mất trí nhớ người ta cũng không từ bỏ cậu."
Người ngốc có phúc của người ngốc đại khái chính là chỉ người như Khương Hành đi, cũng không biết nên khiến người hâm mộ hay là đố kỵ đây.
Khương Hành cũng cảm thấy Tiểu Quân nhà hắn tốt không chịu được: "Thôi, trước cứ như vậy, tình cảm của bọn tôi rất tốt."
Ngũ Sâm thật không biết nên biểu đạt cảm xúc hận sắt không thành thép của hắn lúc này như thế nào: "Thật không cần điều tra một chút tài sản đứng tên cậu sao?" Vẫn lo lắng Khương Hành đem tất cả tài sản của mình chắp tay đưa cho bạn trai hắn.
Khương Hành: "Không cần, tôi tin cậu ấy."
Ngũ Sâm đã không biết nói Khương Hành như thế nào nữa rồi, hắn đành phải từ con đường khác để tìm hiểu tình tình ở chung của Khương Hành và Lý Quân, tin tức hắn có được thật sự quá ít.
Khương Hành về phòng đóng lại két sắt trống không, nghĩ tới khoản thanh toán trong thẻ tín dụng tháng trước của mình, có lẽ là Tiểu Quân đã trả cho hắn.
Nếu Lý Quân chạy, vậy hắn chẳng phải sẽ biến thành kẻ ăn mày xin cơm trên đường cái?
Ngũ Sâm tìm được Tiểu Tề, lôi kéo hắn tới phòng ăn nhà Khương Hành hỏi tình hình.
Lúc này cuối cùng Tiểu Tề đã có thể mở miệng, tâm tình thoải mái, ước gì anh Sâm hỏi nhiều một chút, một mình hắn nghẹn cũng đã khó chịu lắm rồi, người mới Tiểu Trịnh vừa tới còn chưa qua thời gian thử việc nên không thể nói nhiều với hắn.
Ngũ Sâm: "Khương Hành và Lý Quân ngày thường ở chung như nào?"
Tiểu Tề uống ngụm ngược, hắng hắng giọng nói: "Anh Sâm, anh thấy qua loại tình nhân mỗi ngày đều khoe ân ái còn không tự biết chưa?"
Ngũ Sâm: "Mỗi ngày khoe ân ái kinh doanh trên weibo đã thấy qua."
Tiểu Tề: "Khương lão sư và anh Quân chính là loại này!'' Thường xuyên nhét cơm chó cho bọn họ: "Anh không biết, hai người bọn họ còn nuôi vịt ở khách sạn nữa.''
Ngũ Sâm: ''Không phải, tôi hỏi cậu quá trình hai người bọn họ ở chung, cậu nói vịt với tôi làm gì.''
Tiểu Tề: "Em đây không phải nói cho anh toàn bộ quá trình hai người bọn họ khoe ân ái sao.
Ngũ Sâm: ''Được rồi, vậy tôi hỏi như này, Lý Quân có đối tốt với Khương Hành không?''
Tiểu Tề: "Tốt chứ, sao lại không tốt, anh nhìn Khương lão sư xem, mới đi hai tuần đã béo lên hai cân, ăn cơm anh Quân làm, uống canh anh Quân nấu, thật sự hạnh phúc.''
Ngũ Sâm: ''Thì ra tình yêu còn có thể khiến người tăng cân sao?" Hắn phải định nghĩa tình yêu một lần nữa, về sau hắn nên hạn chế nghệ sĩ nói chuyện yêu đương, cũng bởi vì vị sếp Khương Hành đã mở đầu tiền lệ không tốt này.
Tiểu Tề: "Nếu có cơm ngon cạnh ngọt, còn có chè ngọt mùa hè hầu hạ, anh cũng có thể béo."
Ngũ Sâm: "Cái này không phải trọng điểm, tôi hỏi cậu, Lý Quân người này thế nào, có dễ ở chung không?"
Ngày thường Tiểu Tề không tiếp xúc nhiều với Lý Quân, nhưng có đôi khi tới khách sạn lấy quần áo giúp Khương Hành, đưa chút đồ gì đó gặp được anh, đối phương còn thuận tay cho hắn một chai nước, có thời gian còn sẽ hỏi hắn ngày hôm nay như thế nào, rất biết quan tâm người khác.
Trong thời gian làm việc Tiểu Tề chưa bao giờ được người khác quan tâm như vậy, đương nhiên lời hay gì cũng hướng lên người Lý Quân đổ.
"Khá tốt, rất lễ phép với người khác, ôn ôn hòa hòa, từ trước tới giờ chưa thấy anh ấy lớn tiếng với ai, có loại tư thái của cao nhân phong khinh vận đạm thoát ly thế tục, hình tượng này cũng không chính xác lắm, khi mọi người nhìn thấy Khương lão sư cảm thấy anh ấy không dính khói lửa phàm tục, nhưng trên thực tế, quen biết anh Quân lâu rồi, sẽ cảm thấy Khương lão sư mới là loại hình củi gạo mắm muối, anh Quân chính là không dính khói lửa nhân gian. Nhưng mà, nếu khi anh ấy không muốn nói chuyện với ngươi, sẽ có chút khoảng cách, chính là loại cảnh giới người khác không thể chạm tới tư tưởng của anh ấy, người với người có lẽ không giống nhau, mặc kệ thế nào, cảm quan của em đối với anh ấy rất tốt."
Ngũ Sâm không tin lại có người hoàn mỹ như vậy: ''Cậu ta không có khuyết điểm sao?"
Tiểu Tề nỗ lực nhớ lại: ''Kỳ thực em tiếp xúc cũng không nhiều lắm, nên không nhận thấy được."
Ngay cả người ngoài như Tiểu Tề còn có ấn tượng tốt với Lý Quân như vậy, liền càng không phải nói tới gia hỏa Khương Hành đang rơi vào trạng thái yêu đương kia.
Khó trách khi gặp hắn tuần trước liền cảm thấy kỳ lạ, còn cố ý mua rượu vải, chắc chắn là bê đi cho Lý Quân, những thứ khác đều là lấy cớ.
Vì sự nghiệp của Khương Hành, Ngũ Sâm quyết định đẩy xuống hai ngày làm việc, lập tức đặt vé máy bay cùng Khương Hành về khách sạn, hắn muốn đi gặp Lý Quân một lần.
Ngũ Sâm: "Đúng rồi, tôi nhớ tuần này Vệ Diên tới khách sạn, bọn họ không có gì chứ?"
Tiểu Tề: "Không có gì."
Ngũ Sâm nghĩ thầm nếu mà hỏi nữa sẽ bại lộ bát quái nào đó mà hắn biết, nên cũng không hỏi tiếp nữa.
Vệ Diên có tình cảm đặc thù với Khương Hành, điều này Ngũ Sâm cũng biết, Khương Hành cũng biết, cho nên vẫn luôn tận lực tránh đi, chỉ là không nghĩ tới Vệ Diên cư nhiên đuổi tới chương trình, xem ra lúc này sợ là phải hết hi vọng rồi, chính chủ đều xuất hiện, y cũng biết bản thân không hề hấp dẫn.
Nhưng mà việc Khương Hành giấu giếm chuyện hắn có bạn trai hai năm này khiến hắn cảm thấy tức giận, trộm yêu đương dưới mí mắt của hắn còn không nói!
Nhưng suy nghĩ cẩn thận, Ngũ Sâm lại có thể hiểu được Khương Hành, gia hỏa này có thứ tốt liền muốn cất giấu đi, không cho bất cứ ai biết, càng không phải nói tới người hắn thích, đương nhiên, hắn có đôi khi cũng rất cực đoan, thứ mà bản thân cực kỳ thích cũng sẽ không ngừng khoe ra với bọn họ, còn phải xem hắn thích chính là cái gì.
Trước khi Khương Hành mất trí nhớ, với hắn mà nói, Lý Quân cực kỳ quan trọng đối với hắn, nếu không sẽ không đem hết toàn bộ tài sản của mình giao cho đối phương, đây còn chưa có kết hôn đâu. Nếu Lý Quân không cần hắn, thành ngữ "trắng tay rời đi" cũng không đủ dùng.
Có thể khiến Khương Hành yên tâm tới trình độ này, Lý Quân rốt cuộc là thần thánh phương nào, gặp qua anh ngoài đời, dung mạo cũng không phải tiên nhân hạ phàm, cũng không phải yêu tinh tái thế yêu phi?
Ngũ Sâm và hai vị trợ lý ở cùng chung cư với Khương Hành, sau khi dùng qua bữa tối, sớm nghỉ ngơi để ngày mai lên máy bay.
Sau khi tắm xong, Khương Hành vào wechat nhắn tin cho Lý Quân rồi ngủ, khi hắn ngủ vừa mới 10 giờ, Lý Quân ở khách sạn bên kia có lẽ mới vừa thu thập xong, còn chưa nghỉ ngơi.
Trên thực tế, đám người Lý Quân ngày hôm nay rất bận rộn, thời gian suy nghĩ linh tinh cũng không có, buổi sáng bố trí phòng tập luyện yoga, buổi chiều học tập cắt vải với nhà thiết kế trang phục, buổi tối lại cần đi theo giáo viên yoga học tập một tiếng.
Hơn nữa tổ tiết mục cũng lợi hại, ngay cả trang phục yoga cũng chuẩn bị sẵn sàng cho bọn họ, Vệ Diên chưa bao giờ tập yoga trước mặt người khác muốn cự tuyệt cũng không có cơ hội, còn Lý Quân, vô luận là may áo hay yoga, mọi thứ đều hạ bút thành văn, giống như có hệ thống hack, cả một ngày liên tục nghe thấy Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên khen ngợi anh, Lưu Dĩ Phàm tuy không hoàn toàn cùng tuyến, nhưng cũng đi theo ca ngợi Lý Quân, cô cũng cảm thấy Lý Quân rất lợi hại.
Vệ Diên vẫn luôn hào quang lấp lánh ngược lại không sánh bằng, nếu cho điểm bọn họ, Vệ Diên 6 điểm, Lý Quân 8 điểm, Vệ Diên 8 điểm, chắc chắn Lý Quân sẽ được 10 điểm, cái khách sạn này quả thực không thể để người chơi tiếp!
Kết thúc một ngày, Vệ Diên vô hình trung bị dáng vẻ nhẹ nhàng nghiền áp mọi người Lý Quân ép tới không kịp thở, lần đầu tiên muốn rời khỏi chương trình này, lúc này mới qua hai ngày, quả thực là sống một ngày bằng một năm.
Tối nay Khương Hành không ở đây, hoàn thành xong nhiệm vụ của chương trình, Lý Quân cũng không vội vã về phòng, anh bưng ly trà nóng ngồi ở sảnh trước hưởng thụ màn đêm yên tĩnh.
Vệ Diên vẫn không ngủ được cũng muốn ra ngoài ngắm sao, kết quả liền nhìn thấy Lý Quân ngồi ở ngoài sảnh.
Khi y do dự có nên ra ngoài hay không, Lý Quân hướng về phía y vẫy vẫy tay: "Vệ lão sư, ngồi một lát không?''
Người quay phim của chương trình lập tức đuổi kịp, xa xa gần gần quay chụp bọn họ.
Nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ ngơi, tiếp tục quay!
Vương đạo diễn hưng phấn xoa xoa hai tay, hai mắt sáng quắc, nếu hai người có thể cho ra chút đối thoại xuất sắc thì tuyệt.
Vệ Diên hiện tại kỳ thực không mâu thuẫn Lý Quân, nhưng lại cực kỳ cao ngạo không muốn thỏa hiệp, y chính là không muốn thừa nhận bản thân ở phương diện nào đó không bằng Lý Quân, hiếu thắng nhiều năm, không dễ dàng có thể thay đổi như vậy.
Vệ Diên nghiền ngẫm Lý Quân gọi y tới là có ý đồ gì.
Kết quả, ba phút trôi qua, Lý Quân chỉ dựa lưng vào ghế dài, ngẩng đầu nhìn sao trời, không nói một câu.
Vệ Diên đảo đảo mắt khắp nơi, cuối cùng dừng ở sườn mặt Lý Quân.
Nói thật, dựa theo diện mạo nổi tiếng lưu hành hiện tại, vẻ đẹp của Lý Quân chỉ ở mức trung bình, nhưng nhìn vào lại rất thoải mái, sẽ dần dần khiến người cảm nhận được khí chất bên trong của anh.
Vệ Diên ngồi trong chốc lát, vừa rồi còn nghĩ uống đá lạnh giảm bớt bực bội trong lòng, hiện tại không uống hình như cũng bình tĩnh hơn, suy nghĩ muốn rời chương trình phai nhạt đi không ít.
Vệ Diên tò mò hỏi Lý Quân: "Cậu đang nhìn gì thế?''
Lý Quân như cũ ngửa đầu nói: "Ngắm sao thôi, trước kia khi tâm tình không tốt tôi sẽ ngẩng đầu ngắm sao trời.''
Vệ Diên: "Cậu tâm tình không tốt?"
Lý Quân khẽ cười nói: "Hôm nay tâm tình của tôi không phải tốt nhưng cũng không tệ lắm."
Vệ duyên: "......" Chẳng lẽ là tôi sao!
Được rồi, tâm tình của y có chút không tốt lắm.
Vệ Diên trong lòng không tin Lý Quân nói, nhưng y lại nhịn không được làm theo Lý Quân, ngẩng đầu nhìn lên sao trời.
Vũ trụ mênh mông, vô hạn tinh không, vô số sao trời, đem Vệ Diên suy nghĩ miên man vào một cảnh giới khác.
Lý Quân nhìn trong chốc lát, xoa xoa cổ: "Tôi đi ngủ, Vệ lão sư, anh chậm rãi ngắm."
Vệ Diên tâm trạng tốt hơn rất nhiều: "Đi đi."
Nhìn Lý Quân rời đi, Vệ Diên nhìn thoáng quá cốc nước đá trong tay, lắc lắc.
Sau đó lại không tự chủ được nghĩ, Lý Quân đúng là một người kỳ quái, vừa rồi cậu ta đang nghĩ tới Khương Hành sao?
Mà lúc này Khương Hành người đang được nhớ lại đang ngủ ngon lành, đột nhiên, hắn từ trong mộng ngồi dậy, đập tay một cái: "Tôi biết mậu khẩu cửa nhà là gì rồi."
Tỉnh rồi thì không ngủ được nữa, Khương Hành lập tức đánh răng rửa mặt, thay quần áo, đánh thức Tiểu Tề làm tài xế cho hắn.
Tiểu Tề: "......"
Khương lão sư, ngài biết bây giờ là mấy giờ không?
Bốn giờ sáng! Bốn giờ sáng! Bốn giờ sáng!